Doãn Cẩn đương nhiên không thể điều tra ra chuyện này: là do Tô Nhược Vân sai khiến, dù sao cũng không có ai thấy hay nghe được Tô Nhược Vân và phó đạo diễn Trần nói chuyện này.
Cùng lắm mọi người cho rằng phó đạo diễn Trần vì muốn nịnh nọt Tô Nhược Vân, nên mới cố ý làm khó Tô.
Lạc Ly.
Ôn Khanh Mộ hơi gật đầu, lời nói từ miệng thốt ra như nghiến răng mà nói.
“Rất tốt”
Doãn Cẩn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt âm trầm của Ôn Khanh Mộ, hơi sợ hãi.
Anh đi theo Ôn Khanh Mộ nhiều năm, đây là lần đầu tiên thấy anh ấy tỏ vẻ tức giận thế này vì phụ nữ.
“Giờ làm thế nào, tin rằng cậu biết rõ, vẫn như cũ.”
Doãn Gẩn gật đầu: “Vâng, tôi lập tức đi làm, ngoài ra, cái đó… kì sinh lý của phu nhân, làm bẩn đồ diễn, còn bị người khác chụp được đăng lên mạng, chuyện này…”
Nói tới đây, mặt Doãn Cẩn cũng ửng đỏ, dù sao anh cũng là một người đàn ông sinh lực tràn trề!
Nghe lời này, sắc mặt Ôn Khanh Mộ càng thâm trầm hơn nữa.
Vợ mình xảy ra chuyện lớn như vậy, tin rằng người đàn ông nào cũng không cảm thấy dễ nhìn, cho dù không ai biết thì cũng là vợ của anh.
“Xóa hết toàn bộ mấy tấm ảnh đó cho tôi!”
“Vâng” Doãn Cẩn nào dám chậm trễ, từ tối qua lúc Ôn Khanh Mộ ôm Tô Lạc Ly tới bệnh viện này, Doãn Cẩn đã nhìn ra, Ôn Khanh Mộ bắt đầu để tâm đến phu nhân rồi.
Khi Doãn Cẩn xoay người chuẩn bị rời đi, Ôn Khanh Mộ.
đột nhiên gọi anh lại.
“Cậu đến đoàn phim sắp xếp một tai mắt, sau này báo.
cáo lại toàn bộ nhất cử nhất động của phu nhân cho tôi”
“Đã rõ, chủ tịch Ôn”
Ôn Khanh Mộ xua tay, Doãn Cẩn gật đầu rời đi.
Trở lại trong phòng, Ôn Khanh Mộ nhìn Tô Lạc Ly, cô vẫn ngủ mê man, nhưng sắc mặt có vẻ đã tốt hơn nhiều.
Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tình trạng lần này của Tô Lạc Ly hơi nghiêm trọng, dù sao trước đó cô cũng bị cảm chưa khỏi, giờ lại ngâm nước, lại đến kì sinh lý, cô mê man suốt ba ngày ba đêm.
Đến ngày thứ tư, nhiệt độ cơ thể cô cũng coi như khôi phục bình thường, người cũng có sức sống hơn nhiều.
Vừa tỉnh lại, thứ đầu tiên Tô Lạc Ly thấy là… Triệu Ni Ni.
Triệu Ni Ni vẫn dáng vẻ hung hăng ngang ngược như: trước, trêи bàn có hộp giữ nhiệt, có lẽ bên trong là ít đồ ăn.
“Hừ… Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi! Mau dậy ăn đi!” Triệu Ni Ni ra vẻ mất kiên nhãn, lấy một bát cháo từ trong hộp.
giữ nhiệt ra.
Tay Tô Lạc Ly còn đang truyền nước, một cánh tay chết cứng một chỗ.
Cô muốn ngồi dậy, lại phát hiện cả người không có sức.
“Sao vậy? Còn muốn tôi phục vụ cô?” Triệu Ni Ni thấy Tô Lạc Ly không động đậy, càng tức giận.
Nếu không phải vì cô, bản thân sao có thể bị ông chủ mắng chứ?
“Không cần đâu, cô để đó đi, lát nữa tôi truyền xong rồi tự mình ăn” Tô Lạc Ly lạnh lùng nói.
“Hứ! Tôi nói cho cô biết, Tô Lạc Ly, cô đừng không biết tốt xấu! Cô có biết cô sốt tận bốn mươi độ không, bốn mươi độ đó! Nếu không có tôi, nói xong chừng cô sốt đến chết ở nhà, cái mạng này của cô là do tôi nhặt về đấy!”
Triệu Ni Ni ra oai nghển cổ lên: “Tôi là ân nhân của cô!
Sau này cô đối xử tốt với tôi một chút!”
Tô Lạc Ly vốn đã nhắm mắt lại, nghe lời này lại mở mắt Ta.
Trong nhà cô trừ cô giúp việc này ra, không còn ai nữa, bản thân được đưa đến bệnh viện, chắc chắn là do cô ta phát hiện mình bị sốt.
“Cảm ơn”
Cho dù rất không thích thái độ của cô ta, nhưng dù sao.
cũng cứu mạng cô, Tô Lạc Ly cũng không phải người không biết đền ơn đáp nghĩa.
Triệu Ni Ni thấy Tô Lạc Ly thật sự tin, càng thêm ra vẻ: “Một câu cảm ơn là xong rồi? Tháng này có phải nên cho.
tôi tiên thưởng không?”
Lương của Triệu Ni Ni trước giờ đều không phải cô lo liệu, cô không hề biết một tháng Triệu Ni Ni được trả bao.
nhiêu tiền: “Lương của cô một tháng là bao nhiêu?”
“Tám nghìn” Triệu Ni Ni trả lời.
Mức lương này làm Tô Lạc Ly hơi nghi ngờ, một cô giúp.
việc mà lại kiếm một tháng tám nghìn, tại sao cô cảm thấy cô ta không xứng với giá này chứ?
Nhưng trêи người cô không còn chút sứ muốn tranh luận: “Được, chờ tôi khỏi rì thêm hai nghìn tiền thưởng”
lực nào, không về nhà, cho cô “Mạng của cô chỉ đáng giá hai nghìn?” Triệu Ni Ni trợn mắt giơ hai ngón tay ra.
Tô Lạc Ly bị Triệu Ni Ni làm tức nghẹn tới không nói thành lời: “Bằng không tôi đền cho cô một mạng?”
Lần này đổi thành Triệu Ni Ni nghẹn lời, vốn nghĩ muốn kiếm một món lớn, ai ngờ Tô Lạc Ly lại không làm theo lẽ thường.
“Hai nghìn thì hai nghìn!” Tự cô ta lẩm bẩm một câu: “Cô đừng có nuốt lời, tôi nhớ kĩ rồi đó!”
Tô Lạc Ly không để ý đến cô ta nữa.
Chính lúc này, một y tá đẩy xe thuốc đi vào.
“Đây là phòng bệnh, không được phép lớn tiếng ồn ào!”
Cô y tá quát Triệu Ni Ni một tiếng.
Triệu Ni Ni thấy cô y tá cũng không dễ chọc, lườm cô ta một cái.
“Tôi còn không thích ở đây cơ! Toàn mùi thuốc, khó ngửi chết đi được!” Nói xong, cô ta đi thẳng ra ngoài.
Cô y tá nhìn Tô Lạc Ly, sờ trán cô.
“Ừ, hạ sốt rồi, giờ có cảm giác gì không?” Tô Lạc Ly từ từ mở mắt: “Chỉ cảm thấy không có sức lực”
“Rất bình thường, sau khi bị sốt đều như vậy, chờ cô ăn xong sẽ đỡ hơn, tôi thay thuốc cho cô trước”
Cô y tá thay một bình nước truyền mới: “Đây là bình cuối cùng rồi, truyền xong cô sẽ được giải thoát”
“Cảm ơn”
“Đừng khách sáo” Cô y tá nhìn hộp giữ nhiệt: “Cô muốn ăn gì không? Tôi đỡ cô dậy nhé”
Nói cô y tá đỡ Tô Lạc Ly dậy, kê một cái gối sau lưng, rồi lại kê bàn ăn, đặt bát cháo trong hộp giữ nhiệt lên trước mặt Tô Lạc Ly.
Một tay Tô Lạc Ly truyền dịch, tay kia vẫn có thể cử động.
Cô y tá ngồi trêи ghế bên cạnh: “Sao cái cô giúp việc kia hống hách thế, mới thấy chủ nhà bắt nạt giúp việc, chưa.
thấy giúp việc bát nạt chủ nhà bao giờ! Tôi đã sớm nhìn cô ta không thuận mắt! Ở nhà chắc cô bị bắt nạt nhiều nhỉ?”
Cô y tá cực kì căm phân nói.
Tô Lạc Ly mỉm cười: “Cô ta cũng chỉ làm thuê thôi, tôi không thích so đo với cô ta”
“Vậy cô cũng không thể để cô ta bắt nạt mình chứ!”
Cô y tá nhìn Tô Lạc Ly, một tay chống cằm dựa vào giường: “Chồng cô đối xử với cô thật tốt.”
Tô Lạc Ly vừa múc một thìa cháo chuẩn bị ăn, nghe cô y †á nói vậy, hoàn toàn ngơ ngác: “Chồng tôi?”
“Đúng vậy!” Cô y tá mặt mày ngưỡng mộ nhìn Tô Lạc Ly: cùng rồi, truyền xong cô sẽ được giải thoát”
“Cảm ơn”
“Đừng khách sáo” Cô y tá nhìn hộp giữ nhiệt: “Cô muốn ăn gì không? Tôi đỡ cô dậy nhé”
Nói rồi, cô y tá đỡ Tô Lạc Ly dậy, kê một cái gối sau lưng, rồi lại kê bàn ăn, đặt bát cháo trong hộp giữ nhiệt lên trước mặt Tô Lạc Ly.
Một tay Tô Lạc Ly truyền dịch, tay kia vẫn có thể cử động.
Cô y tá ngồi trêи ghế bên cạnh: “Sao cái cô giúp việc kia hống hách thế, mới thấy chủ nhà bắt nạt giúp việc, chưa thấy giúp việc bất nạt chủ nhà bao giờ! Tôi đã sớm nhìn cô ta không thuận mắt! Ở nhà chắc cô bị bắt nạt nhiều nhỉ?”
Cô y tá cực kì căm phân nói.
Tô Lạc Ly mỉm cười: “Cô ta cũng chỉ làm thuê thôi, tôi không thích so đo với cô ta”
“Vậy cô cũng không thể để cô ta bắt nạt mình chứ!”
Gô y tá nhìn Tô Lạc Ly, một tay chống cảm dựa vào giường: “Chồng cô đối xử với cô thật tốt”
Tô Lạc Ly vừa múc một thìa cháo chuẩn bị ăn, nghe cô y †á nói vậy, hoàn toàn ngơ ngác: “Chồng tôi?”
“Đúng vậy!” Cô y tá mặt mày ngưỡng mộ nhìn Tô Lạc Ly:
– ——————