Trăng Tàn

Chương 11: 11: Tẩu Tử



Mộ Dung phu nhân trằn trọc không yên giấc, bà vẫn còn lấn cấn chuyện thành gia lập thất của nhi tử, bà hiểu rất rõ tính của Mộ Dung Hoa, hắn một khi đã quyết thì không tài nào lay chuyển được, nhưng mà….bà thở dài trong đêm.
Mộ Dung phu nhân là tiểu thư của Trần gia Trần Tố Tố, dung mạo như hoa, tính cách hiền dịu ôn nhu.

Năm bà 16 tuổi đã cùng Mộ Dung thiếu gia Mộ Dung Anh thành thân, liên hôn này giúp hai nhà Trần gia và Mộ Dung gia càng thêm thân thiết gắn bó.

Những tưởng Trần Tố Tố sẽ được sống cuộc đời viên mãn nào ngờ sóng gió bất ngờ ập tới, Mộ Dung đại nhân bị kẻ gian hãm hại là cấu kết loạn đảng và tham ô quân lương.

Trần đại nhân vì Mộ Dung gia dâng tấu kêu oan, nhưng không những không giải được oan khuất cho Mộ Dung gia mà khiến cho chính mình bị liên lụy, mang tội danh cấu kết che giấu cho loạn đảng.
Hai nhà Trần gia cùng Mộ Dung gia, nam nhân bị phán quyết tử hình còn nữ nhân bị đày đi biên ải làm nô dịch.

Chỉ trong một đêm hai gia tộc lớn đồng loạt bị xóa sổ, Mộ Dung Anh liều chết bảo hộ thê tử cùng với hài tử mới hơn 1tuổi chạy trốn khỏi kinh đô tới vùng núi trấn Thiên Thủy định cư.
Chuyện của Mộ Dung gia và Trần gia bị người ta đồn đại một thời gian dài, cho đến khi An Khánh đế lên ngôi mới dần lắng xuống.

Sau đó không lâu Mộ Dung Anh vì thương thế quá nặng không thể qua khỏi, trước khi chết Mộ Dung Anh cũng chỉ biết nói với thê tử hai từ xin lỗi.
Nhớ lại đoạn kí ức đau thương khiến Trần Tố Tố không kìm được nước mắt, đã qua hơn 20 năm nhưng đối với bà như mới chỉ ngày hôm qua.


Đứa con trai này bà luôn hết mực yêu thương và chiều chuộng, bà chưa từng nói không với hắn nên dần dần cũng thành thói quen.

Thôi vậy, cuộc sống của hắn cứ để hắn tự định đoạt bà cũng không muốn xen vào nữa, miễn sao nhi tử của bà luôn khỏe mạnh sống tốt là được.
Mộ Dung gia được trang hoàng một màu đỏ rực, việc chuẩn bị cho lễ thành thân đều do một tay Mộ Dung Hoa an bài, hắn muốn cho Tiểu Thất thứ tốt nhất mà hắn có.
Tại kinh đô Nam Triều, cả hoàng cung đang chìm trong không khí ảm đạm và bất an.
“Vô dụng, đều là một lũ vô dụng.

Lúc quân lương cấp chậm một chút thì đã vội vàng dâng tấu giờ kẻ địch tấn công dồn dập như vậy kẻ nào kẻ nấy lại như bị câm bị điếc hết.” Tiếng An Khánh đế tức giận phát ra từ Cảnh Minh cung làm đám nô tài sợ hãi không dám thở mạnh.
Bắc Triều tấn công mới một thời gian ngắn mà đã liên tục chiếm được thành trì thuộc về phía Nam, binh viện trợ bao nhiêu cũng không đủ làm An Khánh đế vô cùng bực bội.
Vương công công nhìn đống tấu sớ nằm ngổn ngang dưới đất cũng sợ hãi không dám nhặt lên, vội vàng bẩm báo:
“Khởi bẩm bệ hạ, Thuần Hi công chúa cầu kiến.”
An Khánh thu lại khuôn mặt đã đỏ lên vì tức giận, nhắm mắt dựa người ra long toạ:
“Cho muội ấy vào.”
Thuần Hi bước vào hành lễ rồi an toạ bên cạnh An Khánh đế:
“Hoàng huynh đang lo chuyện Bắc Triều sao? Muội có ý này huynh xem được không.”
An Khánh đế nhìn nàng bảo nàng tiếp tục:
“Huynh cho người mời Mục tướng quân về đi, tuy rằng tướng quân đã giao lại binh quyền từ quan hồi hương nhưng trước mắt đất nước gặp nguy muội nghĩ Mục tướng quân sẽ không ngó lơ không để ý đâu.

Huynh giao chuyện này cho Đỗ Trực đại nhân đi”
An Khánh đế đăm chiêu sau đó lại bật cười:
“Ha ha ha….vẫn là Thuần Hi có chủ ý hay.

Mục Tranh binh pháp tinh thông võ nghệ cao cường, có hắn xuất chinh trẫm mới yên tâm được.

Quyết định vậy đi, trẫm sẽ lập tức viết chiếu thư.”
Thuần Hi đắn đo một lát mới ngập ngừng lên tiếng:

“Hoàng huynh, muội muốn theo tướng quân xuất chinh.”
“Không được, muội là một nữ nhi chạy tới nơi đầy nam nhân chém chém giết giết làm gì, ngoan ngoãn ở lại trong cung, đợi ta chọn được người xứng làm phò mã sẽ lập tức ban hôn cho muội.

Lúc trước nếu muội không thay Lý Hoan cầu xin thì đã có thể trói hắn bên cạnh rồi, ta nói sao muội lại ngốc nghếch như vậy, một người tốt như Lý Hoan ở ngay trước mặt lại để hắn rời đi.”
Thuần Hi khó chịu cắn môi:
“Huynh nhắc tới Lý Hoan làm gì.

Muội đã quyết định rồi, nếu Mục tướng quân lãnh binh vậy muội sẽ ở lại còn không muội nhất định phải đi.

Muội cũng là người Nam Triều, cũng có trách nhiệm ghánh vác chuyện này.

Hoàng huynh yên tâm muội chỉ ở doanh trại làm quân sư thôi sẽ không xuất đầu lộ diện đâu.

Cứ vậy đi Thuần Hi xin phép cáo lui.”
Nói xong liền nhanh chóng rời đi không cho An Khánh đế cơ hội từ chối.
Đỗ Trực sau khi nhận chiếu thư từ hoàng thượng liền lập tức lên đường tới trấn Thiên Thủy gặp Mục tướng quân, chiến sự gấp gáp Đỗ Trực không ăn không ngủ cưỡi ngựa một mạch 2 ngày 2 đêm cuối cùng cũng tới nơi.
Tại Mục gia, Tiểu Thất đang kiểm tra lại thương thế cho Vĩnh Kì, thấy đã lành hẳn mới yên tâm, Tiểu Thất nhìn vết sẹo trên vai Vĩnh Kì lên tiếng hỏi:
“Mục huynh, huynh có muốn lấy thuốc làm mất vết sẹo này không? “
Vĩnh Kì cũng nhìn vết sẹo trả lời:

“Tại sao phải làm mất nó, đây là chiến tích của ta, nó khiến ta thấy tự hào.” Là dấu vết vì ngươi mà có nên ta không muốn nó biến mất.
Vĩnh Kì trong lòng chua xót, có những việc chỉ dám làm trong thầm lặng, cũng có những lời chỉ có thể thốt ra trong lòng.
Đợi Tiểu Thất bôi xong thuốc Vĩnh Kì mới mặc lại y phục lấy từ trên bàn trà một hộp gỗ đưa cho y:
“Ngươi và sư huynh chuẩn bị thành thân, đây coi như là lễ vật tặng trước cho ngươi, hi vọng tẩu tử không chê.”
Nghe người khác gọi mình là tẩu tử Tiểu Thất hơi mất tự nhiên, ngại ngùng gãi đầu:
“Huynh đừng gọi ta như vậy cứ gọi Tiểu Thất là được rồi.”
Bên trong hộp gỗ là áo choàng màu trắng, trên cổ là bộ lông sói vừa mềm mại vừa ấm áp.

Nhìn biểu cảm của Tiểu Thất biến đổi từ bất ngờ sang kích động lẫn vui vẻ làm Vĩnh Kì cũng thấy trong lòng như nở hoa.

Tiểu Thất vuốt ve cổ lông sói cười tươi như một đứa trẻ:
“Thật sự tặng cho ta à.

Vậy ta cũng không từ chối nữa, đa tạ huynh Vĩnh Kì.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận