Không phải vô lý khi sừng của ma tộc tượng trưng cho huyết thống và tôn ti, bọn họ dựa vào sừng để khống chế ma lực.
Hôn Diệu mất đi sừng bên phải, khả năng khống chế ma lực vốn đã yếu đi một nửa. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi hắn lại bị thương nặng và bị bỏng bởi ma lực của đại ma khác, sau đó không được điều trị đàng hoàng, cuối cùng mắc bệnh tật khó mà trị tận gốc.
Hôn Diệu líu lưỡi: “Nhắc mới nhớ, năm đó đánh nhau với em ba ngày, vừa trở về suýt nữa đã đột tử…”
Bỗng nhiên, hắn nhíu mày: “Langmuir, em run cái gì?”
Hắn nâng cằm Langmuir lên, khuôn mặt nô lệ trắng bệch gần như trong suốt, răng cắn chặt môi, quả thực đang khẽ run lên.
Hôn Diệu ngạc nhiên bật cười thành tiếng: “Sao vậy, làm em sợ rồi à?”
“Em đến vực sâu sáu năm rồi, còn hở một chút là vừa khóc vừa run… Em tự nói xem, có phải ta bảo vệ em quá tốt hay không?”
Langmuir “dạ” một tiếng rất nhẹ, vùi đầu vào trong ngực Hôn Diệu.
Hôn Diệu lại thấy đáng yêu đến mức nửa ôm nửa vỗ nhẹ vào lưng y: “Ngoan.”
Ma Vương còn nói: “Sau này mỗi một ma tộc ta gặp đều âm độc hơn lần trước, có điều ta không thua gì bọn họ, kẻ muốn làm thịt ta cuối cùng đều bị ta làm thịt, muốn hại ta đều quỳ xuống trước mặt ta vẫy đuôi cầu xin thương xót… Ở vùng đất mà thần không bao giờ ngó đến, đây mới là cách để tồn tại.”
“Nhưng ngài vẫn chưa trả thù liệt ma đã biến mất kia, thậm chí còn không biết đối phương đã đi đâu.”
“Liệt ma cũng đáng để ta nhớ thương?”
“Em tưởng ngài có thù tất báo.”
“Đâu có.” Hôn Diệu khẽ cười: “Kẻ thù duy nhất khiến ta nhớ thương chỉ có một mình em.”
“Có điều ta từng hận thật, không phải hận tên liệt ma đó, mà là hận bản thân bất cẩn ngu ngốc. Nếu chết ở một nơi như vậy, quả thực cũng không đáng làm…”
Hôn Diệu tỉu nghỉu, thuận miệng nói ra một câu: “Ta còn chưa kịp gặp em.”
Langmuir ngẩn ra, Ma Vương lập tức phản ứng lại. Hắn giận vì mình lỡ lời, nhanh chóng lấp liếm: “Ý ta là —— còn chưa kịp trả thù em, ý đó đấy.”
Đây cũng không phải nói bậy vô căn cứ, Hôn Diệu nghĩ thầm. Bao nhiêu lần khi hắn sắp chết, tất cả những gì hắn nghĩ trong đầu chỉ còn: Không được chết, còn chưa tìm được thiếu niên tóc vàng đã bắn mũi tên ấy…
Đêm đó, cả hai tìm được một tảng đá ngủ qua loa một giấc không cần phải lo lắng bị lửa đốt trên đấy, sáng sớm hôm sau cả hai cùng cưỡi ngựa chiến trở về.
Ma tộc hoàng cung đã quen cảnh vương của bọn họ mang theo Langmuir đại nhân cưỡi ngựa chạy khắp nơi. Trên đường gặp phải thì sẽ hành lễ, vương hiếm khi đáp lại nhưng Langmuir đại nhân luôn gật đầu mỉm cười với bọn họ.
Lễ yết kiến năm nay vẫn còn bóng dáng của nhân loại bên cạnh Ma Vương.
Chuyện chưa từng có đã xảy ra, lễ yết kiến năm nay không đổ máu. Các thủ lĩnh bộ lạc đều cam kết lòng trung thành của bọn họ với vương, sau đó nhận được món quà chia sẻ đồ ăn. Bọn họ vẫn quyết đấu trong tiếng hò hét của tộc nhân, nhưng trước khi nguy hiểm đến mạng sống, nhân loại vận áo bào trắng tóc bạc ấy sẽ lên tiếng quát dừng: “Thắng bại đã định.”
Màn đêm buông xuống, các thủ lĩnh từ khắp mọi nơi nhảy điệu múa của quê hương.
Langmuir cũng đi khiêu vũ, y buộc tóc dài, cởi trường bào bắt chước các vũ công của ma tộc, cẩn thận bôi nước ép thực vật xanh đỏ lên người, chỉ buộc một loạt đồ trang trí xương quanh eo để che đi vùng kín.
Cuối cùng, y gần như khỏa thân bước đi dưới ánh lửa, để lộ tay chân và bộ ng.ực căng mịn trắng như tuyết.
Tất cả ma tộc nhìn đến ngu người. Bọn họ há hốc mồm vì kinh ngạc, sau đó đều không hẹn mà ngoảnh đầu nhìn sang vương của bọn họ ——
Rắc! Hôn Diệu tay không bóp nát chén rượu bằng gỗ, cả khuôn mặt đã méo mó.
Hắn hầm hầm đứng lên, xuyên qua các vũ công ma tộc trong lễ hội, lôi ra Langmuir.
“Vì sao lại cởi đồ!”
Langmuir khó hiểu: “Không phải ma tộc đều khiêu vũ như vậy sao?”
Hôn Diệu xanh mặt: “Cút cút! Bọn ta có vảy che thân, em có không!?”
Langmuir: “Em cũng có!”
Hôn Diệu: “Chỉ có tí xíu, đếm còn được, vậy mà cũng tính là có?”
Ma Vương nói xong liền gãi vào nơi không có vảy của nhân loại. Langmuir cười bèn trốn mấy bước, vừa không chú ý đã bị Hôn Diệu bế lên, nhấc hai chân y khỏi mặt đất ——
Hôn Diệu khiêng y đến bồn tắm sau cung điện.
Đúng là một cảnh tượng quen thuộc. Cũng giống như nhiều năm trước, Ma Vương nhúng miếng vải thấm nước, tẩy sạch màu sắc trên cơ thể nhân loại.
Khi Langmuir trở nên sạch sẽ, Hôn Diệu vẫn còn đang chạm vào lớp vảy mới mọc trên lưng nhân loại.
“Ước gì em cũng mọc đầy vảy.” Langmuir mở lời.
“Vảy thì có gì tốt?” Hôn Diệu vốc một vốc nước tưới lên đầu y, âm trầm nói: “Khó coi, xấu xí.”
“Huống chi vật hiếm ắt quý, em là nô lệ nhân loại duy nhất trong vực sâu, ta mới cần em. Nếu em biến thành ma tộc, ta không cần em nữa.”
Langmuir liền quay đầu lại mỉm cười với Ma Vương. Từ lông mi đến sống mũi và môi, tất cả đều ẩm ướt, thoạt nhìn trông y càng giống hải yêu hơn.
“Vậy em sẽ bị gì?” Y hỏi.
Hôn Diệu thoáng suy nghĩ, giọng điệu quả quyết nói: “Em sẽ bị ném vào lều nô lệ, mỗi ngày ăn cỏ độc và sâu bọ.”
…
Gương mặt cười động lòng người ấy dần phai nhạt trong ký ức.
Ma lực như cơn lốc khuấy động tuyết trên mặt đất, Langmuir ngồi ở chính giữa, làn da của y không ngừng nứt nẻ rỉ máu, vảy mới mọc ra với tốc độ nhanh chóng, chỉ trong chớp mắt đã mọc đầy nửa gương mặt.
“Không!” Đại tư tế bộ lạc Gureron bỗng lảo đảo mấy bước.
Trong đôi mắt lão ma tộc dường như có sự giằng co giữa tuyệt vọng và hy vọng, môi ông run rẩy: “Chẳng lẽ, đây mới là Ma Vương thực sự… trong lời tiên tri!!”
“Cái gì!” Thủ lĩnh Gureron quay ngoắt đầu lại giận dữ, đá văng lão tư tế xuống đất: “Lão già, ông đang nói gì vậy!”
Chẳng lẽ cái gọi là Ma Vương thực sự trong lời tiên tri, thực chất lại là một nhân loại!?
Không thể nào, chuyện như vậy sao có thể xảy ra… Yinsha khó khăn bò dậy khỏi mặt đất, không dám tin cảm nhận được cảm giác trống rỗng trong huyết mạch.
Cậu ta đột nhiên nhìn sang Hôn Diệu, Ma Vương gãy sừng thì sao? Hiện tại hắn cảm thấy thế nào?
Không có Ma Vương nào sẽ vui lòng chứng kiến một Ma Vương khác sinh ra trước mắt mình, Yinsha tin chắc điều này. Huống chi y đã từng là nô lệ của Ma Vương, đã từng là kẻ thủ…
Vô số ánh mắt đều đổ dồn về phía Ma Vương gãy sừng, các ma tộc đang chờ một kết cục, nhưng Hôn Diệu chậm chạp không nhúc nhích. Bông tuyết không ngừng rơi trên tóc hắn, cho đến khi sừng phải bị phủ một lớp mỏng màu trắng, hắn vẫn đứng yên tại chỗ.
Người có động tĩnh trước lại là nhân loại kia.
“Ngô Vương…”
Máu trên môi Langmuir không ngừng rơi xuống. Y vươn tay về phía Hôn Diệu, chớp đôi mắt tan rã, yếu ớt nhỏ giọng gọi: “Khụ… ôm em một chút… em đứng không nổi nữa.”
Trong tuyết vang lên tiếng bước chân.
Càng ngày càng gần, cho đến khi dừng lại trước người.
Hôn Diệu khom lưng quỳ xuống, đôi mắt hắn đỏ hoe, im lặng mà ôm ngang Langmuir.
Nhân loại vòng qua cổ ma tộc, vùi mặt vào trong ngực đối phương rồi thì thào: “Em xin lỗi, nhưng em thực sự… thực sự muốn ngài sống…”
“…”
Hôn Diệu mấp máy môi, tựa như muốn cười nhưng cũng cười không nổi.
Cuối cùng, đối mặt với người yêu đã không còn là kẻ thù, hắn vẫn lộ ra vẻ mặt đầy hận thù.
“Langmuir.” Hắn nói: “Em yêu tất cả mọi thứ trên đời này, nhưng lại đối xử với ta thế sao?”
Langmuir nhắm mắt lại ——
Rốt cục, y cũng đã có đủ ma lực thuần túy.
Hôn Diệu không cần cho mình mượn sức mạnh nữa, cũng không cần tham gia vào cuộc quyết đấu sinh tử với một Ma Vương khác. Mà y…
Không phải y không biết lựa chọn của mình có ý nghĩa gì. Pháp lực và ma lực liên tục nhập vào cơ thể, đây là hai nguồn sức mạnh hoàn toàn trái ngược nhau, ngay cả mật kim cũng không thể chứa đựng chúng cùng một lúc chứ đừng nói đến thể xác của một sinh linh?
Song dẫu sao… Langmuir bi ai nghĩ, y đã định trước sống không được, chỉ là sớm hay muộn vài ngày mà thôi.
Xung quanh đã không còn ma tộc nói chuyện nữa.
Khi Hôn Diệu ôm Langmuir thoi thóp, ngay cả Gureron và Yinsha cũng chỉ có thể trợn trừng mắt.
Nhìn lom lom bóng lưng Ma Vương đi vào rừng hoang, tìm được ngựa chiến lúc đến. Hôn Diệu ôm Langmuir leo lên yên ngựa, tay trái vòng qua bả vai lạnh lẽo của nhân loại, tay phải cầm lấy dây cương.
“Đàn hạc của em…” Langmuir nhẹ nhàng hỏi: “Ngài giúp em mang tới chưa?”
“Mang tới rồi, ở chỗ này.”
“Vậy… xin ngài dẫn em đến đó đi.”
“Được.”
Không cần phải nói đi đâu, vì cả hai đều biết.
Langmuir đã đặt ra giới hạn thời gian cuối cùng cho cuộc đời mình, còn một việc cuối cùng phải hoàn thành trước khi nói lời chia ly.
Ngựa chiến chạy trong tuyết rơi, bỏ lại mọi tranh chấp phía sau. Cả hai đi về phía vách kết giới, lao tới kết cục kéo dài hai trăm năm này.
Chẳng bao lâu sau khi được Hôn Diệu bế lên ngựa Langmuir lại rơi vào tình trạng hôn mê, khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, y lại chậm rãi tỉnh lại, cố gắng ngẩng đầu lên.
“Ngô Vương…”
Hôn Diệu siết chặt cánh tay, để Langmuir tựa đầu vào vai mình: “Ta đây.”
Tuyết rơi trên gương mặt nhân loại, Hôn Diệu liền dùng lòng bàn tay lau sạch cho y.
Chỉ mới nửa giờ trôi qua, gần nửa gương mặt Langmuir đã phủ đầy vảy, ma lực của Yinsha vẫn đang không ngừng ăn mòn y.
“Có…” Langmuir có vẻ vô cùng mệt mỏi, con ngươi nửa mở nửa nhắm, khẽ khàng lẩm bẩm như đang mơ: “Có một… bí mật.”
“Em vẫn luôn… không dám nói với ngài…”
Hôn Diệu khó khăn lắc đầu, lúc này dường như mọi thứ đã không còn quan trọng nữa.
Thậm chí Ma Vương còn cảm thấy trái tim mình đã trở nên trống rỗng, hắn không quan tâm đến bí mật gì cả, chỉ muốn nghe thêm vài lời từ Langmuir.
“Vậy.” Hắn nói: “Giờ em nói với ta, cũng không quá muộn màng.”
Có điều Langmuir lại khóc, cả đời này Ma Vương mới thấy một nhân loại có linh hồn cứng cỏi đến vậy, nhưng hết lần này tới lần khác luôn khóc, luôn khóc.
Nước mắt làm ướt vảy ở đuôi mắt, khiến nó trở nên sáng ngời vô cùng.
Langmuir vươn tay, chạm vào gương mặt của Hôn Diệu: “… Mười bốn năm trước, em đã từng gặp ngài…”
Hôn Diệu vô thức nắm lấy bàn tay ấy, quấn lại bằng dây cương thô ráp trong lòng bàn tay mình: “Tất nhiên em đã từng gặp ta.”
Langmuir lắc đầu nguầy nguậy, nói: “Không.”
Nơi xa xôi, tận cùng thế giới hiện ra một bóng tối cô đơn, tựa như Đức Mẹ trong Thánh Huấn xưa đã từng lên án, vô biên vô tận và không bao giờ kết thúc.
“Không ở ngoài kết giới. Mà là ở… trong vực sâu này.”
Y nói: “Trong núi, trong hồ băng, trong hang động, trong hoang dã.”
“Bàn tay của chúng ta đã từng đan xen với nhau, giống như…”
Ánh mắt Langmuir chậm rãi rời xuống, y trở tay nắm lấy bàn tay Hôn Diệu, dù sức lực rất yếu: “Đúng, giống như bây giờ vậy.”
Hôn Diệu ngẩn ra.
Hắn vừa kinh ngạc vừa bối rối: “Em.”
Đột nhiên, trái tim Ma Vương đập nhanh, toàn thân tê dại như bị điện giật.
Con ngươi của hắn vô thức giãn ra, phun ra một làn sương trắng từ trong miệng. Hắn lại vươn tay ra, nhanh chóng lau đi những hạt tuyết rơi trên mặt Langmuir ——
Hôn Diệu đột nhiên hít vào một hơi.
Trong lúc bàng hoàng, khuôn mặt đầy vảy của Langmuir mơ hồ chồng lên một khuôn mặt gần như bị hắn lãng quên sâu trong ký ức!
Đôi mắt màu tím nhạt đượm buồn này…
“Là… em!?”
Hôn Diệu phát ra thanh âm khó có thể hình dung, tựa như đau thấu lại tựa như mừng rỡ mà nghẹn ngào khóc. Hắn bối rối ôm chặt nhân loại trong lòng: “Sao lại là em! Sao lại là em ——”
Không, không, hắn gần như phát điên gạt phăng đi những suy nghĩ rời rạc trong đầu, không quan trọng, không quan trọng.
Vậy mà Langmuir lại là liệt ma biến mất năm ấy? Mà điều đó giờ đã không quan trọng nữa, vào lúc này điều gì đã khiến trái tim lạnh lẽo của hắn lại đập mạnh một lần nữa? Chìa khóa quan trọng thực sự…
“Bài hát đó, khụ khụ…” Langmuir khó khăn vươn tay ra, nghiêng người lấy cây đàn hạc Ngân Điệp từ yên ngựa.
“Em còn chưa giải thích cho ngài, vì sao đêm đó em lại chơi bài “nguyền rủa ma tộc”.”
Langmuir gắng gượng đứng dậy, Hôn Diệu vội vàng đỡ y một phen để y tựa vào lòng mình. Ống tay áo vô tình chạm vào dây đàn, khiến cho nó phát ra một tiếng “ting” xa xưa.
Chính âm thanh đó đã đã khiến nội tâm Hôn Diệu trở nên an bình một cách kỳ diệu.
Ma Vương lập tức nắm được chìa khóa khiến linh hồn hắn cháy rực lại từ đống tro tàn.
—— nhân loại của hắn đã từng hoàn toàn biến thành ma tộc rồi quay trở lại nhân tộc, sau đó sống bảy năm mà không để lại một dấu vết từng bước vào vực sâu.
Trước đây Langmuir đã từng thừa nhận rằng thần điện có một phương pháp bí mật để thanh trừ ma lực và chướng khí, quả nhiên, quả nhiên!
“Ngô Vương Hôn Diệu, trước khi em giải bày cho ngài nghe hết nguồn căn của mọi việc, xin hãy nghe em hát lại bài hát ấy một lần nữa.”
Langmuir ôm cây đàn hạc, gảy dây.
Y bắt đầu gảy đàn, hát một cách yếu ớt nhưng rõ ràng ——
“Đức Mẹ toàn tri toàn năng của con…
Mặt trời vàng rực rỡ của con;
Hễ nơi nào có linh hồn lang thang trong tội lỗi ——
Nơi đó sẽ có ánh sáng của Thần chiếu rọi.”
Quyển 1: Trăng sa đáy vực, sà vào hoàng hôn – End.
Tác giả có lời muốn nói:
(Mình biết bị ngắt ở đây không thân thiện lắm nhưng) viết tới đây là xong quyển 1, tưởng rằng cần đến hai chương, nhưng hóa ra chỉ trong một chương thôi hê hê.
Quyển 2 tiếp theo là mở ra phó bản vương quốc của nhân gian, chắc cũng không dài lắm nên mình sẽ cố gắng lấp đầy chỗ trống nhanh nhất có thể rồi quay lại viết HE.