Mãi đến lúc này nàng vẫn chưa vứt nó đi.
Sau đó nàng đặt nó trở lại cuốn sổ nhật ký. Gấp những trang tập lại, nàng bỏ cuốn sách vào trong chiếc rương khoá lại. Động tác của nàng quả quyết như thể cuối cùng thì nàng cũng đi đến quyết định.
Nàng bước thật nhanh, cố rà lại những từ ngữ mà nàng đã chuẩn bị trước để nói với Danny:
– Danny à, đêm qua chúng mình bậy quá. À mà không, phải nói thế này. Danny à, chuyện đêm qua chẳng có gì sai trái cả. Tuy nhiên, nó diễn ra quá nhanh, quá sớm. Đối vớ tôi anh thật tuyệt vời, thật đặc biệt, nhưng chỉ vì tôi… không biết phải nói thế nào cho đúng đây nhỉ. À phải rồi, chưa chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận tình cảm của anh.
Mải suy nghĩ, nàng đâm sầm vào Danny cũng đang đi từ hướng ngược lại. Trước đó anh cũng cắm cúi y như ma đuổi. Chợt anh cười phá lên như nhận ra trước mặt anh không ai khác chính là Evelyn. Anh ôm lấy vai nàng mừng rỡ gọi tên Evelyn trước khi nàng kịp lên tiếng.:
– Này Evelyn, anh đang đến tìm em đây.
– Danny à, em…
Danny thấy nàng muốn hất tay anh ra và anh biết mình hiểu tâm trạng của nàng lúc này.
– Evelyn, anh biết chuyện diễn ra quá nhanh, nhưng anh phải nói là anh không hề hối tiếc.
Danny cười thoải mái và hạnh phúc.
– Giờ anh phải đi làm nhiệm vụ đây. Nhưng trước khi đi, anh phải tìm cho bằng được em để nói với em một điều.
Anh ngừng lại cố trấn tĩnh bằng cách giữ cho nhịp thở thật đều.
– Anh vẫn thường mơ có một ngày nào đó anh sáng tác được một tác phẩm đáng để cho người khác phải đọc. Chưa bao giờ anh làm được việc đó. Nhưng sáng nay, khi tỉnh dậy thì những ngôn từ tràn ngập trong tâm trí anh.
Lúc này, nàng mới nhận ra tay Danny đang nắm chặt một tờ giấy. Anh mở tờ giấy ra một cách cẩn thận, hít một hơi thật dài và bắt đầu đọc một bài thơ ngắn. Sau đó, anh đặt bài thơ vào trong tay nàng, hôn má Evelyn và quày quả đi ngược lại hướng anh vừa tới. Vừa đi vừa hỏi với:
– Tối nay gặp lại em được không?
– Được. – Nàng khẽ đáp.
Thấy thế, Danny mỉm cười vui sướng và vùng lên bắt đầu chạy về doanh trại. Khi nàng về ngôi nhà tập thể, Betty vẫn còn ngủ say như trẻ nhỏ, Evelyn đặt bài thơ của Danny vào bên cạnh bông hồng của Rafe, gấp sách lại và lặng lẽ cầu nguyện. Nàng cầu chúa ban cho mình con tim đủ lớn, lớn như cuốn nhật ký nàng đang cầm trong tay để có thể chấp nhận cả hai tình yêu sâu nặng đến nhường ấy.
Phần II: Vết nhơ