Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1536: Tranh bá thiên hạ


– Ta là một điều bất ngờ?

Phương Giải ngồi xuống, vẻ mặt rất bình tĩnh.

– Rốt cuộc là bất ngờ như thế nào?

Ánh sáng màu xanh dừng ở trước người Phương Giải, nhưng không có hình chiếu nào xuất hiện. Có lẽ đây chỉ là một ánh sáng đơn giản chứng tỏ vật kia đang nói chuyện với hắn.

– Ngươi là một vật thí nghiệm.

Thanh âm bình thản nói:

– Đương nhiên, đây chỉ là phỏng đoán của ta. Tuy nhiên trong tính toán của ta, phỏng đoán này có xác suất là trên 90%…Nếu ta đoán không sai, ngươi tới từ một thí nghiệm đoàn thể. Bọn họ muốn thí nghiệm chứng minh linh hồn tồn tại và tiến hành di dời linh hồn.

Phương Giải khẽ nhíu mày, không nói gì.

– Ta đoán.

Thanh âm tiếp tục nói:

– Thí nghiệm này được tiến hành một cách bí mật. Có thể là thí nghiệm của một đám người chức quyền cao. Ngươi cũng biết rồi đó, lúc con người đạt tới quyền lực và địa vị cao thì sẽ ham sống sợ chết. Sợ chết tới cực điểm. Thật giống như Đại Luân Minh Vương. Đương nhiên so với những người đó, Đại Luân Minh Vương còn kém quá xa.

Phương Giải gật đầu tỏ vẻ mình hiểu.

– Đây hẳn là thí nghiệm bí mật vể di chuyển linh hồn. Nhưng ở xã hội của bọn họ, thí nghiệm như vậy là bị cấm. Buồn cười là, cấm thí nghiệm này cũng là những nhân vật lớn. Nhưng nhân vật lớn sợ chết lại không muốn người khác biết mình ham sống sợ chết, vậy thì làm sao bây giờ? Đó là cần một đội bí mật phục vụ cho bọn họ, cố gắng nghiên cứu kéo dài tuổi thọ cho bọn họ.

– Nhưng sống lâu dù sao cũng có giới hạn. Ngươi cũng biết, thân thể của con người khi tới một độ tuổi nhất định sẽ trở nên tàn tạ, các cơ năng bắt đầu thoái hóa. Cho dù dựa vào thuốc men để duy trì về tinh thần, thì thân thể cũng không chịu đựng được. Dưới tình cảnh như vậy, các đại nhân vật cần phương pháp đặc biệt.

– Hiện tại thậm chí ta hoài nghi…

Thanh âm đầy hứng thú nói:

– Hành tinh kiếp trước của các ngươi cũng là mục tiêu quan sát của đám người kia. Bởi vì trình độ khoa học kỹ thuật ở chỗ ngươi tương đối thấp, đám người đó có thể quan sát mà không bị ai phát hiện. Thật giống như bọn họ quan sát thế giới này mà không kiêng kỵ. Theo bọn họ, thế giới của ngươi và thế giới này đều giống nhau, đều thuộc về sinh vật cấp thấp…

– Thí nghiệm như vậy, đương nhiên phải lựa chọn những sinh vật cấp thấp để thí nghiệm. Lúc trình độ khoa học kỹ thuật cao tới một mức độ nào đó, làm việc gì cũng khó mà giấu hết được. Nói theo cách khác, cho dù các đại nhân vật kia ở vị trí cao nhất, thì cũng không giữ được bí mật tuyệt đối. Mọi cử động của bọn họ đều được ghi lại, bởi vì mọi thứ phải thông qua máy móc.

– Hơn nữa ngươi cũng biết, mỗi người cầm quyền, phía dưới không phải ai cũng trung thành. Chỉ cần có quyền lực, liền có tranh đấu. Các đại nhân vật không muốn chết, nhưng đối thủ của bọn họ luôn theo dõi gắt gao. Một khi thí nghiệm kia lộ ra ngoài ánh sáng, thì không khác gì cơn cuồng phong. Cơn cuồng phong này sẽ khiến đại nhân vật rơi vào vạn kiếp bất phục.

Thanh âm hỏi:

– Ngươi có hiểu ta nói gì không?

Phương Giải gật đầu:

– Ừ, tới vị trí đó, bọn họ sẽ yêu quý sinh mạng hơn bất kỳ điều gì.

Thanh âm tiếp tục nói:

– Đúng vậy, bọn họ không thể khiến đối thủ nắm được nhược điểm của mình. Cho nên thí nghiệm này tốt nhất lựa chọn ở hành tinh có dân tộc thấp kém hơn. Lúc ngươi mới chết, bọn họ dựa vào một số máy móc kiểm tra được linh hồn của ngươi rất mạnh mẽ, thích hợp với việc thí nghiệm chuyển xác. Sau đó lúc ngươi chết, bọn họ liền mang đi linh hồn của ngươi.

Phương Giải hít sâu một hơi:

– Lại về sau bọn họ mang linh hồn của ta tới thế giới này, rồi phát hiện bên cạnh La Diệu có một đứa trẻ con có thân thể cực kỳ phù hợp. Bọn họ không hỏi ý kiến La Diệu, liền đơn giản gửi linh hồn ta vào đó?

– Hẳn là như vậy.

Thanh âm nói:

– Quá trình đại khái là thế, cho nên mới nói ngươi là một điều bất ngờ, một bất ngờ nằm ngoài kế hoạch phát triển của nhân loại. Nhưng vì bất ngờ này tới từ một quần thể, cho nên lại không tính là bất ngờ. Tất cả về sau chỉ là trùng hợp.

Phương Giải hỏi:

– Vậy vì sao đã nhiều năm rồi mà bọn họ không xuất hiện rồi tìm tới ta?

– Vì sao phải tìm ngươi?

Thanh âm hỏi lại:

– Bọn họ có thành công không? Có phải ngươi cảm thấy làm xong chuyện này bọn họ sẽ diệt trừ ngươi? Nhưng đây là ngươi cảm thấy bản thân quan trọng nên mới có suy nghĩ đó, còn với bọn họ thì ngươi đã mất đi ý nghĩa. Ngươi thành công, liền chứng minh thí nghiệm thành công. Một con chuột bạch nhỏ nhoi như ngươi, sống hay chết còn khơi dậy hứng thú của bọn họ sao? Chẳng lẽ mỗi lần thí nghiệm xong đều phải giết tất cả chuột bạch?

Phương Giải sửng sốt, cảm thấy buồn cười.

– Còn nữa, ngươi đã tiến vào kế hoạch của môt nhóm người khác. Ngay từ lúc đầu ngươi đã bị lâm vào đuổi giết. Có lẽ bọn họ cảm thấy ngươi khó mà sống nổi, cho nên quên mất ngươi.

Phương Giải trầm mặc một lúc để tiêu hóa những gì mình nghe thấy.

– Kỳ thực…không cần phải buồn bực như vậy.

Ánh sáng chạy quanh người Phương Giải, giống như một con cá nghịch ngợm:

– Bất kể như thế nào, thì ngươi cũng là người được lợi. Mặc kệ ngươi là thí nghiệm để cấy ghép linh hồn hay là thí nghiệm trong kế hoạch phát triển nhân loại, thì ngươi đều là người hưởng lợi. Bởi vì ngươi vốn đã chết, hơn nữa không phải là do bọn họ giết chết. Cho nên ngươi không cần cừu hận bọn họ, cứ thoải mái hưởng thụ nhân sinh thứ hai đi.

Phương Giải gật đầu, cảm thấy nó nói rất có lý.

– Nhưng hiện tại trên vai ngươi gánh thêm một trách nhiệm.

Thanh âm cười nói:

– Tuy ngươi đã thoát khỏi kế hoạch của bọn họ, nhưng ngươi trở nên quan trọng trong một kế hoạch khác. Ta biết những kẻ tạo ra kế hoạch phát triển nhân loại này là những kẻ điên, cho nên bọn họ tất nhiên sẽ không trơ mắt nhìn kế hoạch của mình bị hủy hoại. Hiện tại xem ra nhân loại đã không thể ngăn cản được khoa học kỹ thuật phát triển, vậy thì kế hoạch của bọn họ coi như là thất bại.

– Nếu ta đoán không sai, đám người đó trở lại đây rồi phát hiện mọi thức lệch ra ngoài quỹ đạo, bọn họ sẽ dùng phương pháp đặc thù tiến hành sửa chữa…Chẳng hạn như xóa bỏ những gì liên quan tới khoa học kỹ thuật, đương nhiên bao gồm ngươi.

– Vì vậy…

Phương Giải nhìn ánh sáng màu xanh:

– Tang Loạn mới muốn làm một người bảo vệ.

– Đúng thế.

Thanh âm trả lời:

– Tang Loạn là một ngoại tộc, là một ngoại tộc vượt tầm hiểu biết của những người kia. Cho nên nhiều năm trước Tang Loạn đã phát hiện ra được bản thân có khả năng gặp nguy hiểm, bởi vì tu vị của hắn đã uy hiếp tới sự an toàn của những người kia. Vì cam đoan không bị tiêu diệt trước khi đạt thực lực tuyệt đối, Tang Loạn lựa chọn giả vờ chết.

Phương Giải cả kinh:

– Đại Luân Minh Vương làm phản Tang Loạn là kế hoạch của Tang Loạn?

– Đương nhiên không phải.

Thanh âm trả lời:

– Đây chẳng qua là cơ hội mà Tang Loạn mượn tới. Kỳ thực dù đám người Đại Luân Minh Vương liên thủ lại với nhau cũng không giết được Tang Loạn. Lúc Tang Loạn phát hiện ra đám người Đại Luân Minh Vương muốn làm phản, thì vợ của hắn đã bị giết. Tang Loạn có khả năng giết sạch Bát Bộ Tướng để báo thù, nhưng…hắn lựa chọn một con đường khác, cho nên hắn mới là người thực sự dũng cảm.

– Mấy năm qua, hắn một mực ẩn cư. Dùng đủ loại thân phận, nhưng không thi triển ra tu vị cao tuyệt. Bởi vì hắn lo lắng bị đám người kia phát hiện.

– Sau đó.

Thanh âm chợt đề cao:

– Hắn cảm thấy bản thân đủ mạnh rồi, nên mới tìm tới ta để thử.

Phương Giải nói:

– Hắn bảo ngươi dùng công kích mạnh nhất tấn công hắn?

– Đúng vậy.

Thanh âm nói:

– Bất ngờ là, hắn đỡ được. Hắn còn hùng mạnh hơn vũ khí của ta, hơn nữa tương lai còn mạnh hơn nhiều. Nhưng ngươi cũng biết rồi đấy, cho dù con người có mạnh hơn thì tuổi thọ cũng không thể kéo dài vô tận được. Cho nên Tang Loạn lựa chọn người thừa kế, chính là Ngô Nhất Đạo.

– Bất kể là thể chất hay là nhân phẩm, Ngô Nhất Đạo đều hợp ý.

Ánh sáng đi tới chỗ Ngô Nhất Đạo:

– Cho nên ngươi không thể quay về. Tang Loạn sẽ giữ ngươi lại, hết lòng dạy dỗ ngươi tu hành…Đợi khi hắn già đi, giao cho ngươi bảo vệ. Một khi đám người đó trở lại muốn khống chế thế giới này, ngươi sẽ ra tay giết bọn chúng.

– Ngươi thì sao?

Ngô Nhất Đạo rất bình tĩnh hỏi:

– Ngươi có vai trò gì?

Thanh âm cười đắc ý:

– Bây giờ ta là phản đồ, phản đồ của những người đó…Bọn họ nhất định không tưởng tượng được ta đã tiến hóa tới mức có thể tự sửa chữa. Sở dĩ đã lâu rồi bọn họ không đến, đầu tiên là vì hơn một nghìn năm qua, đám người đó đã chết hết, không biết bọn họ có người thừa kế hay không. Nhưng nếu chẳng may có thì sao? Cho nên ta liên tục gửi tin tức cho bọn họ, nói rằng mọi chuyện ở thế giới này đều diễn ra bình thường…Đây là thứ hai, từ trước tới nay ta vẫn duy trì liên hệ với bọn họ.

Sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Thanh âm nói:

– Vai trò của ta là người báo động. Ta là người gửi tin, cho nên nếu bọn họ tới đây, bọn họ sẽ báo cho ta trước, bởi vì bọn họ vốn cho rằng ta chỉ là một hệ thống cứng nhắc. Ha hả.

Nụ cười cuối cùng rất là càn rỡ, kiêu ngạo.

– Về phần ngươi…

Ánh sáng lại đi tới chỗ Phương Giải:

– Ta vừa nói qua, bọn ta phân công rõ ràng. Ta là người báo động, Tang Loạn là người bảo vệ, Ngô Nhất Đạo là người thừa kế của người bảo vệ…Còn ngươi, ngươi dẫn dắt dân chúng. Ngươi phải dẫn dắt người của thế giới này đi theo con đường phát triển, chính là tu hành và khoa học kỹ thuật song song với nhau. Chỉ như vậy thì mới có thể hùng mạnh một cách chân chính, hùng manh tới mức không sợ người khác xâm lược. Ngươi nên biết, nếu không có ta gửi tin tức giả cho bọn họ, thì bọn họ sẽ mang những người tu hành ở thế giới này đi để làm vũ khí. Tới lúc đó, thế giới này không chỉ là một phòng thí nghiệm, mà còn là một trại chăn nuôi. Nhưng ta không thể cam đoan là bọn họ sẽ không trở lại. Thế giới này vốn không có gì là bất biến.

– Ta đã tắt toàn bộ vệ tinh mà bọn họ lắp đặt để quan sát thế giới này, chỉ còn lại vệ tinh để ta truyền tin tức. Đương nhiên, đó là những tin tức giả. Hơn nữa, còn một chuyện quan trọng nhất…Qua những công cụ theo dõi từ xa ta phát hiện, kế hoạch bí mật phát triển nhân loại theo con đường mới đã có người phát hiện rồi…

Thanh âm chậm rãi nói:

– Cho nên, Phương Giải, nhiệm vụ của ngươi rất là quan trọng.

Trên đỉnh Đại Tuyết Sơn.

Tang Loạn mặc bộ quần áo màu trắng đứng khoanh tay nhìn xuống đại địa.

– Đứng ở chỗ này có cảm giác gì?

Hắn hỏi Phương Giải.

– Lạnh.

Phương Giải đáp.

Tang Loạn cười rộ lên:

– Ngay từ lúc đầu ta đã chú ý tới ngươi, ta cảm thấy ngươi có thể trở thành người dẫn dắt. Cho nên ta luôn âm thầm bảo vệ ngươi. Nhưng từ thời khắc ta đi lên Đại Luân Tự, ngươi liền tự do, tự do thực sự. Ta sẽ không can thiệp vào việc ngươi dẫn dắt thế giới này như thế nào, ta chỉ im lặng làm tốt chuyện của mình.

Hắn quay đầu nhìn Phương Giải:

– Tranh giành Trung Nguyên, người một nhà đánh với nhau thật không thú vị. Tranh bá thiên hạ đi, chúng ta cùng nhau cố gắng, khiến cho những kẻ tưởng rằng khống chế được chúng ta phải mở to mắt!

Phương Giải gật đầu.

– Đúng rồi, ngài sống hơn một nghìn năm mà không có già, liệu có phải có bí phương dưỡng nhan nào đó không, không bằng lấy ra chia sẻ.

Phương Giải vươn tay, ánh mắt giảo hoạt.

– Không cho.

Tang Loạn lắc đầu:

– Tin tưởng vào chính mình, dựa vào chính bản thân ngươi, tương lai ngươi sẽ vượt qua ta.

Phương Giải thở dài:

– Dựa theo vở kịch bình thường, ngài nên cho ta một hạt đậu, ta vừa ăn vào liền biến thành cường giả mới đúng.

Tang Loạn cười rộ lên:

– Ngươi đã là người mạnh nhất rồi, bởi vì người thực sự tranh bá với những kẻ kia chính là ngươi. Bọn ta chỉ là người bảo vệ sau lưng ngươi mà thôi.

Phương Giải tiến lên một bước, đứng sóng vai với Tang Loạn nhìn xuống dưới:

– Tranh bá thiên hạ…thật là thú vị.

Lời của tác giả: Tranh Bá đã hoàn tất, có chút chưa thỏa mãn. Câu chuyện chấm dứt ở đây, nhưng mới chỉ là bắt đầu với Phương Giải. Còn chuyện xưa phát triển như thế nào, đều nằm trong đầu mọi người, tùy ý mơ mộng. Thành tích của quyển sách này có tốt hay không đã không quan trọng, quan trọng là sau khi đọc xong nó, mọi người còn có thể nhớ được quyển sách này bao lâu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận