Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 32: Khẳng định bán đứng ngươi


Lãnh thổ Đại Tùy từ nam tới bắc, từ đông tới tây, gộp lại hơn vạn dặm. Cả lãnh thổ Đại Tùy thoạt nhìn như một cái lưỡi lê đảo ngược, phía bắc lớn, phía nam nhỏ. Chiều dài nam bắc lớn hơn đông tây không ít. Mà từ Ung Quận ở cuối phía tây tới quận Giang Đô ở cuối phía đông đã vượt qua vạn dặm. Bởi vậy đủ biết lãnh thổ Đại Tùy rộng như thế nào.

Quận Ung Châu là quận Đại Tùy chiếm được sau khi diệt Thương Quốc mười lăm năm trước. Chiếm mất hai phần ba Thương Quốc. Ung Quận cũng là một quận lớn nhất của Đại Tùy. Thành Ung Châu chính là quốc đô của Thương Quốc năm đó. Sau khi Thương Quốc diệt vong, Thái tử Mộ Dung Sỉ chạy trốn tới thành Đại Lý, thành lập nước Nam Yến, xưng thần tiến công với Đại Tùy, tự xưng là Hoàng Đế nhi tử. Có lẽ vì lãnh thổ Nam Yến quá nhỏ, nhỏ tới mức Hoàng Đế Đại Tùy không có dục vọng chiếm cứ nốt, nên Nam Yến mới có thể kéo hơi tàn tới bây giờ.

Đại Tùy dùng võ lập quốc. Vì biểu hiện bản thân không vứt bỏ tinh thần thượng võ và ý chí chiến đấu của tổ tiên, các đời Hoàng Đế Đại Tùy đều phát động ít nhất một lần tấn công với các nước bên ngoài. Cũng chính vì vậy, Đại Tùy đã lập quốc hơn trăm năm, người trong quân đội vẫn y nguyên chiếm địa vị rất quan trọng. Rất nhiều quốc gia, lúc đầu lập quốc đều tôn trọng võ tướng. Nhưng vài năm, vài chục năm sau, sẽ dần dần làm suy yếu quyền lợi của võ tướng, trọng văn khinh võ. Nhưng Đại Tùy lại khác. Từ lúc Thái Tổ Đại Tùy khởi binh tranh giành trung nguyên, các đời Hoàng Đế đều coi khai cương thác thổ là nhiệm vụ của mình. Nếu ai không chiếm được một mảnh ranh giới, liền chính hắn cũng coi thường bản thân.

Cũng bởi vậy, mà một vài nước xung quanh Đại Tùy khổ không thể tả. Nước Lương, nước Chu, nước Ngụy, nước Triệu, Nam Tề, Bắc Tề, Đông Ngụy, lần lượt trở thành tài sản để các đời Hoàng Đế Đại Tùy tự ngạo. Lãnh thổ của những quốc gia này, cũng trở thành các quận của Đại Tùy.

Đến đời Hoàng Đế trước, bởi vì không còn chỗ để đánh, đành phải động võ với Thương Quốc, một nước luôn bảo trì quan hệ tốt đẹp với Đại Tùy. Không phải vì vị Hoàng Đế đó quá độc ác, trách là trách Hoàng Đế trước nữa khiến cho Đông Sở, nước dám khiêu chiến với Đại Tùy chỉ còn lại một phần năm diện tích. Nếu không phải vì phần đất cuối cùng của Đông Sở là bán đảo, hơn nữa thủy sư của Đông Sở mạnh hơn lục quân, thì bán đảo kia đã bị Đại Tùy chiếm rồi.

Cho nên tới đời Hoàng Đế Đại Tùy hiện tại Dương Dịch, hắn rất buồn rầu. Đăng cơ mười một năm, mỗi năm hắn đều nhìn tấm bản đồ cực lớn treo trong Ngự Thư Phòng. Cố gắng tìm ra một đối thủ không phục Đại Tùy. Mười một năm qua, ngoại trừ đế quốc Mông Nguyên ở đại thảo nguyên ra, hắn thực sự không tìm ra nơi nào nữa.

Còn động võ với đế quốc Mông Nguyên, phải cần không chỉ là quyết đoán. Các đời Hoàng Đế của Đại Tùy không thiếu quyết đoán, nhưng các đời Hoàng Đế vẫn lựa chọn hòa bình với đế quốc Mông Nguyên.

Không phải là không muốn đánh, cũng không phải là không dám đánh, mà là không thể đánh.

Đại thảo nguyên trải dài mấy vạn dặm, còn lớn hơn lãnh thổ của Đại Tùy không biết bao nhiêu. Cho dù Đại Tùy phú giáp thiên hạ, cho dù Đại Tùy có lòng tin dùng bộ binh chiến thắng kỵ binh của đế quốc Mông Nguyên. Nhưng tuyệt đối không thể chèo chống được chiến tranh khổng lồ như vậy. Đại quân đánh trận ở biên cương xa xôi, tiêu hao cũng đủ đánh sập cả một đế quốc.

Quân đội không đủ quy mô năm mươi vạn trở nên, căn bản không thể động binh với Mông Nguyên. Năm mươi vạn nhân mã, viễn chinh mấy vạn dặm, tiêu hao sao mà to lớn?

Đây không phải là vấn đề có dám hay không, mà là căn bản không có khả năng.

Trừ khi Đại Tùy có được kỵ binh đủ để chống lại Mông Nguyên.

Mà kỵ binh, vĩnh viễn là nỗi đau nhức của Hoàng Đế Đại Tùy.

Tuy nhiên vào mùa xuân năm Thiên Hữu thứ mười một, nỗi đau nhức này của Hoàng Đế Đại Tùy đã có thuốc chữa. Cuối tháng ba, một đội nhân mã do Hữu Kiêu Vệ đóng quân ở Tây Bắc phái tới đế đô Trường An. Số lượng không nhiều, chỉ có hai mươi mấy người. Bọn họ mặc quần áo đơn giản, mỗi người có hai con ngựa, nhưng cũng phải tốn thời gian hai tháng mới chạy tới Trường An.

Hai mươi mấy kỵ bịnh của Hữu Kiêu Vệ, áp tải ba người Bắc Liêu tới đế đô.

Ba người Bắc Liêu này, chính là mấy người Bắc Liêu bán chiến mã ở Phan Cố bị Lý Hiếu Tông giữ lại. Trong đó người cầm đầu là một người trẻ tuổi khỏe mạnh, có hình dáng đặc thủ của người Bắc Liêu. Thân hình cao lớn, mặc kệ nam hay nữ, làn da đều rất trắng. Điều này có chút ngược với lẽ thường. Vùng đất Bắc Liêu cực kỳ lạnh lẽo, Thập Vạn Đại Sơn càng nghèo khổ. Theo lý thuyết, những người sống ở đó, làn da nên bị đông tới đỏ lên mới đúng. Ít nhất thoạt nhìn phải thô ráp.

Nhưng trên thực tế, làn da của người Bắc Liêu đều rất tốt.

Nhất là nữ tử Bắc Liêu, trắng bóc như người tuyết vậy.

Nam tử Bắc Liêu cầm đầu tên là Hoàn Nhan Ly Yêu, tuổi chừng hơn hai mươi. Để kiểu tóc đặc biệt của người Bắc Liêu, trước trán cạo bóng loáng, phía sau buộc một mái tóc dài. Trang phục của hắn cũng rất khác với người trung nguyên. Áo ngoài ngắn, áo trong cộc tay, trường bào lông chồn.

Đây là lần đầu tiên Hoàn Nhan Ly Yêu tiến vào trung nguyên. Trên đường đi hắn đã tưởng tượng nhiều lần đế đô Trường An của Đại Tùy có hình dạng như thế nào. Hắn dùng hết trí tưởng tượng của mình, cũng nghĩ rằng Trường An rất lớn. Mà khi ở xa xa nhìn thành Trường An, vẫn nhịn không được há hốc miệng vì kinh ngạc.

Hùng vĩ, bao la hùng vĩ!

Thật giống như Thập Đại Vạn Sơn dài liên miên bất tận vậy.

Lúc thành Trường An xuất hiện trong tầm mắt, Hoàn Nhan Ly Yêu liền không thấy phía cuối của thành Trường An. Thật giống như tòa hùng thành này là do tự nhiên hình thành. Nguy nga đứng trong thiên địa. Lúc hắn cưỡi ngựa tới gần thành Trường An, miệng của hắn đã có chút đau.

Nhìn từ dưới lên, tường thành cao như một thanh kiếm cắm vào mây. Nhìn sang hai bên, tường thành dài tới vô biên vô hạn.

Kỵ binh Hữu Kiêu Vệ dẫn theo hắn tới chính là cửa Định Kiền, một trong mười ba cửa thành ở phía tây thành Trường An. Cũng là cửa thành nhỏ nhất. Nhưng dù vậy, cửa thành cực lớn vẫn có thể chứa tám cỗ xe ngựa đi song song với nhau. Những cây đinh màu đỏ đóng trên cửa thành, thoạt nhìn còn lớn hơn đầu người.

Hoàn Nhan Ly Yêu khó khăn nuốt nước bọt: – Không thể tưởng đượcthực sự không thể tưởng được, ta đã cố gẳng tượng tưởng thành Trường An hùng vĩ như thế nào. Nhưng vẫn chỉ tưởng tượng ra được một thành của nó. Nơi này đâu phải là một tòa thành, rõ ràng là một tòa núi lớn!

Đội trưởng Hữu Kiêu Vệ khinh thường nhếch miệng, làm mấy thủ tục với binh sĩ trông coi cửa thành xong, liền trực tiếp đi vào.

..

Những người Bắc Liêu đến từ vùng rét lạnh, nghèo khổ nhất, hẳn là không biết lễ nghi cao cấp. Cho dù là đặc sứ do Khả Hãn Bắc Liêu là Hoàn Nhan Dũng phái tới lần trước, phụ trách tiếp kiến hắn bất quá cũng chỉ là một vị Ngoại Lang Lục Phẩm của Lễ Bộ Đại Tùy mà thôi.

Nhưng lần này rõ ràng bất đồng. khi Hoàn Nhan Ly Yêu bị những thứ nhìn thấy làm cho rung động rồi tới chết lặng, quan quân dẫn đường nói một câu, hắn mới hồi phục lại tinh thần.

Trạm dịch, vốn xây ở ngoài thành Trường An. Nhưng vì Đại Tùy quá lớn, thành Trường An cũng quá lớn, nên các sứ giả các quốc gia, các vị đại tướng biên cương hồi kinh báo cáo, nếu như đặt ở ngoài thành, Hoàng Đế muốn triệu kiến lại mất một lúc đi lại. Cho nên trạm dịch liền được xây ở đường lớn Đông Bình Tứ, cách cung Thái Cực chừng mười dặm.

Lúc Hoàn Nhan Ly Yêu tới cửa trạm dịch, vẫn còn đang cảm thán. Một tòa trạm dịch còn nguy nga hơn cả cung điện của Khả Hãn Bắc Liêu. Ánh mắt của hắn chưa từng dừng qua. Nhìn chỗ nọ, trông chỗ kia, tò mò giống như một đứa trẻ mới mở mắt nhìn trông thế giới vậy.

– Ngươi chính là Hoàn Nhan Ly Yêu?

Đang lúc hắn cảm khái, một thanh âm lãnh đạm mang theo khinh thường nhàn nhạt vang lên ở sau lưng. Hoàn Nhan Ly Yêu vội vàng quay người lại, liền thấy một vị mặc quan bào màu xanh lục. Quan bào màu xanh lục, dựa theo lễ chế của quan viên Đại Tùy, thì thuộc về tiểu lại dưới Thất Phẩm.

Ở Trường An, quan to Tam Phẩm không coi vào đâu. Một tiểu lại, đến dân chúng cũng không thèm để vào mắt. Nhưng Hoàn Nhan Ly Yêu lại không thể không để người này vào mắt. Bởi vì lần này hắn mang theo một sứ mạng rất lớn. Hắn từng đọc rất nhiều sách vở của người Hán. Cho nên cũng nhìn ra được phẩm cấp của người này bất quả chỉ là một tiểu nhân vật Bát Phẩm mà thôi. Nhưng hắn vẫn biểu hiện khiêm tốn, nở nụ cười chân thành nhất.

– Thảo dân chính là Hoàn Nhan Ly Yêu, con dân của Bắc Liêu Thập Vạn Đại Sơn. Vĩ đại Từ Tường Vũ Đức Khả Hãn phái tới yết kiến Thiên Khả Hãn, Hoàng Đế Đại Tùy. Xin hỏi vị đại nhân ngài là?

Lời nói dong dài như vậy, chỉ có người Bắc Liêu mới nói ra.

Người nọ lộ vẻ không kiên nhẫn: – Ta là Lục Bút Tham Sự của Lễ Bộ, phụng mệnh tới nơi này tiếp đón. Ngươi chớ vội vào trạm dịch. Lễ Bộ Thượng Thư đại nhân đang chờ ngươi. Ngươi đi theo ta.

– Lễ Bộ Thượng Thư đại nhân muốn đích thân gặp ta?

Hoàn Nhan Ly Yêu không tin vào lỗ tai mình.

Vị Lục Bút Tham Sự kia có vẻ không muốn nói nhảm, đi lên một cỗ xe ngựa. Hoàn Nhan Ly Yêu không dám trì hoàn, cũng leo lên theo.

Lễ Bộ Thượng Thư Hoài Thu Công là nguyên lão tam triều, đã bảy mươi hai tuổi. Thực ra từ khi Hoàng Đế Dương Dịch lên ngôi, ông ta đã rất ít hỏi tới việc của Lễ Bộ. Bình thường người chủ trì Lễ Bộ là Lễ Bộ Thị Lang Bùi Húy. Nhưng hôm nay, vị đức cao vọng trọng này lại đến nha môn Lễ Bộ. Ngoại trừ Bùi Húy đã biết được tin tức ra, những người còn lại đều cảm thấy rất ngạc nhiên. Phải biết rằng lão đầu tử dám chỉ vào mặt Hoàng Đế bệ hạ nói rằng Hoàng Đế không hiểu lễ chế này, đã bốn tháng hai mươi chín ngày chưa từng tới nha môn Lễ Bộ rồi.

Bởi vì Đại Tùy quá lớn, cho nên biên thùy Tây Bắc còn đang có tuyết rơi, thì đế đô bên này cây cối đã mọc chồi xanh. Nhưng có lẽ vì Lễ Bộ Thượng Thư đại nhân đã cao tuổi, nên trong phòng vẫn đốt bếp lò.

Lễ Bộ Thị Lang Bùi Húy cung kính rủ tay xuống, nói chuyện với lão đại nhân.

– Minh Lý à, ngươi quản lý nha môn này thật ngay ngắn rõ ràng, không tồi, không tồiĐợi ngày mai ta viết một tấu chương, xin từ chức, coi như chân chính giao Lễ Bộ cho ngươi.

– Hạ quan sợ hãi.

Bùi Húy vội vàng nói: – Lão đại nhân vẫn còn khỏe mạnh như vậy, long ân của bệ hạ lại nặng, sao có thể nhẹ nhàng rời khỏi triều đình? Lễ Bộ cũng không thể thiếu ngài.

– Cái mã thí của ngươi thật không dễ nghe.

Hoài Thu Công cười cười nói: – Đã gọi đại nhân rồi, còn thêm chữ lão phía trước làm gì? Vậy mà ngươi còn nói ta chưa già? Hầu hạ ba đời đế vương, thực ra ta nên lui xuống từ sớm. Chỉ là càng lớn tuổi càng tham quyền, bản thân ngẫm lại cũng cảm thấy xấu hổ. Nhưng ngươi nói, Lễ Bộ không thể thiếu ta, vậy chỉ là lời nói trái lòngĐã hai tháng rồi ta chưa tới nhỉ? Thêm vài người mới ta cũng không biết.

Bùi Húy cười ngượng ngùng: – Đã năm tháng rồi ngài chưa tới.

– A?

Hoài Thu Công sững sờ, cười hắc hắc nói: – Nuôi cá, trồng hoa, đấu cẩu, vậy mà thời gian lại trôi qua nhanh như vậyĐúng rồi, chỉ lo nói chuyện phiếm, quên mất chính sự bệ hạ giao cho.

Lão nhân vuốt chòm râu bạc trắng: – Tí nữa ngươi đi tiếp kiến mấy người Bắc Liêu kia. Tiếp đóntheo nghi thức của sứ thần đại quốc.

– Điều nàykhông phải trước kia chỉ bố trí một viên ngoại lang tiếp kiến sao? Lần này có gì bất đồng?

– Đương nhiên bất đồng.

Hoài Thu Công cười cười, nếp nhăn trên mặt hằn lên: – Tây Bắc sắp không yên ổn rồiLúc này người Bắc Liêu lại tự mình tới tận cửa, chẳng phải vừa hợp với ý của bệ hạ sao? Ha hảmuốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nghĩ lại mà sảng khoái.

Bùi Húy kinh ngạc há hốc miệng, không thể tưởng tượng nổi nói: – Bệ hạmuốn động binh với Mông Nguyên?

– Bằng không động binh với ai? Bệ hạ một lòng muốn như Hoàng Đế Thái Tổ a.

Lão đầu tử cười như một lão hồ ly, lộ ra sự đắc ý, còn có vài phần đáng yêu: – Tuy nhiên, việc này ta mới chỉ nói với một mình người. Nếu trong triều có tin đồn gì.lão đầu tử ta vì tham quyền sợ việc, chắc chắn sẽ bán đứng ngươi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận