Tiểu liệt ma này quả thực vừa ngốc vừa ngu. Không biết bơi lội, không biết đánh nhau, còn không nói lời nào, hệt như người nửa câm điếc, chỉ biết đáng thương rơi nước mắt —— đúng là khúc xương mềm khiến tất cả ma tộc hùng mạnh đều nhịn không được phỉ nhổ một tiếng đồ hèn nhát.
Hơn nữa đau đầu nhất chính là, tên này còn lẽo đẽo theo hắn!
Dù Hôn Diệu đã nhiều lần nói cho y biết rằng, kẻ đám người đó đang đuổi giết chính là ta, ngươi đi theo ta chỉ tổ gặp tai họa, nhưng tên này giống như nghe không hiểu, đuổi cũng chẳng đi.
… Sao mình lại cứu thứ phiền phức này chứ!
Hôn Diệu nghiến răng, bước nhanh về phía trước vài bước.
Rẽ vào một góc, dừng lại rồi quay đầu lại.
Tiểu liệt ma vẫn lặng lẽ đi theo phía sau.
Hôn Diệu cả giận nói: “Sao ngươi cứ đi theo ta suốt vậy!?”
Tiểu liệt ma vẫn im lặng, cặp mắt xinh đẹp ấy đỏ hoe, vẻ mặt có hơi đờ đẫn. Đầu đuôi rủ xuống đất, kéo lê một cách yếu ớt trên đường đi.
Hôn Diệu đau đầu không thôi, nghĩ thầm tên này không phải là không biết đường chứ…
Nói cho cùng, mọi việc cũng quá kỳ lạ, một tên liệt ma khờ khạo như vậy chui từ đâu ra?
Hôn Diệu phiền muốn chết, nhưng hắn đã bị thương ở nhiều chỗ, phải nhờ vào kiên trì mới có thể tiếp tục tiến về phía trước, đi không nhanh hơn chút nào làm sao có thể bỏ rơi tiểu liệt ma phía sau đây?
Cứ mặc kệ không để ý tới, chỉ coi như thứ phía sau không tồn tại.
Ma Vương nào biết, giờ phút này đi theo phía sau mình chẳng phải một tiểu liệt ma yếu đuối khờ khạo gì.
Khi một người bị đả kích nặng nề, thì não bộ không thể nào suy nghĩ được.
Giờ phút này Langmuir cảm giác mình đã biến thành một cái vỏ rỗng.
Mười lăm năm qua nhận thức và niềm tin sụp đổ chỉ trong hai ngày. Đen thành trắng, ác thành thiện. “Ma Vương” dữ tợn bị cây cung bắn ra từng mảnh hàng năm, hóa thành một thiếu niên ma tộc sống động như vậy, hắn ôm lấy y, cứu y, lúc này đang đi trước mặt y mấy bước.
Langmuir như rơi vào ác mộng, cảm thấy choáng váng nặng nề. Y cũng không biết mình đi theo Ma Vương làm gì, nhưng y càng không biết, nếu mình không đi theo Ma Vương thì còn có thể làm gì.
Vực sâu quá tối, cả hai lần lượt đi xuyên qua khu rừng, hệt như đang lang thang giữa nanh vuốt của một con thú hoang nào đó.
Langmuir bắt đầu cảm thấy khát, rồi lại cảm thấy đói. Hành lý của y đã bị mất khi rơi xuống nước, giờ chẳng còn gì cả.
Ma tộc thiếu niên phía trước chậm rãi dừng lại, dựa vào một gốc cây đứng lại.
Ánh mắt Langmuir chuyển động, Ma Vương đã trải qua chạy trốn bi thảm như vậy, thể lực hao phí không thể tưởng tượng được, cộng thêm mất máu không ngừng, chắc chắn đã đói meo từ lâu.
Hắn có ăn thịt mình hay không? Langmuir nghĩ, các trưởng lão nói ma tộc sẽ ăn thịt người, cũng ăn ma. Có lẽ một lát nữa Ma Vương sẽ lộ ra bản tính hung tàn…
Y lặng lẽ chạm vào đoản kiếm trong tay áo.
Vậy có lẽ, mình có thể yên tâm thoải mái mà giết chết Ma Vương.
“Ngươi.” Hôn Diệu xoay người lại, trong đôi mắt hiện ra ánh sáng lạnh lẽo khác thường.
“Ta cứu ngươi, còn dẫn ngươi chạy trốn, mặc kệ ngươi báo đáp như thế nào, nhưng ít nhất phải có chút tác dụng đi.”
Thiếu niên Ma Vương chỉ vào cái cây trước mặt, khản giọng nói: “Hiện tại, leo lên, hái trái cây xuống.”
Langmuir: “?”
Hóa ra Ma Vương dừng lại là do tìm được thức ăn.
Vậy cũng tốt, nhưng…
Trèo… trèo lên… trên?
Langmuir ngơ ngác ôm lấy thân cây.
Hôn Diệu nhìn chằm chằm y: “Đúng, trèo đi.”
Langmuir ôm thân cây chặt hơn một chút, lắc đầu.
Hôn Diệu nổi giận: “Trèo đi!”
Langmuir kiên trì trèo lên một chút, miễn cưỡng bám chặt vào thân cây bằng móng nhọn, ngay sau đó không biết làm thế nào nữa. Y chỉ có thể mặc cho cơ thể mình dán vào vỏ cây thô ráp rồi… trượt xuống.
Hôn Diệu hoàn toàn suy sụp: “Leo cây cũng không biết? Sao ngươi có thể sống đến bây giờ?”
—— từ xưa đến nay, thần tử của thần điện nào sẽ học cách leo cây chứ?
Langmuir đành phải thẳng thắn nói: “Không biết thật.”
Cuối cùng, thiếu niên Ma Vương vẫn phải tự leo lên cây hái trái cây.
Langmuir đứng ở phía dưới ngửa đầu nhìn, cho đến khi tấm lưng khỏe mạnh biến mất sau tán cây.
Vì vậy, hóa ra Ma Vương cũng không phải tùy tiện ăn thịt người, thần tử nghĩ thầm, tại sao trưởng lão lại lừa y?
Langmuir đứng dưới tàng cây, nhìn chiếc đuôi tươm máu thấp thoáng lộ ra giữa cành cây, không khỏi nghĩ: Ngươi thật sự là Ma Vương sao?
Thế là y khẽ gọi: “Ma Vương?”
Một lát sau, một trái cây ném xuống từ trên cây rơi trúng trán y với ý đồ xấu xa.
Langmuir im lặng che trán, cúi xuống nhặt trái cây nhỏ, nhăn nheo, màu xanh lục và đầy những đốm đen.
Thần tử chưa từng ăn thức ăn nào tệ như vậy.
Y bỏ vào miệng cắn một miếng có vị chua và đắng khó chịu.
Hóa ra Ma Vương không ăn y mà còn ném trái cây cho y.
… Vì sao?
========
Vì sao.
Langmuir chợt phát hiện ra rằng khi y cố gắng nghĩ xem vì sao, mọi thứ xung quanh đều trở nên kỳ lạ.
Vì sao ma tộc lại ở vực sâu.
Tất nhiên mọi người trong vương quốc đều biết rằng chính vì bọn chúng có nghiệp chướng quá nhiều nên mới bị Đức Mẹ phong ấn.
Vậy thì, tội nghiệt cụ thể là gì, mức độ nghiêm trọng như thế nào?
Trước khi bị Đức Mẹ phong ấn, ma tộc ở đâu, sống như thế nào? Tại sao không bao giờ thấy những ghi chép lịch sử liên quan?
Xét đến cùng, chủng tộc ma này rốt cuộc là từ đâu tới?
Đơn giản ăn xong quả chua đắng kia, Hôn Diệu lại bắt đầu cất bước đi về phía trước, Langmuir vẫn đuổi theo như trước.
Binh lính đuổi theo của Ngõa Thiết ở ngay phía sau, bây giờ còn xa mới tới khoảng cách an toàn. Hôn Diệu hoàn toàn từ bỏ ý định dùng tên kia, mà bình tĩnh sắp xếp lộ trình của mình, tạo ra dấu vết quấy nhiễu kẻ truy đuổi trên đường đi, đồng thời tìm kiếm thức ăn và nước uống.
Langmuir quan sát rồi học hỏi, ăn uống thì ké vài miếng còn sót lại của Hôn Diệu, vậy mới cầm hơi sống tiếp được. Hai thiếu niên đi cả ngày trong núi, ngay cả ban đêm cũng không dừng bước về phía trước.
Ngày thứ hai của thần tử ở dưới vực sâu đã trôi qua như vậy.
Tình trạng của Hôn Diệu thực sự rất tệ, vết thương của hắn vẫn chưa được chữa trị. Cơ thể mệt mỏi gần như chưa từng nghỉ ngơi, gắng gượng đến bây giờ sớm đã đến cực hạn.
Ngày hôm sau, hắn bắt đầu đi lại không trôi chảy như vậy, thỉnh thoảng sẽ bị núi đá hoặc rễ cây làm vấp ngã, hoặc đột nhiên mất sức ngã xuống.
Đôi khi hắn đau đến toát mồ hôi lạnh, ấn mạnh chiếc sừng gãy bên phải xuống đất, phát ra tiếng rền rĩ.
Langmuir lặng lẽ đứng ở phía sau nhìn, ngón tay hơi co lại.
Y bỗng nghĩ: Tại sao mình lại bắn mũi tên đó?
Thật kỳ lạ, thậm chí y còn chẳng biết mặt mũi đối phương trông ra sao đã bắn một mũi tên vào một sinh vật mà y chưa từng gặp mặt… Sao y lại có thể làm ra được điều khủng khiếp bậc này?
Tại sao từ trưởng lão Tiên Tri, cho tới nhân dân vương quốc lại không can thiệp, thậm chí còn khen ngợi y vì đã làm một điều khủng khiếp nhường này?
Đột nhiên, thiếu niên Ma Vương mở to đôi mắt lạnh lùng.
“… Ngươi muốn làm gì.”
Lúc này Langmuir mới nhận ra mình đã ngồi xổm xuống, chẳng biết từ lúc nào mình đã duỗi tay về phía chiếc sừng đã gãy của Ma Vương.
“Sừng của ngươi…”
Hôn Diệu tự giễu lắc đầu: “Sao, lần đầu tiên thấy ma tộc gãy sừng à?”
Hắn cố hết sức chống khuỷu tay trên mặt đất, gian nan ngồi dậy: “Có ai từng dạy ngươi, sừng gãy tượng trưng cho điều gì không?”
Langmuir im lặng một lúc rồi nói: “.. Chưa từng có ai dạy, nhưng ta biết.” Y nhỏ giọng nói: “Có nghĩa là đã có ai đó khiến ngươi bị thương.”
Động tác của thiếu niên Ma Vương dừng lại một chốc.
Một lát sau, vẻ mặt của Hôn Diệu phức tạp gục đầu xuống, lẩm bẩm: “… Sao tên khờ khạo như ngươi lại có thể sống đến bây giờ chứ.”
Langmuir không nói gì.
Tất nhiên Hôn Diệu cũng không mong đợi nhận được câu trả lời.
Hắn bám vào thân cây đứng thẳng dậy, lê đôi chân gần như tê dại, tiếp tục tiến từng bước một về phía trước.
Phía sau vang lên giọng nói của tiểu liệt ma: “Nghỉ ngơi một lát đi, ngươi không thể cứ mãi thế này được.”
“Nghỉ? Bây giờ dám dừng lại, mấy binh lính đuổi theo sẽ đến vào sáng mai.”
“Tại sao bọn họ lại đuổi giết ngươi?”
“…” Hôn Diệu lại bắt đầu đau đầu.
Tại sao hắn lại bị đuổi giết? Câu hỏi này rất phức tạp, nó có thể liên quan từ những trận chiến phức tạp của các bộ lạc đến mối quan hệ giữa Ma Vương và thủ lĩnh, từ kết giới Gasol đến quy tắc sinh tồn của vực sâu, nhưng hắn không thể nào giải thích rõ chuyện này với tên ngốc.
“Bởi vì.” Hôn Diệu thuận miệng lừa gạt: “Như ngươi nói, có người làm ta bị thương.”
Tiểu liệt ma đột nhiên im lặng.
Hôn Diệu rất hài lòng.
Hừ hừ, đúng là tên khờ dễ lừa.
Màn đêm lại một lần nữa bao phủ vực sâu.
Đi thêm một đoạn ngắn, nhưng không thể đi nổi nữa, cuối cùng thiếu niên Ma Vương cũng dừng lại: “Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi muốn làm gì thì làm.”
Nói xong, hắn chậm rãi nhìn xung quanh một vòng, chọn một cái cây to vừa mắt rồi lại trèo lên. Lần này ngay cả chiếc đuôi cũng không lộ ra.
Xem ra đối với ma tộc biết trèo cây mà nói, đây đúng là một phương pháp ẩn nấp tốt, nhưng Langmuir lại không biết trèo cây, đành phải co ro ngủ dưới gốc cây.
Đêm đó Langmuir ngủ chập chờn, y luôn nghĩ về ma tộc trên cái cây kia.
Trong chốc lát mơ màng nghĩ: Ma Vương có đột nhiên sà xuống ăn thịt mình vào lúc nửa đêm không? Vì thế y lại bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn trên cây nhưng không thấy động tĩnh gì.
Y trằn trọc mất ngủ rồi nghĩ đến chiếc sừng bị bắn đứt của Ma Vương, vì thế hai tay nắm chặt trước ngực, thầm niệm tên Đức Mẹ trong mê mang.
Gương mặt từ bi của Đức Mẹ lúc chìm lúc nổi trong đầu, nhưng vẫn mãi yên tĩnh lặng thinh.
Xa xa có tiếng chim kêu mơ hồ, khi gió thổi cành cây đung đưa như bóng ma.
Không biết qua bao lâu, Langmuir mới ngủ thiếp đi.
Đêm nay là đêm thứ ba.
Sáng sớm ngày thứ tư, Hôn Diệu bắt được một con thỏ rừng. Hắn thạo tay thạo việc nhóm lửa, lột da rồi nướng thịt. Răng ma tộc sắc bén hơn nhiều so với nhân loại, thậm chí cả xương cũng có thể nhai nát.
Còn lại một cái chân thỏ bị Hôn Diệu quẳng đại xuống đất, chờ tiểu liệt ma ấy tới nhặt lên ăn, nhưng nhóc con không nhúc nhích.
Y vừa mới tỉnh ngủ đang ôm đầu gối ngồi cách đó không xa mà thừ người ra, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hôn Diệu không hiểu sao lại bực bội, nhặt chân thỏ về, ăn như hổ đói.
Đây là đang trên đường trốn chạy, khó lắm mới có miếng thịt ăn, nướng chín dâng tận miệng rồi còn không biết ăn, tên này đúng thật là không có chút cảm giác nguy cơ nào…
Hắn định châm chọc một câu, mới nhớ tới ngay cả tên tiểu liệt ma cũng không biết.
“Tên ngốc!” Hôn Diệu gọi một tiếng: “Ngươi tên gì?”
Langmuir sực tỉnh, vội lắc đầu.
Tuy có lẽ ma tộc sẽ không biết tên thần tử trên kết giới, nhưng y vẫn vô thức không muốn nói.
Hôn Diệu hết cách: “Tên cũng không có?”
Langmuir đảo khách thành chủ hỏi: “Ngươi tên gì?”
Hôn Diệu nheo mắt, vẫy tay với y.
Langmuir bước tới ngồi ở bên cạnh hắn, học theo ma tộc cong đuôi khoác lên người mình, nom rất ngoan ngoãn.
Vừa tới gần như vậy, y càng thấy rõ tình trạng của Ma Vương. Vết thương ban đầu liên tục bị rách trong quá trình đi lại, nhiều nơi còn có dấu hiệu lở loét, y không khỏi cau mày.
Đống lửa vẫn kêu lách tách, thắp sáng rừng núi trong buổi sáng mờ mịt, không khí có chút ẩm ướt giống như sắp mưa.
Thiếu niên Ma Vương nở nụ cười không rõ hàm ý, móng vuốt khắc trên mặt đất hai chữ, khàn giọng nói: “Tên của ta.”
Langmuir xích lại gần nhìn kỹ.
Ký tự đầu tiên, có nghĩa là “hoàng hôn” và “tối tăm”, ký tự thứ hai có nghĩa là “ánh sáng chiếu rọi”.
Hôn Diệu.
Ma Vương tên là Hôn Diệu.
Vua vực sâu chiếu sáng vùng đất tối tăm này.
“Giả vờ giả vịt.” Thiếu niên Ma Vương cười giễu một tiếng: “Chẳng lẽ ngươi không biết chữ?”
… Không đúng.
Langmuir đột nhiên rùng mình, y nhìn chằm chằm hai chữ trên mặt đất, lập tức dựng tóc gáy.
Không đúng, không đúng! Đúng vậy, y là nhân loại làm sao có thể nghe hiểu ngôn ngữ của ma tộc, đọc được chữ viết của ma tộc?
Nhưng… Nhưng đây…
Đây không phải là chữ cổ sao?
Chữ cổ được vương quốc sử dụng hai trăm năm trước!!
Sở dĩ y có thể đọc được một cách tự nhiên như vậy, vì do y là thần tử thần điện có thói quen đọc sách và Thánh Huấn cũ, nhưng vì sao ma tộc lại sử dụng chữ viết cổ của nhân loại!?
Langmuir ngẩng phắc đầu lên, nhìn chằm chằm Ma Vương, gằn giọng hỏi: “Hai chữ này, đọc như thế nào?”
Hôn Diệu đắc ý cười.
Chỉ biết tên ngốc này không biết chữ.
“Ngốc như vậy, ngay cả chữ cũng không biết.” Thiếu niên Ma Vương dập tắt lửa bằng đuôi rồi đứng lên, ngoảnh đầu lại nhếch khóe môi ngạo nghễ: “Hai chữ này, đọc là Hôn Diệu.”
“Nhật mộ chi hôn, chiếu lâm chi diệu.”
(*) Ánh nắng hoàng hôn chiếu sáng rực rỡ.
“Nhưng còn ngươi, tốt nhất cứ ngoan ngoãn gọi ta là Ma Vương.”
Tác giả có lời muốn nói
Đã sửa giới thiệu! Điều chỉnh một số tình tiết trước sau.
Thiếu niên Hôn Diệu: Đồ đần, gì cũng không biết, một chữ cũng không biết… (nheo mắt) (cười giễu) (vẫy đuôi)
Hôn Diệu trưởng thành: Viết thư đơn giản chút ta xem không hiểu, pháp trận là cái thứ gì, không được, cmn mỗi ngày bị tri thức của nô lệ đè bẹp là cảm giác như thế nào!!!