Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 32


Chương 32

Lê Nhược Vũ bắt được vẻ chế giễu lạnh căm căm trong mắt anh, anh đang cố ý.

Hay rồi, bây giờ ánh mắt Lê Hải Thiên nhìn cô lại càng khó chịu.

Cô không ăn nổi bữa cơm này nữa, bèn lặng lẽ đặt đũa xuống: “Con no rồi, con lên phòng trước đây.”

Cô sợ mình sẽ bị Lâm Minh chọc cho tức điên lên nếu tiếp tục ngồi ở đây mất.

Hành lý Lê Nhược Vũ vẫn còn nằm trong góc, cô cố gắng xách chiếc va ly trắng của mình leo lên lầu.

Vừa xách lên đã có bàn tay phía sau đè xuống, cơ thể rắn chắc đầy nam tính chạm vào lưng cô, Lâm Minh đang cố diễn vai người tốt: “Để anh xách lên cho em.”

Lê Nhược Vũ khựng lại, đầu óc cô hoạt động thật nhanh, dịu dàng nói: “Cảm ơn nhưng không cần đâu, tôi tự mang lên được.”

Nhưng Lâm Minh không quan tâm đến sự phản đối ấy, anh xách hành lý đi thẳng lên lầu. Đi được lát thì chợt dừng lại, quay xuống năm lấy tay cô, bình tĩnh hỏi: “Phòng em ở đâu?”

Lê Nhược Vũ bối rối gãi đầu: “Bên phải!”

Mẹ Lê bắt đầu thấy hoang mang rồi, hai đứa nhỏ đang đòi ly hôn cơ mà? Sao lại trông như đôi vợ chồng son ngọt ngạo chìm trong tình yêu say đắm thế? Không giống gia đình sắp ly hôn tí nào.

Viên Vũ thở dài nhìn cha Lê: “Hải Thiên à, con bé Nhược Vũ nó đang đùa với vợ chồng mình phải không. Chắc là hai đứa nó không hề nghĩ đến chuyện ly hôn đâu nhỉ.”

“Cậu Lâm đang đùa với chúng ta thôi.”

Lê Hải Thiên không phải là ếch ngồi đáy giếng, sống giữa bầy sói trên thương trường bao lâu nay, ông thấy rõ mồn một hành động lén lút giữa hai người. Nhưng ông buộc phải vờ như không hay biết: “Dù thế nào thì Nhược Vũ cũng không thể ly hôn.

Bà Viên Vũ thở dài: “Nhưng con bé Nhược Vũ đã không muốn gả ngay từ đầu, kết hôn ba năm thì cả ba năm con bé đi du học biệt tăm ở nước ngoài. Bây giờ nó về nước, e là không quen sống ở nhà họ Lâm.”

Lê Hải Thiên kiên quyết nói: “Không quen cũng phải quen.” Lê Gia phải sống nhờ vào Lăng Thị, họ không thể đánh mất gốc cây này.

Lê Nhã Tuyết không hiểu mô tê gì, cô bé chỉ biết là anh rề mình đẹp trai nhất.

Lên tầng, rời khỏi tầm mắt nhà họ Lê, Lê Nhược Vũ giật lại hành lý của mình từ tay anh. Để phòng nhìn anh hỏi: “Lâm Minh, hôm nay anh uống nhầm thuốc hay đang cố tình hại tôi?”

Mặt anh vẫn tỉnh bơ như không, hờ hững đáp: “Làm trò, hình như em hại tôi nhiều hơn đấy?”

“Đồ điên, tôi hại anh bao giờ.” Lê Nhược Vũ luôn cho rằng mình có gương mặt của một diễn viên thực thụ, cô có thể giữ được vẻ bình tĩnh trong bất kì tình huống nào. Dù bị tất cả mọi người mỉa mai ở nhà họ Lâm thì trông cô vẫn chẳng hề hấn gì.

Nhưng đứng trước mặt anh, dường như chiếc ‘mặt nạ’ này không hề phát huy tác dụng vốn có. Tất cả những gì anh làm đều có thể ảnh hướng đến mạch suy nghĩ trong đầu cô.

“ổ, không hại tôi cơ à?” Anh híp mắt.

Lê Nhược Vũ bất đắc dĩ liếc nhìn anh rồi kéo va li hành lý vào phòng.

Lâm Minh theo ngay phía sau, anh quan sát thế giới riêng của Lê Nhược Vũ thật cần thận.

Không có màu hồng rực rỡ như anh tưởng, phòng cô gọn gàng và đơn giản đến lạ hết như tính cách con người cô. Nhưng thỉnh thoảng lại bắt gặp một món đồ trang trí nhỏ khá dễ thương, tạo cho căn phòng hơi thở của cô gái trẻ.

Có lẽ cơ thể của con gái mới lớn cũng không mịn màng bằng cô.

Ánh mắt đang quan sát căn phòng bất giác chuyển sang người cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận