*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor CO6TINY 🍀
Kiểm tra xong, Du Bạch đi theo nhân viên công tác đến khu vực chờ. Cậu đã thay giày thể thao và quần đùi, nhưng vẫn mặc áo khoác ngoài, khóa kéo ngay ngắn không chút kẽ hở.
Du Bạch làm nóng người trước, cậu chọn một nơi nắng chiếu vào ở phòng chờ, làm vài động tác kéo dãn cơ đơn giản.
“Du ca!”
Du Bạch không cần nhìn cũng nghe ra là giọng Trần Phi Dự.
Không biết Trần Phi Dự làm trò gì mà lấy được thẻ công tác, còn trà trộn vào hậu trường. Hạng mục nhảy cao và chạy bền 2.000 mét của Trần Phi Dự đều diễn ra vào ngày mai, lúc này lại lén lẻn vào sân vận động để đưa đồ uống cho các vận động viên thi đấu chiều nay.
Du Bạch ép chân, nhìn về phía Trần Phi Dự, Trần Phi Dự vẫn mặc bộ đồng phục màu xanh nhạt lúc sáng, nụ cười giống hệt nhân vật chibi trên áo, lộ ra lúm đồng tiền cute hột me, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến tâm trạng Du Bạch dễ chịu.
“Đến rồi thì giúp tôi cầm quần áo đi.” Du Bạch vẫy tay với Trần Phi Dự.
Trần Phi Dự vội đi tới: “Đừng cởi vội, vào đường chạy hẵng cởi. Làm nóng người chưa? Tập thêm vài cái nhảy cao đi, tránh chốc nữa chạy lại bị chuột rút.”
Trần Phi Dự so ra còn lo hơn cả cậu.
Trạng thái cả người Du Bạch không tệ, duỗi tay xoa đầu Trần Phi Dự an ủi, sau đó cởi áo khoác khoác lên vai Trần Phi Dự: “Chờ tôi ở vạch đích.”
“Nhóm đầu tiên của chạy ngắn 100 mét nam chuẩn bị!”
Trọng tài bắt đầu tổ chức vào sân, người đi bộ trên đường chạy 100m đã được giải tán, Trần Phi Dự nhìn chằm chằm vào bóng lưng Du Bạch, tim đập thình thịch.
Du Bạch mặc áo phông chữ T không tay màu trắng và quần short trắng dài đến đầu gối, để lộ ra bắp chân thẳng tắp cân đối, hai bên eo lõm vào lộ ra đường cong thon dài.
Cả người cậu toát ra hơi thở thanh xuân sạch sẽ, đứng trên đường nhựa màu đỏ, trông đẹp đến mức tỏa sáng.
Du Bạch thong thả đi tới đường chạy số bốn, bên ngoài sân truyền đến tiếng thét chói tai.
“Mau nhìn cậu đàn em kia kìa, đẹp trai muốn xỉu ấy!”
“Trời đất ơi, nhìn bé mặc đồ thể thao trắng ở đường chạy số 4 kìa, đó đó, với cái mặt này, dáng người này, khí chất này, so với lũ phế vật tới cái bình nước còn nhấc không nổi của lớp mình…Ahhh! Đẹp muốn rụng trứng á.”
“Trời ơi, không phải chỉ câu cổ vũ thôi à! Tui viết! Với cái gương mặt này, mấy lời thổi phồng có xá là gì!”
“Mau chia nhau ra nghe ngóng đi.”
Khán đài gần điểm xuất phát 100 mét đã bị lớp Xã hội khối 11 chiếm giữ. Cả bọn kéo nhau nằm dài cả trên lan can, đồng loạt duỗi điện thoại ra ngoài, điên cuồng chụp ảnh cậu em khoá dưới.
Du Bạch không có phản ứng gì với động tĩnh trên khán đài, cậu đứng trên đường chạy, chỉ nhìn về phía vạch đích, tìm kiếm bóng dáng Trần Phi Dự. Trần Phi Dự đứng ở vạch đích, vẫn không ngừng nhìn Du Bạch, thấy Du Bạch đang nhìn mình, lập tức vung quần áo trong tay, lớn tiếng hô: “Cố lên!”
Du Bạch cong môi cười, ngồi xổm xuống vào tư thế chuẩn bị. Cậu không nghe thấy Trần Phi Dự đang nói gì, nhưng cậu đọc được hình dáng môi của Trần Phi Dự, Trần Phi Dự nói, cố lên.
“Vào vị trí – chuẩn bị -“
“Pằng!”
“Cố lên! Cố lên–“
Chạy 100 mét quan trọng ở tốc độ, khi có hiệu lệnh”sẵn sàng” vang lên, phải vào ngay tư thế chuẩn bị, ngay khi chữ ‘sàng’ vừa hết, phải bắt đầu chạy ngay, không thể chờ tới khi tiếng súng nổ ra mới nhấc chân chạy được. Đặc biệt trong hạng mục chạy 100 mét này, sai số vài giây đã có thể quyết định thắng bại rồi.
Tốc độ của Du Bạch rất nhanh, giữa tiếng hò hét ầm ĩ, cậu là người đầu tiên xông lên, bỏ lại nửa người so với người thứ hai.
Chỉ có mười giây, nhưng Trần Phi Dự cảm giác như cả chặng đua dài. Cậu vô thức siết chặt áo khoác của Du Bạch lại, trong lòng như bị bóp nghẹt, mãi đến khi Du Bạch cán đích mới thở phào nhẹ nhõm.
“Du Bạch, ở đây!”
Trần Phi Dự mỉm cười tiến lên trước, choàng lấy cổ Du Bạch, dẫn cậu sang một bên.
Du Bạch thở nhanh hơn bình thường, đi hai bước tới khu vực nghỉ ngơi, Trần Phi Dự khoác áo cho Du Bạch trước: “Muốn uống chút nước không?”
Du Bạch lắc đầu: “Không cần đâu, nhóm hai có lớp mình không?”
Trần Phi Dự: “Không có, còn hai người ở nhóm ba và năm. Giờ đi nghỉ một lúc, hay ở chỗ này chờ?”
Du Bạch tìm một bãi cỏ bằng phẳng, đặt mông ngồi xuống, cậu mặc áo khoác cho ngay ngắn xong, lười biếng nằm phơi nắng: “Tôi ngồi đây một lát, chờ có kết quả 100m, tôi sang bên 200m luôn.”
Trần Phi Dự ngồi xổm bên người Du Bạch, lặng lẽ ngắm nhìn cậu: “Được.”
Tóc Du Bạch tỏa sáng dưới nắng, hình như đã dài hơn hồi mới vào học một chút, Trần Phi Dự thầm nghĩ lúc nào rảnh sẽ kéo Du Bạch cắt lại.
Năm nhóm chạy 100 mét nhanh chóng hoàn thành, Du Bạch với vị trí thứ hai ở vòng sơ khảo đã có một suất vào chung kết, chung kết dự kiến diễn ra vào sáng mai.
Du Bạch nghe được thông báo trên đài phát thanh, từ trên cỏ ngồi dậy, nói: “Tôi đi chuẩn bị cho hạng mục 200 mét đây.”
Trần Phi Dự vòng tay qua vai Du Bạch: “Tôi đưa cậu sang đó.”
Học sinh trong phòng kiểm tra là người quen của Trần Phi Dự, khi thấy Trần Phi Dự đến gần, cậu ta cười hỏi: “Ái chà chà, anh Phi Dự nhà ta lừa đâu ra thẻ nhân viên đấy?”
“Lừa lọc gì đâu, thầy Dương phòng công tác học sinh cho tôi đấy.” Trần Phi Dự vỗ lưng Du Bạch, nhỏ giọng nói vào tai cậu: “Chờ cậu trong sân nhé.”
Chiều ngày đầu tiên toàn bộ diễn ra nội dung chạy nước rút, tình hình khá lạc quan, phải đến ngày thứ hai nội dung chạy cự ly trung và dài bắt đầu, lúc đó mới thật sự bước vào trận chiến.
Lúc Du Bạch tới phòng kiểm tra cũng không còn sớm, đã có người đến trước cậu, khi nhìn thấy Du Bạch, sắc mặt người kia phút chốc đã thay đổi. Du Bạch cảm thấy kỳ lạ, nhìn về phía người kia, vóc dáng khá cao, da hơi ngăm đen, đi một đôi giày chạy bộ màu vàng xanh nhìn rất bắt mắt.
Du Bạch cảm thấy có chút quen mắt, lại không nhớ ra là ai.
Việc thiết kế đồng phục cho Lớp 474 đã tiêu hao quá nhiều sức lực của cậu, khả năng nhận diện khuôn mặt cũng giảm đi đáng kể.
Khi đang trên đường chạy, Du Bạch phát hiện người vừa nãy khéo làm sao lại cùng nhóm với mình, còn chạy cạnh nhau, một người số 2 một người số 3.
Du Bạch không thích đường chạy quá gần bên trong, cũng không biết cậu chàng tay thối Chu Tử Lâm làm sao rút được tấm này.
Điểm xuất phát của 200 mét có hơi xa, Trần Phi Dự băng qua nửa sân chơi, cầm lấy áo khoác cho Du Bạch: “Đợi cậu ở vạch đích.”
Du Bạch gật đầu, bước lên đường chạy. Chàng trai da ngăm bên cạnh lúc này đưa mắt nhìn đăm đăm vào Trần Phi Dự, Du Bạch thấy thế nhíu mày lại, ánh mắt của người này khiến người khác khó chịu quá đấy.
Cậu duỗi cánh tay ra, chặn tầm nhìn của người kia lại.
“Vào vị trí – sẵn sàng -“
“Pằng!”
200 mét cũng là chạy nước rút toàn lực, Du Bạch mặc dù ở đường trong cùng nhưng chạy rất nhanh. Chỉ không ngờ, còn một khoảng nữa là cán đích, da ngăm đen bên cạnh đột nhiên duỗi chân ra, ngáng chân Du Bạch.
Cậu ta và Du Bạch ở rất gần nhau, bây giờ vạch đích chỉ còn cách mười mét, ngay trước mũi trọng tài, Du Bạch không ngờ tên này còn có gan chơi bẩn.
Du Bạch vấp phải khoảng không, nhưng tốc độ vẫn nhanh như cũ, căn bản không thể dừng lại – Du Bạch không muốn dừng lại.
Cậu nhanh chóng lao nhanh về phía trước, đảm bảo gót chân vượt qua vạch đích trước khi úp mặt xuống đất.
Du Bạch vốn đã chuẩn bị sẵn sàng tiếp xúc thân mật với mặt đất rồi, nhưng không, khoảnh khắc sắp chúi đầu xuống cậu rơi vào cái ôm ấm áp khác.
“Tôi đợi cậu ở vạch đích.” Du Bạch đột nhiên nhớ tới lời Trần Phi Dự đã nói với mình trước khi bắt đầu chạy.
Trần Phi Dự không chỉ ở vạch đích đợi cậu, mà còn bắt được lúc Du Bạch lung lay sắp ngã xuống đất.
Trần Phi Dự ôm chặt lấy eo Du Bạch, hai người ôm nhau ngã xuống đường nhựa.
“Trần Phi Dự?”
Du Bạch thở hổn hển, toàn thân đè lên người Trần Phi Dự, môi hướng về cổ cậu, cổ Trần Phi Dự trắng nõn, cơ thể họ gần nhau dính lấy nhau, chỉ cần Du Bạch tiến lại gần chút nữa thôi, đã có thể cắn vào cổ Trần Phi Dự.
Du Bạch nheo mắt lại, trong lúc nhất thời có chút choáng váng, thật muốn há miệng cắn một cái lên cần cổ trắng ngần kia quá.
Trần Phi Dự một tay ôm chặt Du Bạch, một tay khác chống đất. Sắc mặt không quá tốt đỡ Du Bạch đứng dậy: “Không sao chứ?”
Du Bạch cảm thấy có chút choáng váng, lắc đầu, mặc Trần Phi Dự ôm mình.
Trần Phi Dự cẩn thận kiểm tra cậu một lượt, thấy trên người Du Bạch không bị trầy xước gì mới buông tay đang ôm eo cậu ra, ném áo khoác cho cậu: “Mặc vào đi.”
Du Bạch mặc vào xong, Trần Phi Dự nắm lấy cổ tay cậu, đi tới trước mặt tên da ngăm kia, ngữ khí không mấy dễ chịu: “Sao lại ngáng chân?”
Người kia đang chống đầu gối bằng cả hai tay, cúi đầu xuống thở hổn hển, nghe thấy giọng của Trần Phi Dự mới ngẩng đầu lên, hé miệng cười gằn, dùng mu bàn tay lau mũi: “Không vừa mắt thì ngáng lại đi.”
Sắc mặt Trần Phi Dự trầm xuống: “Xin lỗi.”
“Xin lỗi.” Cậu ta thản nhiên nói ra ba chữ đó, tựa như có một ngụm đờm mắc trong cổ họng chỉ trực trào ra.
Du Bạch kéo Trần Phi Dự lại: “Bỏ đi, trước tiên đi gặp trọng tài giải thích rõ tình huống đã.”
Tên da đen nhếch miệng cười nham nhở: “Không chạy lại được đâu, đừng ở đó mà mơ.”
Du Bạch gật đầu: “Sao tao phải chạy lại, tao chỉ muốn trọng tài hủy kết quả của một số người nào đó thôi. Mày đừng lo quá, dù không chạy lại tao cũng có thể vào được chung kết. Lần sau muốn ngáng chân tao thì ra tay sớm chút, đợi đến đích mới ngáng thì muộn rồi.”
“Mày——” Tên da đen sau khi bị Du Bạch nhắm vào thì mặt tái mét.
Du Bạch lại hỏi: “Sao lại ngáng chân tao?”
Tên da ngăm sắc mặt vô cùng khó coi: “Triệu Kiện bị mày hại tới nổi chuyển trường rồi, đ.m mày còn dám hỏi ngược tao tại sao à? Chó má mày Du Bạch.”
Du Bạch đầy mặt hoang mang: “Triệu Kiện chuyển trường? Chuyện này có liên quan gì đến tao? Đừng cái gì cũng đổ hết lên đầu tao. Hôm nay tới đây thôi, tao mặc kệ mày với Triệu Kiện thân tới cỡ nào, đừng không đâu tới gây chuyện với tao.”
Du Bạch nhớ ra mình từng thấy gương mặt này ở đâu đó rồi, trong khu rừng phía sau phòng nghệ thuật, cậu ta đứng ngay cạnh Triệu Kiện.
Sau khi chạy 200 mét nữ kết thúc, loa phát thanh công bố danh sách các vận động viên vào vòng chung kết, Du Bạch vào chung kết với vị trí thứ năm ở vòng sơ loại, thứ hạng không tốt lắm, nguyên nhân thì ai cũng biết. 200 m có khúc cua dài, các đường đua khác nhau có điểm xuất phát khác nhau, thứ hạng phụ thuộc vào đó, tương đương với vị trí xuất phát sẽ tương đối bất lợi.
Du Bạch cũng không để ý lắm, so với cái tên da đen kia, Du Bạch càng quan tâm tới Trần Phi Dự hơn: “Không bị đập vào đâu chứ? Hôm nay cảm ơn cậu, tối đãi cậu đi ăn nhé.”
Trần Phi Dự tỏ vẻ không có việc gì, lại hơi mất tập trung, sau khi cùng Du Bạch tới cổng nhà ăn, mới sực nhớ ra: “Chu Tử Lâm nói tối nay tập chạy tiếp sức 4×400, bảo chúng ta đừng vội ăn cơm.”
Editor CO6TINY 🍀