Trăng Tàn

Chương 35: 35: Buông Tay Tiểu Thất



Rời khỏi yến tiệc sắc trời bên ngoài đã tối đen, Mộ Dung Hoa mệt mỏi dựa người vào xe ngựa nhắm chặt mắt.

Thời gian gần đây có quá nhiều chuyện khiến hắn phải suy nghĩ, thời gian nghỉ ngơi cũng không nhiều nên đầu đau nhức như có người cầm búa đập vào.

Muốn an tĩnh nằm ngủ một giấc, muốn ôm người kia vào lòng nghe y nói nhảm bên tai, muốn nhìn y tức giận lại không biết làm gì, muốn thật nhiều thứ.
Mộ Dung Hoa đột nhiên nhận ra khoảng thời gian có Tiểu Thất ở bên là khoảng thời gian hắn vui vẻ và bình yên nhất trong hơn 23 năm trời.
Tiểu Thất có phải ta sai rồi không?
Nếu như Tiểu Thất biết chuyện lại không muốn ở cùng hắn nữa thì phải làm sao? Đau đầu quá.
“Tướng quân, đã về tới phủ rồi.”
Mã phu ở bên ngoài gọi vọng vào nhưng không ai đáp lại, gã kiên nhẫn gọi thêm một lần nữa lần này âm lượng đã cao hơn lúc trước:
“Tướng quân…”
Mộ Dung Hoa từ bên trong xe ngựa bước ra mệt mỏi xoa thái dương, hắn dừng lại bước chân nhìn Mục Vĩnh Kì đang ngồi trên bậc thềm trước cổng phủ, có lẽ đã ngồi một thời gian rồi.
Vĩnh Kì thấy Mộ Dung Hoa liền đứng dậy, nét mặt nôn nóng đến khó chịu.
“Sư huynh, huynh thật sự muốn cùng công chúa thành thân?”
“Thánh chỉ đã ban xuống rồi đệ còn hỏi mấy câu thừa thãi này làm gì.”

Vĩnh Kì không kìm được bực bội mà hơi lớn tiếng:
“Nếu huynh không ngầm đồng ý thì hoàng thượng liệu có vội vàng ban hôn như vậy không? Sư huynh…huynh không thấy mình có lỗi với tẩu tử sao?”
Đột nhiên nhắc tới Tiểu Thất làm Mộ Dung Hoa như động vào vảy ngược, hắn nhìn chằm chằm Vĩnh Kì tức giận lớn tiếng:
“Đệ đây muốn thay thê tử của ta đến chất vấn ta sao? Mục Vĩnh Kì, đệ nên hiểu rõ vị trí của mình ở đâu, đừng có lo chuyện bao đồng.”
Vĩnh Kì thở hắt một hơi, hai bàn tay nắm chặt.
“Nếu huynh không thể đem lại hạnh phúc cho Tiểu Thất vậy thì buông tay y đi.”
Nói xong dứt khoát xoay người rời đi để lại Mộ Dung Hoa lửa giận bừng bừng quát lớn:
“Mục Vĩnh Kì đệ muốn tạo phản có phải hay không?”
Mộ Dung Hoa không có chỗ phát tiết liền nắm chặt tay đấm mạnh vào cánh cổng gỗ đang khép chặt.
Trong uyển phòng của Trần Tố Tố, bà đang ngồi trên giường vì căng thẳng mà hai tay cứ gắt gao giữ chặt lấy vạt áo.

Băng vải trắng trên mắt được Tiểu Thất từ từ mở ra từng vòng một.

Đến vòng cuối cùng một luồng ánh sáng chiếu vào trong mắt làm Trần Tố Tố khó chịu nhắm chặt mắt lại nước mắt sinh lý cũng chảy ra.
Tiểu Thất ở bên cạnh vừa lo lắng lại căng thẳng lên tiếng nhẹ nhàng:
“Nương cứ từ từ thích ứng, khi nào thấy không còn nhói mắt nữa thì mở ra.”
Trần Tố Tố gật đầu, một lát sau lại mở mắt ra, bà chớp mắt vài lần rồi mở hẳn ra, bà thấy trước mắt mình là thiếu niên da trắng xinh đẹp động lòng người.

Trần Tố Tố cười hiền vươn tay chạm vào mặt thiếu niên.
“Tiểu Thất, nương nhìn thấy con rồi, thật là đẹp.”
“Dạ?”
Tiểu Thất biểu cảm ngơ ngác thật lâu sau mới nhận ra là Trần Tố Tố đang khen mình đẹp mới ngại ngùng cúi đầu.
Chu Mẫn đứng bên cạnh vẫn luôn im lặng giờ mới lên tiếng:
“Phu nhân, người thật sự nhìn thấy rồi, tốt quá.

Nếu như công tử biết được nhất định sẽ rất vui.”
Trần Tố Tố chuyển ánh mắt sang cô nương bên cạnh, nhìn từ trên xuống dưới Chu Mẫn lén đánh giá rồi cũng khẽ gật đầu:
“Đúng thế, A Hoa biết sẽ rất vui cũng sẽ biết ơn Tiểu Thất nhiều hơn, yêu thương Tiểu Thất nhiều hơn.”

“Nương, dù mắt người đã thấy ánh sáng nhưng vẫn còn yếu vẫn phải uống thuốc một thời gian nữa.”
“Uhm, nương nghe theo con.”
Đúng là cảnh tượng mẫu tử tình thâm, người ngoài không biết còn cho rằng hai người mới là mẫu tử ruột thịt chứ không phải mẹ chồng với con dâu.

Nhưng qua cái nhìn của Chu Mẫn lại giống như những kẻ giả nhân giả nghĩa, lúc trước còn bảo phải tìm nữ tử cho con trai mình nạp thiếp để sinh con nối dõi tông đường, giờ lại nói cái gì mà yêu thương Tiểu Thất.

Chu Mẫn kinh bỉ liếc nhìn hai người rồi im lặng rời khỏi uyển phòng.
Ngày hôm sau Mục Tranh mang theo một ít thịt thú rừng ông đi săn được tới Mộ Dung gia nhân tiện hỏi thăm sức khỏe của Trần Tố Tố.

Ông nhìn Tiểu Thất vừa lương thiện lại tài giỏi như vậy thì càng yêu quý đứa nhỏ này.
Đang cùng Trần Tố Tố ở chính phòng trò chuyện Mục Tranh lại nhìn thấy một nam nhân lạ mặt đang nói gì đó với Tiểu Thất ở ngoài sân thì không khỏi tò mò hỏi:
“Mộ Dung phu nhân, nam nhân kia là người nào vậy, sao ta chưa từng gặp qua.”
Men theo ánh mắt của Mục Tranh nhìn ra sân, Trần Tố Tố “à” một tiếng trả lời:
“Là vị công tử họ Bạch bị thương nặng được Tiểu Thất cứu kịp thời mới giữ được mạng, đã ở đây dưỡng thương cũng gần một tháng rồi.”
Mục Tranh vẫn chăm chú dò xét đánh giá Bạch Thái Thiên, người này phong thái ưu nhã ôn nhu, dù mặc trên người y phục thô ráp nhưng khí chất của người này không giống như những người bình thường mà giống với vương tôn quý tộc hơn.

Đột nhiên bắt gặp ánh mắt sắc bén âm trầm của chàng khiến Mục Tranh càng thêm cảnh giác người này.

Ông nhìn thấy Bạch Thái Thiên ra khỏi cửa cũng tìm cớ rời đi.
Cả quãng đường từ Mộ Dung gia đi vào trong rừng Mục Tranh vẫn bám theo sau Bạch Thái Thiên.


Chàng dừng chân liếc mắt về phía sau lưng lạnh lùng cất tiếng:
“Mục sư phụ, tiền bối đi theo vãn bối nửa ngày trời là muốn làm gì.”
Mục Tranh cũng không hề muốn trốn tránh mà trực tiếp bước tới.
“Vậy Bạch công tử ngươi cố tình ở lại Mộ Dung gia là muốn làm gì? Ở đó một người là goá phụ, một tiểu cô nương chưa xuất giá, một người tuy là nam nhi nhưng thân phận lại là thê tử của người khác.

Ngươi một nam nhân ở lại đó nhìn thế nào cũng thấy không hợp quy củ.”
“Tiền bối đừng hiểu lầm, vãn bối chỉ đơn giản muốn bảo hộ Tiểu Thất cùng bá mẫu thôi không hề có ý khác.”
“Bạch công tử có ý gì hay không Mục mỗ không rảnh quan tâm nhưng ngươi nên rời khỏi đây thì hơn.

Việc chiếu cố người của Mộ Dung gia ta sẽ làm không phiền tới ngươi.”
Mục Tranh là ai Bạch Thái Thiên biết rõ, rây rưa với lão già lòng dạ đầy quỷ kế này chàng không nắm chắc phần thắng.

Thôi vậy, cũng không phải cứ ở bên cạnh mới có thể bảo vệ Tiểu Thất với lại có Mục Tranh ở đây hẳn y sẽ không có vấn đề gì.
Bạch Thái Thiên suy tính rồi rất miễn cưỡng mà đồng ý với Mục Tranh sẽ sớm rời khỏi đây..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận