Đương nhiên Chiêu Phi sẽ không đến, không chỉ vì thù hận cũ của giữa hai người mà vì hoàng đế nói gần đây nàng ta cần “dưỡng bệnh”, nếu nàng ta ra ngoài thì sẽ thành kháng chỉ.
Ngày sinh nhật, từ sáng sớm Ngọc Trúc Hiên đã vô cùng bận rộn. Các cung nhân đều thức thời mặc những bộ quần áo rực rỡ tươi tắn nhất. Hàm Ngọc cũng sớm mang lễ vật đến từ khi Hạ Vân Tự còn đang trang điểm chải tóc.
Đó là một bộ váy với áo ngắn cân vạt, bên trên thêu đầy hoa văn phức tạp. Hạ Vân Tự lấy ra xem thì thấy đường kim mũi chỉ rất tỉ mỉ, nàng không khỏi tán thưởng. “Vất vả cho cô rồi. Không ngờ tay nghề của cô lại cao siêu như vậy, hôm nay ta sẽ mặc bộ này.”
“Nương tử thích là tốt rồi.” Hàm Ngọc mỉm cười, nhún người nói. Hạ Vân Tự liếc mắt ra hiệu cho Yến Thời tạm thời lấy bộ quần áo ra khỏi chỗ trang điểm rồi nhìn Oanh Thời trong gương. “Hôm qua trước khi đi ngủ, ta nghe thấy người của Cung Chính Ti đến báo chuyện gì đó?”
Oanh Thời đang chải đầu cho nàng, tay bỗng run lên, mày cau lại, giọng trầm thấp. “Là họ không thức thời. Hôm nay là sinh nhật của nương tử vậy mà tối qua họ lại đến báo chuyện như vậy, xúi quẩy chết được.”
“Làm việc theo phép công mà thôi, có gì mà xúi quẩy.” Hạ Vân Tự cười xùy, im lặng một chút rồi nói: “Nếu thật sự có người muốn dùng chuyện này để làm ta thấy bực bội vì sợ xui xẻo thì ta càng không nên để bụng. Nói đi, họ bảo sao?”
Oanh Thời nhún người. “Họ nói Thải Tinh đã tự sát trong ngục nhưng Như Lan là người bên cạnh nương tử nên muốn hỏi ý của người.”
Hạ Vân Tự thờ ơ à một tiếng.
Xem ra đúng là có người không nuốt được giận nên muốn khiến nàng xúi quẩy, nếu không với tội trạng rành rành thế này, Cung Chính Ti trực tiếp xử lý là được, cần gì phải đến hỏi nàng trong khi đã qua nhiều ngày như thế?
Nàng nhìn vào kính, mỉm cười. “Bảo với Cung Chính Ti, ta muốn mạng của Như Lan, kêu họ nhân ngày sinh nhật nhanh chóng giải quyết chuyện này, coi như là quà sinh nhật.”
Những lời này khiến Oanh Thời cũng phải rùng mình, khiếp sợ hỏi nàng. “Nương tử… người không sợ xúi quẩy sao?”
Hạ Vân Tự nhắc lại câu đó. “Có gì mà xúi quẩy.”
Trong cung những thủ đoạn khiến người khác bực mình như vậy rất nhiều, nếu nổi nóng tức là đã thua, phải mạnh mẽ đánh trả thì mới thắng được.
Dùng cách mê tín này để khiến nàng bực bội đúng là tức cười. Người khác không biết bùa chú là do đích thân nàng làm, lẽ nào Chiêu Phi còn không biết sao? Nếu là nàng, một khi đã biết đối phương là hóa thân của Diêm Vương thì tuyệt đối sẽ không dùng Hắc Bạch Vô Thường để dọa dẫm.
——
Khi mặt trời dần ngả về tây, khách khứa lần lượt kéo đến. Người đến sớm nhất chính là Hứa chiêu nghi và Chu mỹ nhân, họ đều tặng lễ vật rất hậu, Chu Diệu lại càng vui vẻ. “Nghe nói tỷ tỷ mời huynh trưởng của muội? Tốt quá rồi, muội có thể nhân dịp này gặp huynh ấy một lát.”
Tiếp đó vài tiểu thư quý tộc – người quen cũ của Hạ Vân Tự – cũng đến hành cung. Trước kia Hạ Vân Tự không hay giao tiếp, tính ra cũng không thân thiết gì với họ lắm, có điều xã giao một chút cũng hay.
Sau đó những khách khứa khác cũng lần lượt kéo đến Ngọc Trúc Hiên làm nơi này dần trở nên náo nhiệt. Chỉ có Thuận Phi là chưa đến, còn sai người đến báo với Hạ Vân Tự là không biết Thuận Phi có đến được hay không, nếu không đến thì mọi người không cần phải đợi.
“Có chuyện gì thế?” Hạ Vân Tự hỏi. Người đến truyền lời bẩm báo: “Còn một hai tháng nữa là Linh thải nữ sinh rồi nhưng gần đây nàng ấy cứ hậm hực không vui, hôm nay cái thai cũng không vững nên nương nương phải ở cạnh trông chừng, chưa biết có đi được hay không.”
Hạ Vân Tự gật đầu, bảo: “Long thai quan trọng, nương nương không cần phải áy náy với ta.”
Gần đến giờ khai tiệc, Thuận Phi cũng đến. Nàng ta vào trong phòng trò chuyện với Hạ Vân Tự trước, nhắc tới Thải Linh là lắc đầu: “Đúng là không thức thời. Đã đến nước này mà nó còn khóc lóc, kêu than suốt cả ngày, còn la lối đòi gặp hoàng thượng nữa chứ. Ta chỉ biết khuyên bảo chứ không dám bẩm lên trên, nếu không e là đến ngày sinh nở hoàng thượng cũng không thèm đến.”
Thuận Phi lo lắng như thế cũng có lý. Đế vương bạc tình, ngay cả Chiêu Phi xưa nay luôn được sủng ái mà gần đây còn bị lạnh nhạt thì trong lòng hoàng đế, Thải Linh có sức nặng tới đâu chứ? Dù trong bụng nàng ta có đứa bé, trong mắt hoàng đế chưa chắc đã quan trọng.
Hạ Vân Tự thở dài. “Nương nương quả là nhân hậu.”
Còn chưa nói dứt lời thì tiếng thông báo bất ngờ truyền vào tai, hai người nhìn nhau rồi vội vàng đứng dậy ra ngoài nghênh đón. Khách khứa trong vườn đã quỳ xuống bái lạy, Thuận Phi không tiếp tục đi tới mà đưa mắt ra hiệu cho Hạ Vân Tự bước ra nghênh đón.
Hạ Vân Tự một mình đi ra cửa, còn chưa kịp hành lễ thì hoàng đế đã vươn tay đỡ dậy.
Y liếc nhìn một lượt. “Trẫm đến trễ rồi à?”
Hạ Vân Tự mỉm cười. “Tại mọi người đến sớm thôi.”
Y không khỏi bật cười, đưa tay gõ nhẹ vào trán nàng. “Dẻo miệng ghê.”
“Dẻo gì đâu.” Nàng ép giọng thật khẽ, nghe càng nũng nịu hơn. “Thần thiếp đã nói rồi mà, hoàng thượng không đến thì không còn gì vui cả!” Nói xong không đợi y kịp nghiền ngẫm những lời này, nàng đã vươn tay ra. “Quà sinh nhật của thần thiếp đâu?”
“Thì ra vì nó mà mong ngóng trẫm đến à?” Y đanh mặt lại, sau đó bật cười, nắm chặt tay nàng. “Đương nhiên là có, lát sẽ cho nàng xem.” Nói xong thì kéo tay nàng cùng đi vào trong.
Trời hơi nóng nên tiệc được bày giữa rừng trúc trong vườn, vừa thanh tao lại mát mẻ, không chật chội như trong phòng.
Tiệc vẫn xếp mỗi người một bàn, phía bắc là chỗ của những người trong cung, hoàng đế ngay chính giữa, bên phải là Hạ Vân Tự – chủ nhân bữa tiệc, bên trái là Thuận Phi – phi tần có địa vị cao nhất. Phía đông là mấy vị nam tử Hạ Vân Tự mời đến, ai nấy đều phong độ ngời ngời khiến các tiểu thư bên cạnh đều cảm thấy ngượng ngùng e thẹn.
Hoàng đế và Hạ Vân Tự cạn với nhau một ly, bữa tiệc chính thức bắt đầu. Tiệc thế này làm người ta thoải mái hơn cung yến chính thức nhiều, mọi người vui vẻ nói cười và thay nhau đến chúc mừng sinh nhật của chủ nhân bữa tiệc.
Hạ Vân Tự tươi cười, không từ chối ly nào. Chỉ là rượu trái cây, uống nhiều cũng không say được.
Không lâu sau, Từ Minh Nghĩa cũng bước lên, nở nụ cười tươi mát như gió xuân. “Thần cũng kính tuyên nghi nương tử một ly, chúc nương tử ngày nào cũng vui vẻ như hôm nay.”
Hạ Vân Tự mỉm cười rồi gật đầu bảo: “Đợi chút đã.” Sau đó nàng quay qua bảo Oanh Thời. “Ta không uống rượu trái cây với hắn, đi lấy rượu Phượng Tường mà hắn thích ra đây.”
Lúc quay đầu lại, nàng kín đáo quan sát bên cạnh một chút. Hoàng đế không có biểu cảm gì, chỉ thờ ơ rót cho mình một ly.
Hai ly rượu nhanh chóng được đặt trên khay và mang ra. Đầu tiên là dâng đến trước mặt Hạ Vân Tự, nàng vừa bưng một ly lên vừa vẫy tay gọi Từ Minh Nghĩa. “Minh Nghĩa, lại đây.”
Từ khi gặp lại, nàng luôn gọi hắn là “Từ tướng quân”, tiếng gọi “Minh Nghĩa” này là cách xưng hô ngày trước nay vô tình được thốt ra nhưng nàng hoàn toàn không phát hiện.
Từ Minh Nghĩa mỉm cười bước tới, bưng ly rượu còn lại lên, cụng ly với nàng.
“Hôm nay một ly này là đủ, ngươi phải nhớ không được mượn rượu làm loạn hành cung đấy.”
Từ Minh Nghĩa lập tức đỏ mặt, lườm nàng một cái, lẩm bẩm: “Sao lại nhắc đến chuyện đó. Cả đời này của ta cũng chỉ bẽ mặt đúng một lần…”
Lúc này một giọng nói hờ hững vang lên cắt ngang lời Từ Minh Nghĩa. “Xem ra A Tự biết một số chuyện thú vị của Từ tướng quân, sao không kể ra nghe cho vui.”
Hai người cùng nhìn qua thì thấy hoàng đế đang mỉm cười nhìn Hạ Vân Tự, giống như thật sự đang đợi để nghe những chuyện thú vị vậy.
Hạ Vân Tự cố tình làm lơ cảm xúc không vui ngày càng hiện rõ của y, bắt đầu kể chuyện. “Là chuyện nhiều năm về trước rồi. Lúc đó thần thiếp và Minh Nghĩa đều còn nhỏ, tỷ tỷ và hoàng thượng còn chưa thành hôn. Có một hôm vì một chút chuyện nhỏ mà thần thiếp cáu kỉnh với tỷ tỷ, trốn vào một chỗ không chịu gặp ai. Minh… Từ tướng quân bèn đi tìm thần thiếp. Cuối cùng đến chiều tối, thần thiếp đói bụng nên tự đi tìm tỷ tỷ, tỷ tỷ vội sai người đi tìm hắn về.”
Nói đến đây nàng bèn ranh mãnh nhin Từ Minh Nghĩa, nụ cười càng tươi hơn. “Hắn tìm cả buổi trời nên rất khát, vừa vào nhà thấy trên bàn có một cái bình sứ trắng bèn bưng lên uống. Ai ngờ đó là rượu mà tỷ tỷ vừa hâm cho phụ thân, lại là rượu mạnh nữa, lúc hắn kịp nhận ra thì đã uống khá nhiều.”
“Không lâu sau, hắn liền say rượu nổi điên, trèo lên nóc phòng của tỷ tỷ, nằm trên đó rất lâu không chịu xuống.” Nàng vừa kể vừa không nhịn được cười. “Thần thiếp và tỷ tỷ đứng dưới đất gọi cả buổi trời cũng không có tác dụng gì, thế là hắn cứ nằm trên nóc nhà mà ngủ, sau đó tỷ tỷ phải sai hai người lên trên đó khiêng hắn xuống, đút hai bát canh giải rượu thật to, nôn ra một trận mới chịu yên.”
Kể xong, rất nhiều khách khứa đều bật cười, hoàng đế cũng cười lanh lảnh. “Không ngờ Từ tướng quân lại có những kỉ niệm như thế! Các vị nghe xong thì cho qua, không được mang ra kể lại làm mất uy phong của Từ tướng quân nhé.”
“Đúng rồi, nghe rồi cho qua nhé!” Hạ Vân Tự vừa nói vừa liếc nhìn Từ Minh Nghĩa thì thấy sắc mặt hắn đã khác với khi nãy.
Thật ra cũng không khác gì mấy. Hắn vẫn mỉm cười, cũng vẫn xấu hổ đến đỏ mặt, chỉ khác là ánh mắt nhìn nàng rất thâm thúy, mang theo chút ý hàm ý.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không nói gì, uống cạn ly rượu trên tay, xụ mặt nói: “Nếu sau này nghe người khác bàn tán chuyện này, thần sẽ quy trách nhiệm cho tuyên nghi nương tử.”
“Ta sợ tướng quân chắc.” Hạ Vân Tự khẽ lườm một cái. “Lúc nãy hoàng thượng nói thế là để giúp ta, không ai dám kháng chỉ nên sẽ không kể ra ngoài. Nếu sau này người ngoài bàn tán thì một là tự tướng quân kể, hai là những người trong phủ kể.”
Giọng nàng trong trẻo êm tai lại không chút nào là chột dạ, Từ Minh Nghĩa nhất thời không biết nói gì, khách khứa lại được một trận cười.
Hoàng đế vừa cười vừa chỉ vào nàng, lắc đầu bất đắc dĩ. “Cái miệng của nàng ấy à… Mau ngoan ngoãn qua đây ngồi xuống.” Y lại nói với Từ Minh Nghĩa. “Nàng ấy trước kia được hoàng hậu nuông chiều, vào cung trẫm cũng không quản chặt khiến tướng quân chê cười rồi.”
Hay!
Hạ Vân Tự mỉm cười, đôi mày đẹp khẽ nhướng lên.
Câu này nghe có vẻ như đang giảng hòa nhưng thực tế là mang theo vẻ khiêu khích, bất giác muốn tranh hơn thua với Từ Minh Nghĩa.
Nàng không muốn suy ngẫm xem rốt cuộc là y vô tình hay cố ý, chỉ cần khiến y ý thức được rằng mình đang để ý nàng là được.
Uống xong ly rượu, nàng cũng không trò chuyện thêm với Từ Minh Nghĩa, chỉ xem hắn như những vị khách bình thường khác.
Khi màn đêm đen kịt hoàn toàn buông xuống, bữa tiệc cũng kết thúc. Oanh Thời dẫn vài cung nhân tiễn khách ra về, Yến Thời chỉ huy những người còn lại dọn dẹp tàn tích sau bữa tiệc. Hạ Vân Tự đích thân đi tiễn Thuận Phi, lúc trở về thì hoàng đế đang đợi nàng ngoài hành lang, thấy nàng vào thì gật đầu. Nàng mỉm cười bước tới, nhưng y lại không đi vào nhà.
“Đi thôi.” Y bước ra ngoài. Hạ Vân Tự ngẩn người. “Đi đâu ạ?”
Y không quay đầu lại, chỉ cho nàng một bóng lưng có vẻ rất thong dong. “Đi rồi sẽ biết.”
Nàng đi theo y. Họ đi một mạch về phía nam, mãi cho đến cổng vào hành cung, y dẫn nàng lên cửa thành.