Trầm Mê - Bạch Trần

Chương 10: C10: Cô đã vô thức đắm chìm từ lúc nào không hay


Khi hai người về đến nhà, đèn trong sân đã tắt, chỉ để lại một cái bóng dưới mái hiên để chiếu sáng cho hai người.

Hai người nghe thấy giọng của Khương Hoa vọng ra từ trong phòng.

”Hai đứa về rồi sao? Bây giờ vẫn còn sớm mà.”

”Vâng ạ.”

Giờ phút này Khương Thanh Vũ nhìn thấy mẹ mà trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Bởi vì ban nãy Cố Vân Dực đã nói, trong nhiều ngày qua mẹ vẫn luôn biết chuyện cô và Cố Vân Dực là một đôi “vợ chồng tương lai”.

Cho nên để cô giữ đạo đãi khách hay mặc kệ cô làm phiền Cố Vân Dực đưa mình đi đâu cũng đều là ý của mẹ.

Chỉ có cô là không biết chuyện gì cả.

“Con hơi mệt, về phòng trước đây ạ.”

Trong phòng vệ sinh vang lên tiếng nước chảy, Khương Hoa hơi mơ màng, nhưng khi liếc sang Cố Vân Dực thì những điều khác thường đã được giải thích.

“Cháu đã nói chuyện với Thanh Vũ rồi.”

Nửa giờ trước —

Sau khi Cố Vân Dực ngỏ lời gả cho anh, Khương Thanh Vũ ngây ngẩn cả người.

Cô đứng yên trong vòng tay anh, thậm chí còn quên cúi đầu, chỉ ngây ngốc nhìn anh như vậy. Cô nhìn ánh mắt của anh từ sâu thẳm biến thành thâm tình, rồi lại ngập tràn dục vọng mãnh liệt.

Đối diện với dục vọng của người khác giới, cô đã trở thành con mồi mà anh nhất định phải có được.

Hơi thở ấm áp phả vào trán, đôi mắt long lanh của cô gái đã khiến người đàn ông không thể cúi đầu thêm nữa.

Khi nụ hôn kết thúc, Khương Thanh Vũ cảm thấy toàn thân như bị rút cạn sức lực, mềm nhũn tựa vào ngực Cố Vân Dực.

“Em ổn chứ?”

Anh nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô. Khương Thanh Vũ cảm thấy đầu óc choáng váng. Nụ hôn kia giống như một ly rượu mạnh, mặc dù môi anh đã rời đi nhưng cô vẫn không thoát ra nổi cơn say đó.

“Nhanh vậy sao?”

Khương Hoa còn tưởng rằng anh muốn đợi đến khi tới thủ đô rồi mới nói.

Cố Vân Dực rút khỏi mạch suy nghĩ, khẽ đáp lại.

Thật ra dự tính ban đầu của anh là sẽ nói vào buổi tối trước ngày khởi hành, việc nói ra vào ngày hôm nay chỉ là ngoài ý muốn. Hổ dữ nằm rạp xuống trong nội tâm, chỉ khi nào gặp phải uy hiếp mới tỉnh lại.

“Cháu thấy vẫn nên nói ra khi còn ở Nam Thành, nếu đợi đến thủ đô e rằng trong lòng em ấy sẽ thấy không thoải mái.”

Cuộc đối thoại của hai người bỗng im bặt khi nghe thấy tiếng mở cửa. Khương Hoa hơi chột dạ, vội cầm cây chổi lên quét vài cái. Khương Thanh Vũ cũng không nói lời nào mà đi thẳng vào phòng mình.

“Con bé giận rồi à?”

“Không phải đâu ạ.”

Cố Vân Dực treo áo khoác lên: “Em ấy chỉ hơi ngượng thôi ạ.”

“Vậy thì tốt. Đã xác định là sẽ lên đường vào thứ Tư rồi đúng không?”

“Vâng ạ, cháu đã đặt vé rồi. Dì thực sự không đi cùng bọn cháu ạ?”

Khương Hoa lắc đầu.

“Dì muốn rời đi một cách gọn gàng đẹp đẽ.”

Câu nói này của Khương Hoa đã khiến tâm trạng của Cố Vân Dực chùng xuống. Bây giờ xem như anh đã hiểu rõ lời ông nội, Khương Hoa rất cố chấp giống y như ba của bà ấy. E rằng Khương Thanh Vũ cũng được di truyền tính cách từ mẹ và ông ngoại.

Nếu không thì đến bây giờ, tại sao lại không chịu nhìn mặt anh chứ?

“Thanh Vũ.”

Là mẹ.

Khương Thanh Vũ cất bản phác họa trên bàn đi, mở một quyển tạp chí thời thượng ra. Sau khi Khương Hoa vào phòng cũng không nhìn về phía bàn của cô, mà ngồi lên giường cầm lấy bàn tay cô.

“Năm đó lúc con ra đời bé có tí teo, mẹ còn rầu rĩ làm sao mới có thể nuôi con khôn lớn. Bây giờ nhoáng cái đã đến lúc con phải đi lấy chồng rồi.”

“Mẹ—”

“Thanh Vũ.” Khương Hoa nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nhìn thẳng vào đáy lòng cô.

“Con có thích Vân Dực không?”

“Con không biết ạ…”

Khương Hoa khẽ gật đầu, đổi cách nói khác.

“Vậy là không thích rồi. Thế thì ngày mai mẹ sẽ bảo cậu ấy rời đi, sau này cũng không xuất hiện trong cuộc sống của con nữa.”

“Mẹ.”

Khương Hoa đã đứng lên mở cửa phòng ra, Khương Thanh Vũ thấy thế vội gọi bà ấy lại, quên luôn cả việc giấu đi vẻ căng thẳng. Bà đưa về phía con gái nở một nụ cười rất nhẹ, nhưng đến khi quay đầu lại đã bày ra vẻ mặt bình tĩnh.

“Vân Dực là một đứa trẻ tốt, mẹ và ông ngoại con sẽ không nhìn sai người, càng không hại con gái của mình.”

“Nếu như con muốn từ bỏ, vậy thì sự dịu dàng hay sự rung động mà cậu ấy đã dành cho con đều dừng lại tại đây.”

Lần này Khương Hoa thật sự đã đi ra ngoài, bà ấy đã nói rất nhiều nhưng chỉ có hai câu cuối là khiến Khương Thanh Vũ để tâm nhất.

Bà ấy và ông ngoại sẽ không hại cô, hơn nữa, cô đã vô thức đắm chìm trong sự quan tâm thầm lặng của Cố Vân Dực từ lúc nào không hay.

Cuối cùng nước mưa đọng trên mái hiên lâu ngày cũng rơi xuống mặt đất tạo thành một vũng nước nhỏ. Gạch đá xanh bị ngâm nước quanh năm suốt tháng, cục đá rơi xuống cũng tạo thành một cái hố nhỏ.

Khương Thanh Vũ nằm trên giường vẽ phác thảo. Ngoài trời không có nắng, cô cũng không ăn trưa, tiếng động ngoài cửa sổ đã đánh vỡ trạng thái tập trung của cô. Cô dụi mắt nhận ra đã là buổi chiều.

Mẹ cô không ở nhà nên cô ăn qua loa bữa trưa rồi đi tìm các chị em uống trà. Đã lâu như thế vẫn chưa nhìn thấy Cố Vân Dực ra ngoài hút thuốc, chắc là anh cũng không ở đây.

Vừa hay cô có thể ra ngoài hít thở không khí. Sau chuyện tối qua, trong lòng cô vẫn luôn rối bời. Trông có vẻ cô đang vẽ rất nghiêm túc, nhưng thực chất lại chẳng vẽ ra được bức tranh nào có ý nghĩa.

Con người Cố Vân Dực rất dịu dàng, cũng đối xử tốt với cô. Dù xét từ phương diện nào thì anh cũng là người rất tốt. Nhưng cô luôn có cảm giác giữa cô và anh có một khoảng cách nào đó.

Liệu rằng người trời sinh đã ưu tú có thể đi chung đường với người lười biếng như cô không?

Cô cần phải từ chối thôi.

Nhưng nhớ lại việc tối hôm qua ở bờ sông, lúc ấy cô không thể cất lời từ chối.

Thạch trái cây cô mua từ sáng hôm qua vốn đặt trên giá trong phòng bếp, vậy mà tìm cả nửa ngày rồi vẫn không thấy đâu.

“Em đang tìm cái này à?”

Cố Vân Dực đột ngột lên tiếng, dọa cô giật mình.

Cô đang nghĩ về anh đó, tự nhiên có cảm giác như bị bắt vào tròng vậy. Nhìn kỹ lại, ly thạch trái cây to đó đang lẳng lặng nằm trong tay Cố Vân Dực. Anh đã ăn được một nửa rồi, má người đàn ông hơi phồng lên, giống như rất hài lòng với hương vị của thứ này vậy.

“Anh đã ăn hết rồi, để anh mua cái khác đền cho em.”

Không ngờ Cố Vân Dực lại thích ăn thạch trái cây.

Vui lòng đọc truyện chính chủ Bách Thảo Chi Vương

Thậm chí hai chữ “không cần” kia còn chưa có cơ hội nói ra, Cố Vân Dực đã cầm áo khoác lên đi ra ngoài.

Khương Thanh Vũ muốn ngăn anh lại, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại theo anh lên xe.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận