Hai mắt cô mở bừng ra.
Một anh chàng Colin thiếu áo ngồi bên mép lò sưởi, đang mang chiếc ủng thứ hai của anh vào. Cái quắc mắt trầm tư của anh đã trở lại, còn cau có hơn trước đây.
“Buổi sáng tốt lành,” cô thì thầm, hy vọng anh sẽ thấy chất giọng trầm khàn vì ngủ của cô hấp dẫn không thể cưỡng nổi.
“Chào ngày mới, tiểu thư.”
Câu nói cụt ngủn của anh khiến cô tỉnh ngủ hẳn. Cô mò mẫm tìm tấm chăn cũ, kéo nó lên tận cằm. Anh có lẽ thấy sự cả thẹn của cô thật buồn cười, vì họ đã chia sẽ sự thân mật muôn màu muôn vẻ mà không hề hổ thẹn vào đêm qua. Nhưng người xa lạ nhăn nhó này dường như là bản sao xấu xa của người đàn ông đã mang lại cho cô khoái cảm mãnh liệt đến mức cô nức nở thành tiếng, rồi lau khô nước mắt cô bằng những nụ hôn của anh.
Ôi, lạy Chúa, cô nghĩ, nếu anh là loại đàn ông mất hết hứng thú với một phụ nữ sau khi đã ngủ với cô thì sao? Mà cũng không phải họ đã ngủ nghê gì nhiều lắm.
Colin mặc áo vào, cử động của anh cũng cộc lốc như vẻ mặt anh. Cúi người trên một cái chậu đã xỉn màu, anh vỗ nước lên mặt và tóc. Hẳn anh đã đi lấy nước từ một con suối gần đó trong khi cô còn đang ngủ. Anh chắc chắn là kẻ man rợ sạch sẽ nhất mà cô từng gặp.
Với mái tóc bất kham vuốt ngược ra khỏi khuôn mặt chưa cạo, anh trông trẻ hơn và yếu ớt hơn, cho Tabitha thêm can đảm để đương đầu với anh.
Cô ngồi lên và buột bản thân phải thả lỏng nắm tay đang ghì chặt trên tấm chăn, để nó dừng lại ở đường cong nơi ngực cô. “Nếu em không hiểu rõ hơn, chắc em đã nghĩ anh có một người vợ đang chờ ở nhà đấy.”
Hai bàn tay anh cứng đơ lại trong khi đang thắt dây đai quanh đôi hông thon. Anh chầm chậm ngẩng đầu lên, cái nhìn ngây người của anh để lộ một cảm xúc mà cô không hề nghĩ sẽ thấy trên khuôn mặt anh.
Cảm giác tội lỗi.
Bỗng nhiên cô thấy sợ.
Rồi vẻ mặt anh được ngụy trang, và cô thắc mắc không biết có phải cô đã tưởng tượng ra vẻ mặt đó. “Anh nên quay trở lại lâu đài. Anh đã nán lại đây lâu quá rồi.”
Tabitha hít mũi. “Lạ thật đấy. Đêm qua anh không có vẻ gì vội vàng hết.”
Anh sải bước về phía cửa mà không đáp lời. Trong một khoảnh khắc tan nát, cô đã nghĩ anh thật sự sắp để cô lại đó—trần truồng và đơn độc, hương nồng khêu gợi vì ân ái của họ vẫn còn lưu lại trên da cô.
Nhưng rồi anh quay ngoắt lại và đi bách bộ dọc chiều dài căn nhà. Một bàn tay anh cào qua tóc, làm những món tóc ướt bù xù cho đến khi chúng một lần nữa trông hoang dại như đôi mắt anh.
Ngừng lại đột ngột, anh chỉ vào tấm nệm. “Anh đã có thể ít vội vàng hơn với em nếu em cảnh báo anh về điều đó.”
Tabitha xem xét những vệt màu nâu đỏ trên lớp vải sờn, rồi điềm tĩnh gặp ánh mắt trách cứ của Colin. Cô sẽ không co rúm lại vì nỗi khiếp hãi thuộc về thế kỷ 19. “Anh đâu có cho em cái cảm tưởng là một người sẽ ngất xỉu khi thấy máu đâu.”
“Nhưng đó là máu của em, cô gái.” Giọng anh thoang thoảng thành tiếng thì thầm đau khổ. “Tại sao em không nói cho anh biết em chưa từng ngủ với một người đàn ông nào?”
Cô nhún vai. “Em phải làm gì đây chứ? Hát một vài bản đồng ca ‘Niềm Vui Giản Dị của Thời Trinh Trắng’ à? Ngất xỉu trong vòng tay anh và rền rĩ, ‘Hãy dịu dàng với em, ngài tử tế ơi’?” Cực kỳ bẽn lẽn, cô nói nhẹ nhàng, “Anh dịu dàng với em mà.” Cô tìm kiếm bàn tay anh, nhưng anh bước ra khỏi tầm với của cô, khiến cô cau mày. “Lạ thật. Lương tâm của anh đâu có vẻ gì phiền hà anh cái lần thứ hai chúng ta làm tình. Hay lần thứ ba. Hay lần—“
“Ngừng lại!” Anh quẳng cho cô một cái nhìn ngượng ngập bên dưới hai hàng lông mi. “Lúc đó thì đã quá trễ. Em đã bị tổn hại.”
Tabitha thở dài, càng lúc càng bực mình. “Vậy là nếu em đã nói với anh em là một trinh nữ, anh sẽ không dành cả đêm qua để làm tình điên cuồng, say đắm với em à?”
“Đúng vậy!” anh nạt nộ, rồi “Không!” cũng kịch liệt như thế. Hai vai anh sụm xuống. “Anh không biết nữa.” Ánh mắt ngơ ngác của anh tìm kiếm gương mặt cô. “Làm thế nào anh đoán được em là một cô gái trong trắng? Em không phản đối khi anh đưa em vào giường. Em nói về chuyện xác thịt thật thẳng thắn. Em đi cùng một đoàn kịch câm. Và em là một phù thủy,” anh nói thêm, vung hai cánh tay ra như thể điều đó giải thích được mọi chuyện.
Trong vài giây sau khi anh thốt ra, Tabitha chẳng thể nghe thấy gì khác ngoài tiếng máu sôi sùng sục trong tai cô.
Khi cuối cùng cô cũng đáp lời anh, giọng cô giả vờ nhẹ nhàng . “A, và những phù thủy thường có tiếng là dễ dãi, phải không?”
Anh trỏ một ngón tay vào cô. “Ồ, không, tiểu thư, em hoàn toàn chẳng dễ dãi chút nào. Em là người phụ nữ khó khăn nhất anh từng gặp.” Anh chà lên vùng râu mờ trên cằm anh, nhận ra anh đã lạc đề trong cố gắng tranh luận với cô. “Mọi người đều biết sự thật hiển nhiên là những phù thủy thích biến những người đàn ông trần thế thành nô lệ bởi những cám dỗ xác thịt của họ.” Ánh mắt anh gần như thương cảm. “Em không thể làm gì được, cô gái. Nó là bản chất em rồi.”
Quẳng một góc chăn qua vai để nó quấn quanh cô như tấm áo choàng của nữ hoàng, Tabitha đứng thẳng lên. Cô vẫn đứng trên tấm nệm đó chỉ để tận hưởng sự khoái trá khi cười khỉnh bỉ xuống anh. “Anh tuyệt đối đúng, Colin. Em chỉ là một trong những người đàn bà dâm đãng của quỷ Sa-tăng. Giờ anh đã dạy cho em biết khoái lạc của chuyện giao hoan, em sẽ trông chờ được dành hầu hết những buổi tối vô tận của em mà khỏa thân nhảy nhót quanh một đám lửa trại, ngủ với những con quỷ với móng vuốt dài ngoằn và những cái đuôi xòe—“
“Tabitha!”
” – khổng lồ,” cô kết thúc câu nói, bước khỏi tấm nệm. Cô dồn anh về phía lò sưởi, giọng cô tăng lên ở mỗi từ. “Hay có lẽ em sẽ bỏ qua lũ quỷ và lăn vào giường với gã kị sĩ lên-mặt-đạo-đức, tự-cho-mình-là-đúng tiếp theo muốn thiêu em trên một cây cọc!”
Colin nghiêng đầu sang bên và chớp mắt. “Anh đã làm em khó chịu à?”
Tiếng ré của cô cực kỳ bực bội. Ép lòng bàn tay lên ngực anh, cô đẩy mạnh. Anh ngay lập tức ngồi xuống lò sưởi phía sau.
Tabitha quay phắt lại, không thể chịu được gương mặt ngơ ngác của anh thêm nữa. Màn biểu diễn xoay nửa vòng đó có thể đã ấn tượng hơn nếu cô không vấp chân vào gấu tấm chăn và phải bám vào cánh cửa chớp để không bị ngã dập mặt.
Cô đã cố gắng, nhưng không thể giấu đi sự chua xót trong giọng mình. “Nếu em biết trước được anh sẽ thất vọng vì sự thiếu kinh nghiệm của em, thì em đã kiếm hàng tá người tình rồi. Em sẽ mua quyền hội viên trong một hậu cung và đánh mất sự trinh trắng của mình cho cả một nhóm những kẻ ngoại đạo càu nhàu và nhễ nhại mồ hôi.” Những giọt nước mắt chực trào ra nghẹn lại trong cổ họng cô khi cô tựa má vào cửa chớp và thì thào, “Em rất lấy làm tiếc vì anh là người đầu tiên.”
“Anh thì không.” Câu đó được thốt lên thật nhẹ nhàng đến mức chúng dường như được phù phép biến ra từ không trung. Hai bàn tay Colin dừng lại dịu dàng trên vai cô, bóp chúng qua lớp chăn. “Ồ, anh muốn được làm người đầu tiên của em. Một phù thủy trong trắng là điều cuối cùng cuộc sống anh cần vào lúc này. Nhưng tất cả những gì anh có thể cảm nhận trong cái khoảnh khắc em dâng sự ngây thở của em cho anh là niềm vui và một sự tự hào ngớ ngẩn, như thể có ai đó đã tặng cho anh một món quà mà anh sẽ không bao giờ xứng đáng được nhận.”
Tabitha xoay người trong vòng tay anh, nửa hoài nghi nửa kinh ngạc. Colin khum má cô trong bàn tay anh, một nụ cười mỉm hài hước cong trên môi, đôi mắt nâu vàng không hề che đậy. “Tiểu thư của anh,” anh thì thầm, và lần đầu tiên, Tabitha cảm nhận những lời đó xuất phát từ trái tim anh.
Cô choàng hai cánh tay quanh cổ anh và ấn môi vào môi anh. Không có gì kiềm giữ, tấm chăn trượt xuống thành đống quanh hai chân cô, nhưng Tabitha đang quá mê mải trong nụ hôn âu yếm của Colin nên không nhận ra.
Cô cũng không hề biết đến người đàn ông đang dựa lưng vào chốt cửa với hai cánh tay khoanh lại cho đến khi chất giọng Gallic ngọt như mật của anh ta đổ tràn lên họ. “Chà, chà, chuyện này đúng là định nghĩa mới về việc bị thiêu trên cọc lửa đây.”
Colin nhảy ra đằng trước cô và giật tấm chăn lên, hấp tấp quẳng nó lên đầu cô để che chắn cho cô. Ngơ ngác vì sốc, Tabitha phải mất một vài lời nguyền rủa nghèn nghẹt để vùng vẫy thoát ra. Nhét chặt tấm chăn quanh mình như một cái khăn tắm thật to, cô nhìn lén qua vai Colin và thấy Arjon đang cười toe với cô. Anh ta giảm bớt cái liếc mắt đưa tình của mình bằng một cái nháy mắt tinh nghịch.
“Lẽ ra cậu phải gõ cửa chứ,” Colin nói, cái quắc mắt của anh đã trở lại.
“Lẽ ra cậu phải đóng cửa chứ,” Arjon độp lại. “May là tôi đã để Chauncey lại bên ngoài để lo cho lũ ngựa. Mẹ cậu ta đã cầu xin tôi chấp nhận cậu ấy làm cận vệ cho tôi, nhưng tôi không nghĩ đây là sự giáo dục mà bà ấy hình dung trong đầu.”
Colin khịt mũi. “Nếu cậu ta sắp đi chung đoàn có cậu làm chỉ huy, cậu ta sẽ sớm đánh mất mấy trò đỏ mặt của cậu ta thôi.”
“A, nhưng tôi có thể thấy Tiểu Thư Tabitha đẹp mê hồn còn chưa đánh mất cái đó.” Arjon quẳng một cái nhìn ranh mãnh vào tấm nệm. “Ý tôi là, vẻ đỏ mặt của cô ấy.”
Hai má Tabitha bỏng rát hơn nữa. Ôi, tại sao cô không thể như những người phụ nữ thành thạo nằm lăn trên giường thổi những khói thuốc hình tròn vào người tình của cô ta sau một đêm đam mê nồng nhiệt chứ? Thay vì thế, cô bị buột phải thổi một món tóc rồi của cô ra khỏi mắt trước khi nó chọc mù cô.
Arjon chỉ càng khiến cô lúng túng hơn khi đi vòng quanh họ như một con chó săn, cái mũi quý tộc của anh ta bạnh ra khi anh ta hít vào. “Đáng tò mò thật, chẳng phải sao? Không hề có một chút dấu vết khói hay tro bụi nào bám lên làn da mịn như sữa của tiểu thư đây.”
“Anh đã biết rồi!” Tabitha kết tội, xỉa một ngón tay vào ngực anh ta. Bởi vì anh ta đang mặc áo giáp xích sắt nên cô chỉ có kết quả là làm đau ngón tay mình. “Anh đã biết Colin sẽ không thiêu tôi trên cọc, phải không?”
Anh ta tặng cho cô thêm một cái nhún vai kiểu Gallic chọc tức. “Người ta không bao giờ nói trước được một gã người Scot sẽ làm gì. Bọn họ hoàn toàn điên rồ hết, cô biết đấy. Nhất là khi khổ sở vì cơn mal d’amour.”
“Say sóng hả?” cô đánh liều hỏi, mút cái đốt ngón tay bị đau.
Anh ta thưởng cho cô một nụ cười kẻ cả. “Cơn say tình, cô gái thân mến.”
Colin chen vào giữa hai người họ và đi đến chỗ lò sưởi, gáy anh đỏ dần đến sắc màu đáng yêu của hoa vân anh. “Tai ách duy nhất mà tôi phải gánh chịu là có một con lừa đực kêu e e làm bạn. Và nói tôi nghe xem, điều gì đã giúp chúng tôi được hân hạnh đón cậu viếng thăm bất chợt thế này?”
Sự thích thú rời bỏ Arjon, để lại khuôn mặt anh ta nghiêm nghị khác thường lệ. “Là vì MacDuff.”
Một cảm xúc nhen nhúm kì lạ trao đổi qua lại giữa hai người, khiến Tabitha bực dọc. Cô chưa từng hình dung Colin có thể trông lén lút. Vẻ mặt đó chẳng hề hợp với anh.
Arjon quẳng cho cô cái liếc mắt khó hiểu. “Một người của tôi gửi tin báo rằng Brisbane đã cử một phái viên đem quà tặng đến lâu đài của MacDuff. Nếu hắn thuyết phục được ông già phá vỡ cam kết với cậu và liên minh với hắn, vùng Ravenshaw sẽ bị bao vây bởi những kẻ thù trên khắp biên giới và cậu sẽ không có cơ may nào sống sót.”
Colin khép chặt nắm tay trên mặt lò sưởi và nhìn chăm chăm vào những lớp tro bụi đã nguội lạnh trong vỉ lò. “Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?”
“Nếu chúng ta đi ngay bây giờ, chúng ta có thể đến lâu đài của MacDuff trước sứ giả của Brisbane vài tiếng.”
Không còn quan tâm cô có vấp chân lên tấm chăn không, Tabitha nhảy bổ tới cái váy bị quẳng dưới đất. “Em có thể sẵn sàng chỉ trong năm phút. Chờ em mặc váy vào và rửa m—“
“Không!” mệnh lệnh của Colin khiến tất cả đều giật mình.
Tabitha đứng thẳng lưng lên, nắm chặt cái váy nhàu nhĩ.
Anh dường như đang khó gặp ánh mắt cô. “Như thế sẽ không an toàn. Khi MacDuff muốn, ông ta cũng có thể khó đoán như Roger. Anh sẽ không để em liều mạng lần nữa.”
Cô mỉm cười ngọt ngào với anh. “Anh thật là hào hiệp làm sao! Vậy thì trong khi anh đi, em sẽ đi xuống ngọn núi này về lại Lâu Đài Raven, nơi em có thể sưởi ấm trong tình yêu thương của người dân anh. Thế đấy, cho đến khi họ quyết định nướng trui em với một quả táo nhét trong mồm.”
Arjon gật đầu suy xét. “Tôi e là cô ấy không thiếu trí khôn đâu. Tôi đã cảnh báo cậu rồi mà.”
Colin bắn cho anh ta cái trừng mắt nghiêm khắc, rồi thở dài. “Đúng là em đã nói đúng, cô gái. Em cũng sẽ không an toàn ở Ravenshaw cho đến khi anh có thể quay lại với em. Một khi anh đã ra lệnh cho họ không được làm hại em, người dân của anh sẽ nghe theo. Lời nói của anh là luật của họ.”
Cô tươi tỉnh hẳn. “Vậy thì anh chỉ cần đưa em theo thôi.”
Đôi mắt anh nheo lại suy ngẫm. Không một lời giải thích, anh băng qua căn nhà, nắm lấy bàn tay cô, và kéo cô về phía cửa. Cô đang sắp sửa phản đối rằng cô không thể cưỡi ngựa suốt cả quãng đường tới chỗ MacDuff mà chỉ mặc độc một cái chăn thì họ đã bước vào ánh nắng lóa mắt. Cô thấy mình chớp mắt nhìn vào đôi mắt sửng sốt của Chauncey.
Anh chàng thả rơi dây cương ngựa của Colin và kéo mũ xuống, rõ ràng là bị giằng co giữa việc cúi mình chào hay bỏ chạy xuống sườn đồi vì khiếp sợ.
“Chauncey,” Colin nói, “Ta muốn cậu ở lại ngôi nhà tranh này và canh chừng tiểu thư đây cho đến khi chúng ta trở lại từ chỗ MacDuff.”
Niềm tin của vị chỉ huy của cậu như khôi phục vẻ tự tin của cậu. “Vâng, thưa thủ lĩnh, tôi sẽ bảo đảm mụ phù thủy này không thể trốn thoát.”
Colin đảo mắt. “Ta không cắt đặt cậu làm cai ngục của Tiểu Thư Tabitha. Ta muốn cậu canh chừng cô ấy khỏi bị tổn hại.” Anh liếc Tabitha cái nhìn sưởi ấm tim cô và gần như khiến cô quên rằng anh sắp rời bỏ cô. “Ta giao phó người quý giá nhất cho cậu đấy.”
“Ồ.” Cậu bé thô kệch trông hơi thất vọng. “Được thôi, thưa ngài. Tôi sẽ trông chừng cô phù thủy này.” Cậu ta xiên cô bằng một cái nhìn đề phòng. “Nếu cô ấy hứa không yểm bùa tôi.”
Tabitha giả vờ chà tay lên viên ngọc, nhưng Colin đã lắc đầu cảnh báo.
Trước khi cô có thể mở miệng để đưa ra nhiều lý lẽ đầy sức thuyết phục hơn để anh đưa cô theo, anh đã vắt chân ngồi lên lưng ngựa.
Trong khi Arjon cưỡi lên ngựa anh ta, Colin tháo một trong những cái túi bự trên yên cương của anh và quẳng nó cho Chauncey. “Không có chuyện thiêu phù thủy nào hết đấy nhé, chàng trai.”
Cậu bé liếc trộm cái giàn thiêu đẹp đẽ với cây cọc cứng cáp bằng cái nhìn tiu nghỉu. “Vâng, thưa ngài.”
Colin chuyển cái quắc mắt của anh sang Tabitha. “Còn em? Không yêu thuật!”
“Vâng, Darrin,” cô lầm bầm.
Anh lia mắt về phía cô. “Cái gì đó?”
Cô nhún gối châm biếm. “Vâng, anh yêu.” (*darling*)
Anh gật đầu hài lòng và cho ngựa xoay đầu lại. Tinh thần của Tabitha tụt dốc thảm hại. Anh sẽ cứ cưỡi ngựa ra khỏi cuộc đời mà thậm chí còn chẳng cho cô một cái vỗ về thân ái lên đầu.
Nhưng khi anh và Arjon đi đến mép rừng, anh ghìm cương ngựa lại và tặc lưỡi một mệnh lệnh cho con ngựa chiến. Nó nhảy chồm lên vòng lại đối mặt với cô trong một điệu nhảy minuet với sự uyển chuyển hớp hồn người. Cơn gió sớm lồng vào mái tóc Colin, trông anh như đang phi ngựa bay ra từ những trang sách mạ thép vàng của mẹ cô. Hơi thở Tabitha nghẹn lại với một khao khát thấm thía. Cho đến tận lúc này, cô chưa bao giờ biết được cô đã đánh mất những gì khi ngừng tin vào những câu chuyện thần tiên đó.
Anh thúc ngựa di chuyển bằng hai đùi cơ bắp lực lưỡng. Khi con quái vật phi nước đại về phía cô, Tabitha vẫn đứng nguyên vị trí, tin tưởng Colin sẽ không giẫm lên trái tim mỏng manh của cô. Thắng ngựa dừng lại đột ngột, anh cúi xuống, choàng một cánh tay mạnh mẽ quanh lưng cô, và nâng cô lên với nụ hôn của anh.
Khi lưỡi anh đẩy vào trong miệng cô như chất cháy ngọt ngào, Arjon và Chauncey dường như biến mất như thể cô đã ước họ không có ở đó. Cô và Colin chỉ còn lại một mình như cái lúc họ ở bên nhau đêm qua, tự do đổ tràn đam mê của họ vào nhau.
Khi anh hạ cô xuống mặt đất, cô níu lấy cả tấm chắn và đầu gối anh, ngạc nhiên khi đôi chân run lẩy bẩy của cô có thể trụ vững.
Anh đưa tay xuống và vuốt mái tóc rối của cô, ánh sáng dữ dội trong đôi mắt anh dịu đi vì âu yếm. “Tất cả mọi chuyện sẽ tốt thôi, tiểu thư. Anh thề đấy.”
Tabitha đứng đó ngây người nhìn anh rất lâu sau khi anh đã khuất bóng, khát vọng vừa ngọt ngào vừa cay đắng khiến cổ họng cô nghẹn ngào. Nếu lời thề của anh là thật, thì tại sao cô lại nếm được sự tuyệt vọng đến thế trong nụ hôn của anh?
Tabitha và Chauncey ngồi chễm chệ trên mái hiên ngôi nhà tranh như một cặp lỗ thông máng xối cáu kỉnh. Họ thả lỏng phiên canh gác chán ngắt chỉ đủ lâu để trao đổi một cái liếc mắt rầu rĩ hay bẹo một khúc bánh mì khỏi ổ bánh mì nướng làm bữa trưa của họ. Thời gian lề mề trôi qua, được đếm bằng một cái đồng hồ quả lắc khổng lồ vô hình.
Tabitha ngáp dài. Chauncey gãi gãi lên chùm tóc nâu dài đến thắt lưng của cậu. Cô nhích dần ra xa, tự hỏi có phải đầu cậu ta có rận, và nếu có thì chúng có thể nhảy xa bao nhiêu.
Cô nheo mắt nhìn lên cái đĩa mặt trời sáng chói. Hai người đàn ông vừa mới đi chưa đầy hai tiếng vậy mà sự kiên nhẫn của cô đã cạn kiệt.
Cô phủi vụn bánh mì ra khỏi cái váy nhàu của Magwyn. “Họ có thể đi trong nhiều ngày, có phải không?”
“Hàng tuần,” cậu ta đáp trả một cách ủ rũ.
Cô nhìn sang Chauncey. Chauncey nhìn sang con ngựa nâu đỏ sôi nổi đang được buột vào một cây tuyết tùng gần đó.
“Cậu không muốn bị kẹt lại đây với tôi, phải không?”
“Không, tiểu thư.”
“Cậu muốn đi với Ngài Arjon, chẳng phải sao? Để được làm cận vệ của ngài ấy.”
“Vâng, thưa tiểu thư.” Vẻ mặt cậu ta đang càng lúc càng trở nên khốn khổ.
“Nhưng Colin đã bảo cậu phải ở lại đây và cậu luôn làm theo những gì Colin bảo, đúng không?”
Cậu ta gật đầu. “Ngài thủ lĩnh già đã ra đi, giờ Ngài Colin là thủ lĩnh của tôi.”
“Chà, anh ta không phải thủ lĩnh của tôi.” Tabitha đứng lên và bắt đầu dợm bước về phía con ngựa, với mỗi bước sải quả quyết váy cô lại quét vào mắt cá chân cô. “Và nếu anh ta nghĩ tôi sẽ dành cả cuộc đời mình dán chặt vào cửa sổ lâu đài mà rơm rớm nước mắt vẫy một cái khăn tay tạm biệt trong khi anh ta phi ngựa đi đánh những kẻ ngoại giáo hay Brisbane hay bất cứ con rồng nào anh ta tin mình được thần thánh phái đi tiêu diệt vào ngày Thứ Sáu ban phúc, thế thì anh ta sẽ còn phải học một vài điều về những mối quan hệ thời hiện đại đấy. Và Tabitha Lennox sẽ là người dạy cho anh ta.” Cô quẳng một cái nhìn tìm kiếm qua vai. “Cậu không đi sao?”
Chauncey bật dậy, há hốc mồm vì sửng sốt. “Chúng ta không dám trái lời Thủ lĩnh Colin. Lời nói của ngài là—“
“—luật”, Tabitha kết thúc câu nói với một tiếng thở dài mệt mỏi. “Chà, đó là điều luật mà tôi cố ý phá bỏ đấy. Cậu có biết đường đến lâu đài MacDuff không?”
Chauncey gật đầu. Sự e sợ dần tẩy mặt cậu trắng bệch khiến những nốt tàn nhang nổi rõ mồn một.
“Vậy thì tôi sẽ phải nài nỉ cậu đi hộ tống tôi.”
Cậu ta liếc trộm vào con ngựa đầy mong mỏi, một tông hào hứng len vào giọng cậu. “Nếu tôi dẫn cô đi, Thủ Lĩnh Colin chắc chắn sẽ phạt tôi.”
Cô nheo mắt lại và hạ giọng thành một tiếng thì thầm đe dọa. “Và nếu cậu không làm, cậu sẽ bị kẹt ở đây với một phù thủy rất không vui.”
Tabitha chưa từng sử dụng phép thuật để dọa dẫm ai bao giờ. Cô có một cảm giác tội lỗi ngắn ngủi, nhưng khi anh chàng bắt đầu hăng hái đi về phía con ngựa, cảm giác tội lỗi bị nhận chìm dưới một cơn lũ hồ hởi xấu xa. Rốt cuộc thì cô chỉ bắt cậu ta làm điều cậu thật sự muốn làm thôi mà. Có gì hại được cơ chứ?
Chauncey cưỡi ngựa và cô nhảy lên ngồi sau lưng cậu, nén lại một cái nhăn mặt vì đau. Nhưng cái đau còn lưu lại giữa hai chân cô chỉ càng khiến cô thêm quyết tâm. Chỗ của cô là ở bên Colin và cô định sẽ chứng minh điều đó cho anh thấy. Thậm chí nếu việc đó có giết chết cô đi nữa.
Giờ Chauncey đã quyết định đi vào con đường tội lỗi, cậu thực hiện với sự nhiệt tình, chỉ ra một con đường khó thấy, len lỏi qua những bụi cây rậm rạp. “Tôi biết một đường ngắn hơn. Tôi đã không nói với Thủ Lĩnh Colin bởi vì tôi không muốn ngài ấy nói tôi lẻn qua đất MacDuff để tán tỉnh một cô gái vắt sữa.”
Thế là một Tabitha cười rạng rỡ và một Chauncey luồn cúi đến vành đai của hào lũy MacDuff gần ba phút trước khi Colin và Arjon cưỡi ngựa lóc cóc qua đồng cỏ. Trước khi Colin có thể thắng ngựa dừng hẳn lại, Chauncey đã quăng mình khỏi yên, quỳ gối trên bãi cỏ.
Cậu ta níu chặt lấy chân thủ lĩnh mình, giọng cậu vỡ ra vì sự căng thẳng của một cậu bé bị kẹt trong cơ thể người đàn ông. “Ôi, xin ngài, thưa ngài, đừng phạt tôi bị roi quất. Mụ phù thủy đã bắt tôi đem cô ta đến đây. Tôi đã cầu xin cô ta đừng làm thế, nhưng cô ta nhìn tôi chằm chằm bằng một cái trừng mắt ma mị và yểm bùa tôi bằng những ngón tay ngúc ngoắc.” Cậu ta bắn vào Tabitha một cái nhìn đắc thắng từ dưới mái tóc bết cắt ngang trán trước khi phủ lên chân Colin một cơn mưa nụ hôn.
Cô đảo mắt và khịt mũi. “Em không có làm gì như thế hết. Cậu ta cũng hăm hở như em vậy.”
Colin vùng vẫy để gỡ gót chân anh khỏi nắm tay Chauncey. “Ngừng nhỏ nước sướt mướt lên giày ta, chàng trai! Ta không có ý định quất cậu.”
Lời hứa đó chỉ khiến anh nhận được thêm một tràng mưa nụ hôn khác. “Chúa ban phước cho ngài, thưa thủ lĩnh. Ngài là vị chủ nhân Ravenshaw tốt bụng, tử tế nhất mà tôi biết. Tôi đã cố gắng cưỡng lại mụ phù thủy, thật sự đấy, nhưng bùa mê của cô ta làm tôi mụ mị.” Cậu ta rùng mình. “Chuyện đó rất đáng sợ.”
Colin chuyển ánh mắt cau có của anh sang Tabitha. “Tin ta đi, ta biết tiểu thư đây có sức thuyết phục đến mức nào.”
Nụ cười tươi sáng của cô không đủ để sưởi ấm cái quắc mắt cáu kỉnh của anh. Cô đã nghĩ anh sẽ tức giận cô vì dám trái lời anh. Cô đã không nghĩ sẽ thấy một ánh mắt hoang dại như thế ở anh. Anh trông như…bị dồn vào ngõ cụt. Mặc dù anh đã đối đầu với tên Sát Thủ Diệt Scot khổng lồ trong trận đấu tay đôi mà không để lộ chút sợ hãi nào, nhưng sự xuất hiện bất ngờ của cô dường như đặt anh vào tình trạng hoảng loạn. Arjon vỗ lên lưng anh. “Thôi nào, bạn tôi. Tiểu thư của cậu đã chứng tỏ lòng tận tụy và mạo hiểm để đến với cậu. Đây là cách cậu chào đón cô ấy hay sao?”
Sự vui vẻ kỳ quặc của anh ta chỉ càng khiến nỗi e sợ chạy dọc sống lưng Tabitha. Nếu anh chàng kị sĩ người Norman quỷ quái này vui mừng đến thế, thì sẽ chẳng có gì tốt lành cho bất cứ ai trong số họ, nhất là Colin.
Tabitha chớp mắt nhìn lên dinh thự đường bệ sừng sững trên đầu họ. “Vậy chúng ta làm gì bây giờ? Rung chuông cửa không?”
Có vẻ như việc đó không cần thiết nữa. Với tiếng dây xích kêu loảng xoảng điếc tai, cây cầu kéo to lớn bắt đầu được hạ xuống. Tabitha không thể ém nhẹm hoàn toàn một tiếng thở dài nuối tiếc. Đây chí ít là tòa lâu đài xứng đáng với những câu chuyện hoang đường của mẹ cô. Những tháp cao vút trên không và những tháp canh nhỏ dày đặc trên những bức tường đá trắng. Những thanh chắn được chế tác bằng thép che trên các khung cửa sổ thấp hơn, nhưng vẫn ở rất cao trên đầu họ, những tấm kính cửa sổ bằng đá ruby và ngọc lục bảo tắm trong ánh nắng chói chang của mặt trời. Một lá cờ thanh nhã bay phần phật từ ngọn tháp cao nhất, táo bạo tuyên bố quyền lực và sự huy hoàng của vị chúa tể ngự trị bên trong. Khi cây cầu dần hạ xuống, Tabitha gần như có thể thề rằng cô nghe thấy khúc nhạc của vở kịch “Camelot” xa xa vọng lại trong gió.
Cô nhìn trộm sang Colin. Vẻ mặt anh cứng rắn đến mức cô nghĩ những cánh cổng địa ngục đang mở ra để nuốt chửng lấy anh. Hích đầu gối để đẩy Chauncey ra, anh xuống ngựa, rõ ràng đang chờ đợi đối mặt với bất cứ nỗi khiếp hãi nào sẽ hiện ra từ cái vực thẳm toang hoác đó.
Cực kỳ lo ngại, cô nhìn sang Arjon. Nụ cười chờ đợi của anh ta chẳng để lộ điều gì. Cây cầu kéo dừng lại đánh rầm dưới chân họ. Nhưng tạo vật xuất hiện trên đỉnh cầu còn xa mới là con quỷ có sừng mà Tabitha đã tưởng.
Rốt cuộc thì có tòa lâu đài lộng lẫy nào có thể hoàn chỉnh mà lại thiếu một nàng công chúa giáng trần?
Nàng tiên nữ duyên dáng chạy vụt xuống đoạn đường cầu thoai thoải, một đám mây những lọn tóc xoăn bay phấp phới sau lưng cô. Hai bàn chân nhỏ dường như lướt dọc trên những tấm ván và mỗi chuyển động của cô là sự yêu kiều mộc mạc. Tabitha ngồi thẳng lưng lên, thực hiện một cố gắng có lí trí để không sụm người.
“Colin!” Cô gái hát lên tên anh như thể đó là bài thánh ca của thiên thần trước khi khoác hai cánh tay quanh cổ anh và phủ những nụ hôn nhỏ lên khắp khuôn mặt đỏ bừng của anh. Hai bàn chân cô lơ lửng gần cả tấc khỏi mặt đất.
Tabitha cau mày. Kì lạ thật. Colin chưa từng đề cập đến một cô em gái nào khác. Và anh chắc chắn không già đến mức có một cô con gái quá…quá…nảy nở như thế.
“Ôi, Colin,” nàng tiên nhỏ thỏ thẻ, “Em đã nghĩ anh sẽ không bao giờ trở lại! Papa đã thề anh là một người trọng danh dự, nhưng sáu năm là một quãng thời gian chờ đợi rất, rất dài. Nó dường như cả thế kỷ ấy.”
Colin gỡ hai cánh tay cô ra khỏi cổ anh và dịu dàng đặt cô đứng xuống đất. Cô ngẩng lên cười rạng rỡ với anh, khuôn mặt đáng yêu lộng lẫy đến mức Tabitha suýt phải ước có một cặp kính mát.
Nụ cười đáp lại của anh nhợt nhạt. “Trời ơi, Lyssandra, em”—ánh mắt vô vọng của anh dường như tự ý rơi xuống một bộ ngực mà thậm chí ngay lúc này đang có nguy cơ bung ra khỏi những đường chỉ may bằng lụa—“lớn quá.”
Arjon đưa tay xuống và đẩy hàm Chauncey đóng lại trước khi cậu ta có thể nhỏ nước dãi.
“Anh cũng thế. Khi anh ra đi, anh chỉ lớn hơn một cậu bé một chút thôi.” Cô gái vuốt một đầu ngón tay đỏ như san hô dọc xuống ngực anh, chỉ ngừng lại khi đến mắc xích bạc trên thắt lưng đeo trễ hông của anh. Cô chớp chớp hai hàng lông mi đen như than, trông vừa e thẹn vừa quyến rũ. “Giờ anh đã là một người trưởng thành.”
“Thế đấy,” Tabitha lầm bầm. Cô vắt một chân qua lưng ngựa, đang chuẩn bị nhảy xuống và giật hói đầu cô nhỏ kia.
Sự xuất hiện của một dáng người thứ hai trên cây cầu kéo ngăn cô lại. “Ravenshaw, có phải anh không?”
Câu hỏi đó oang oang như tiếng nổ của đại bác, rung chuyển cả thủy tinh và khiến răng đánh lanh canh trong hàng dặm quanh đó.
Màu rời khỏi mặt Colin, để lại nó buồn rầu và tái nhợt. Đây hẳn là con quỷ mà anh đã sợ đây mà!
“Vâng, thưa ngài. Là tôi.” Anh chuyển sang giữ thế thủ với người mới tới với tất cả sự hăng hái của một người bị kết án tử hình đối mặt với đội hình bắn súng.
Người lạ mặt vừa mập vừa lùn chống hai tay lên hông. Mặc dù hai chân ông ta khẳng khiu, bề rộng của ông ta lại phong phú. Ông ta sở hữu một thứ, mà theo như cách nói kém lịch sự của thế kỷ 21, chỉ có thể được gọi là một cái bụng bia. “Ta nghe đồn anh đã trở lại nhà gần một tuần nay, vậy mà anh không thèm cưỡi ngựa sang đây và chào vị chỉ huy đã nuôi dưỡng anh. Anh đã quên hết phép cư xử mà ta dạy anh rồi sao?”
“Không, thưa ngài. Tôi chỉ bận việc khác thôi.”
Tabitha có thể cảm thấy Colin đang cưỡng lại, vì một lí do khó giải thích nào đó, để không nhìn vào cô.
“Và ta cho là anh trông chờ ta bỏ qua sự bất lịch sự khiếm nhã của anh?”
“Nếu ngài vui lòng, thưa ngài.”
Người đàn ông kia dậm gót chân, khiến tất cả mọi người đều giật mình bởi tiếng cười ầm ỹ của ông ta. “Lúc nào cũng có thể dụ dỗ được cả quỷ phải không? Được thôi, chàng trai. Tất cả mọi chuyện đã được tha thứ vì cuối cùng anh đã về nhà để đòi vợ.”
Tabitha nghiêng ngả và có lẽ đã té khỏi lưng ngựa nếu không có bàn tay của Arjon giữ vai cô lại. Lyssandra, vẫn đang cười tươi rói, vòng hai cánh tay mảnh dẻ quanh eo Colin và dụi má lên ngực anh như thể nó luôn thuộc về nơi đó. Colin chầm chậm xoay đầu để gặp ánh mắt sửng sốt của Tabitha, đôi mắt anh thẫm lại cầu khẩn.