Tranh Sủng Đoạt Giang Sơn

Chương 45: Múa kiếm


Đàm Tây Vương tỏ ra bí mật, chỉ cười đáp: “Từ trưa đến giờ thần đệ lo kiểm tra xem lễ vật này chuẩn bị ổn thỏa chưa nên đến nước cũng chưa kịp uống một giọt. Lúc vào đây thấy yến tiệc thịnh soạn, muốn xin hoàng thượng cho thần đệ ăn vài miếng rồi mới nói.”

Hoàng đế lắc đầu, cười sang sảng. “Đi thôi, cũng đến giờ dùng bữa tối rồi. Mọi người cùng ra đó đi.”

Thế là mọi người đứng dậy, lũ lượt kéo nhau ra ngoài. Hoàng đế và Đàm Tây Vương đỡ thái hậu đi đầu, các phi tần tốp năm tốp ba đi theo sau.

Chu Diệu trông có vẻ bất an, tìm cơ hội lách đến bên cạnh Hạ Vân Tự. “Tỷ tỷ.”

“Ừm.” Hạ Vân Tự quay đầu qua, Chu Diệu ép giọng thật khẽ. “Tỷ tỷ đoán xem Đàm Tây Vương định dâng lễ vật gì? Đừng nói là hiến mỹ nhân nha.”

Hạ Vân Tự mỉm cười. “Chắc không đâu.”

Tết trung thu mà thôi, bất ngờ hiến mỹ nhân là không thích hợp, Đàm Tây Vương hẳn là sẽ không làm thế.

Nhưng nghĩ lại thì cũng chưa biết chừng.

Nàng vô thức liếc nhìn Chiêu Phi. Chiêu Phi và Quý Phi đều do Đàm Tây Vương dâng lên, xét về độ sủng ái, trong cung ngoại trừ Giai Huệ hoàng hậu ra thì hai người đó là không ai bằng. Từ đó có thể thấy Đàm Tây Vương rất hiểu sở thích của hoàng đế, người hắn dâng lên đều có thể khiến y yêu thích.

Như thế, tất cả đều có thể xảy ra. Chuyện không thích hợp mà hợp ý đế vương thì cũng thành thích hợp.

Mọi người nhanh chóng ngồi vào bàn tiệc. Trước đó thái hậu không biết Đàm Tây Vương sẽ đến nên không chuẩn bị bàn cho hắn nên đành sai người nhanh chóng kê thêm bàn.

Dường như tâm trạng của hoàng đế rất vui vẻ, y thuận miệng bảo chỉ cần thêm một chiếc ghế là được, huynh đệ hai người có thể dùng chung một bàn.

Thế là bữa tiệc nhanh chóng bắt đầu. Không khí trong bữa tiệc rất vui vẻ, các phi tần nói những lời tốt lành, vừa ăn vừa chơi tửu lệnh[1] để thêm phần náo nhiệt, tiếng cười nói không ngừng.

Qua vài chén rượu, hoàng đế lại cười bảo Đàm Tây Vương. “Ăn cũng ăn rồi, lễ vật đâu?”

Đàm Tây Vương uống cạn rượu rồi đặt chén xuống, vỗ tay vài cái. Hai hoạn quan đứng hầu ngoài cửa lui ra. Không lâu sau, một hàng mỹ nhân nối nhau đi vào.

Đúng là hiến mỹ nhân thật sao?

Khi Hạ Vân Tự nhìn thấy người đầu tiên, ý nghĩ này bỗng lóe lên.

Nhưng nhìn nghĩ lại thì không phảo. Bởi vì tuy mỹ nhân ở trước mặt nhưng lại có tới hai mươi mấy người, vào điện là vừa ca vừa múa. Số lượng này quá đông, hoàng đế mang tiếng thâm tình, tuyệt đối sẽ không nhận toàn bộ họ.

Nghĩ như thế, đây dường như chỉ là một màn ca múa bình thường.

Điệu múa này được dàn dựng tinh tế mà sôi động, rất phù hợp với không khí ngày tết đoàn viên.

Xong một điệu, có ba vũ cơ tạm thời lui ra. Đây cũng là chuyện thường gặp trong ca múa, rất nhiều bài múa không phải tất cả mọi người đều nhảy từ đầu đến cuối, phải biến đổi mới hay.

Lại một điệu qua đi, bốn người khác tiếp tục lui xuống.

Xem tình hình thì màn ca múa này khá dài. May mà lúc này không ai thấy phiền vì trung thu mà, vừa ăn uống vừa xem ca múa cũng là cái thú.

Thêm một điệu qua đi, giai điệu bỗng trở nên sôi động.

Tiếng tỳ bà trong trẻo, uyển chuyển du dương bỗng biến mất, thay vào đó là âm thanh dồn dập, chấn động tâm can của tiếng đàn tranh.

Mọi người đang ngạc nhiên thì bỗng có ánh sáng lóe lên trong điện. Bảy chàng trai dáng vẻ thanh tú, mặc áo giáp mềm, tay vung kiếm đi vào. Thế kiếm nhẹ nhàng như mây bay nước chảy, người hiên ngang lại không mất vẻ thanh thoát.

Nhìn kỹ lại, đó nào phải những chàng trai khôi ngô mà chính là nữ giả nam trang. Nhưng cũng vì thế mà trông họ vừa anh tuấn vừa quyến rũ, mang đến một vẻ đẹp rung động lòng người, không sao tả xiết.

Mọi người đều vô thức nín thở, những người có chút am hiểu về khiêu vũ lại càng say mê.

Nhưng cảnh đẹp này không kéo dài, chỉ biểu diễn một khúc là xong, bảy người cùng chắp tay, nhanh chóng cáo lui.

Những người có mặt ở đó bấy giờ mới hoàn hồn, kẻ trước người sau cùng vỗ tay tán thưởng. Hoàng đế thì mãi một lúc mới hoàn hồn, khen ngợi. “Trong cung hiếm khi có múa kiếm. Bài múa này đệ sắp xếp rất hay!”

Đàm Tây Vương cười đáp: “Thần đệ cũng chỉ vô tình nghe thấy rồi tìm vũ cơ đến tập thử, không ngờ có thể đạt được trình độ này.”

Nói xong hắn đứng dậy, vái lạy thái hậu. “Nhi thần muốn dâng toàn bộ đám vũ cơ này cho mẫu hậu và các vị mẫu phi, bình thường nhàn rỗi có thể gọi họ đến giúp vui.”

Thái hậu vui vẻ gật đầu. “Cũng được. Ai gia cũng cảm thấy những màn ca múa giáo phường biên đạo ra đều như nhau, càng xem càng thấy tẻ nhạt. Để bọn họ ở lại đi, không chỉ ai gia hay các thái phi mà những cung khác cũng có thể thưởng thức thú vui mới mẻ. Cảm ơn con!”

Đàm Tây Vương chắp tay cười, nói: “Mẫu hậu thích là tốt rồi ạ.”

Mọi người đều rời khỏi chỗ ngồi, nhún người nói: “Thần thiếp tạ ơn thái hậu.”

Sau tiết mục này, bữa tiệc cũng không còn chuyện mới mẻ gì khác. Các vũ cơ lui ra toàn bộ, không có một ai ở lại hầu hạ.

Vì thế lúc tàn tiệc, tâm trạng của mọi người đều khá vui vẻ. Các phi tần tụm nhau nói chuyện phiếm, nhắc đến điệu múa lúc nãy không khỏi cảm thấy luyến tiếc. “Theo ta thì hay nhất là đoạn cuối, đáng tiếc là ngắn quá, xem chưa đã là kết thúc rồi.”

Hạ Vân Tự im lặng lắng nghe, trầm ngâm không nói. Nhác thấy Thuận Phi đi ngang qua chỗ mình, nàng vội gật đầu chào. “Nương nương.”

“Ừm.” Thuận Phi thoáng dừng chân nhưng mặt không biểu lộ gì, ánh mắt cũng chỉ nhìn bóng dáng những người ở phía trước. Một lúc sau nàng ta mới hoàn hồn lại, mỉm cười. “À, bản cung về trước đây. Hôm nào rảnh rỗi nhớ sang chơi với bản cung và tam hoàng tử, dẫn Ninh Nguyên theo luôn. Bản cung muốn huynh đệ chúng thân thiết hơn nhưng lại sợ Ninh Nguyên ngại người lạ, có muội đi cùng thì tốt hơn.”

“Vâng.” Hạ Vân Tự mỉm cười nhún người. “Thần thiếp nhớ rồi. Cung tiễn nương nương.”

Thuận Phi gật đầu, không nói gì thêm mà vịn tay cung nữ đi về phía kiệu của mình, đoàn người nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Hạ Vân Tự đứng đó suy tư thêm một lát, bỗng có một chiếc áo choàng được khoác lên vai nàng.

Trời lạnh dần rồi, nương tử mặc thêm áo vào.” Giọng Oanh Thời vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng. Nàng hoàn hồn lại, ừ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước. “Đi thôi.”

Suốt mấy ngày sau đó, thời gian bình bình trôi qua, không có gì mới mẻ hay khác thường.

Hạ Vân Tự vẫn giữ chừng mực như trước, cứ vài ba ngày lại chủ động đến Tử Thần Điện một chuyến, những lúc khác là Hạ Huyền Thời không nhịn được chủ động đến tìm nàng.

Trong cung cũng bình yên, Thuận Phi vừa quản lý hậu cung vừa chăm sóc tam hoàng tử, các phi tần mạnh ai nấy sống, nói chung không có chuyện gì quan trọng.

Duy chỉ có một người khác thường, đó chính là Chiêu Phi.

Từ khi thất sủng, Chiêu Phi không có động tĩnh gì lớn. Lúc đầu hoàng đế bảo nàng ta “dưỡng bệnh”, từ khi đi thămThải Linh sinh xong tuy không còn bệnh nhưng phần lớn thời gian đóng cửa không tiếp khách, ngay cả sinh nhật cũng làm rất qua loa.

Bây giờ tuy nàng ta không ra khỏi Cẩm Hoa Cung nhưng tự nhiên lại có hứng thú, thường truyền đám vũ cơ mà Đàm Tây Vương hiến đến giúp vui.

Hạ Vân Tự nghe Tiểu Lộc Tử nói trừ hai ba lần thái hậu, thái phi gọi đám vũ cơ đó thì còn lại đều do Chiêu Phi gọi.

Những ngày này rãnh rỗi không có gì làm, Hạ Vân Tự bèn gọi Tĩnh Song đến, kiên nhẫn dạy nó chơi đàn tranh.

Nàng không tinh thông đàn tranh cho lắm, chỉ biết chút chút nhưng cũng đủ để dạy một đứa trẻ chưa từng học đàn. Hơn một năm nay, Tĩnh Song cao lớn hơn nhiều, cầm kỳ thi họa ngấm vào người khiến nó không còn rụt rè nhút nhát như trước mà mỗi hành vi cử chỉ đều giống một tiểu thư khuê các.

Dạy một cô bé ngoan như vậy khá là vui vẻ. Hạ Vân Tự còn mang đậu phộng rang ra đút cho nó. “Nào, nghỉ ngơi chút đã, ăn vài miếng rồi học tiếp.”

Vừa nói xong, Chu Diệu liền đi vào, trông khá vội. “Tỷ tỷ có thú vui thật tao nhã, còn dạy tiểu cung nữ đánh đàn cơ à?”

Tĩnh Song vội nhún người hành lễ. Chu Diệu xua tay bảo miễn lễ, có vẻ khá bức bối.

Hạ Vân Tự tò mò nhìn nàng ta. “Sao thế?” Hỏi xong thì đưa mắt ra hiệu cho Ngọc Sa dẫn Tĩnh Song ra ngoài.

Những thứ phức tạp trong cung, nàng không muốn để Tĩnh Song biết. Nàng hy vọng con bé trở thành một cô nương hồn nhiên xinh đẹp, cũng cần nó phải trở thành một cô nương hồn nhiên xinh đẹp.

Chu Diệu nhíu mày rất chặt, tự mình ngồi xuống một đầu của trường kỷ. Hạ Vân Tự không rõ tình hình, rời khỏi chiếc đàn tranh, ngồi xuống với nàng ta.

Cuối cùng Chu Diệu thở dài nặng nề. “Tỷ tỷ không nghe gì sao, hoàng thượng lại đến Kiểu Nguyệt Điện của Chiêu Phi rồi.”

Hạ Vân Tự thoáng ngẩn ra.

Chu Diệu nói: “Dạo gần đây hoàng thượng không lật thẻ bài, ai cũng không được thị tẩm thì thôi. Ban ngày thường triệu tỷ tỷ làm bạn muội cũng rất vui. Nhưng hôm nay lật thẻ bài, sao lại là Chiêu Phi chứ!”

Trước nay tính nàng ta thẳng thắn bộc trực, lại nhớ thù với Chiêu Phi nên không muốn Chiêu Phi gặp chuyện vui,

Hạ Vân Tự trấn tĩnh lại, hỏi: “Chuyện khi nào?”

“Ngay mới đây thôi.” Chu Diệu thở dài. Nghe nói trên đường đi thỉnh an thái hậu, người đi ngang qua Cẩm Hoa Cung, đúng lúc Chiêu Phi cũng ở cách cổng cung không xa nên ra hành lễ. Trong lúc trò chuyện, Chiêu Phi nói đám vũ cơ hôm trước đang ở trong điện, còn nói mình đã lệnh cho họ biên đạo ra một bài mới, hỏi hoàng thượng có muốn vào xem không.”

Sau đó, hoàng thượng liền đi vào.

Dường như cũng không có gì lạ. Màn múa kiếm hôm ấy quá thú vị, không chỉ hoàng đế, thái hậu mà các phi tần ở đó, không ai là không khen ngợi.

Huống chi trong đó đã có một sự tính toán tỉ mỉ.

Những màn ca múa bình thường diễn trước, lại tới ba điệu, còn tiết mục khiến người ta tán thưởng thì chỉ có một điệu. Ai nấy đều thích thú nhưng còn chưa xem đủ thì đã kết thúc.

Như thế, sẽ tạo ra được nhiều dư vị.

Thủ đoạn này rất giống cách mà nàng dụ dỗ hoàng đế. Gợi hứng thú nhưng không được thỏa mãn, vừa gần vừa xa.

Đây là cách mà một người đàn ông như Đàm Tây Vương nghĩ ra sao?

E là không. Ít nhất là không chỉ mình hắn nghĩ ra.

Mắt Hạ Vân Tự thoáng lạnh đi. Nàng từ từ thở ra một hơi. “Nếu thế thì gần đây ta sẽ không đến Tử Thần Điện nữa.”

“Sao tỷ tỷ lại không đi?” Chu Diệu tỏ vẻ ngạc nhiên. “Muội đến là để khuyên tỷ tỷ hãy thường xuyên đến đó, đừng để Chiêu Phi thừa cơ hội. Nếu không dù Chiêu Phi không được sủng trở lại thì cũng sẽ nâng đỡ một người khác, như thế sẽ có họa về sau.”

“Chính vì biết nàng ta sẽ nâng đỡ người khác nên ta mới không đi.” Hạ Vân Tự nhìn Chu Diệu với vẻ mặt lạnh lùng.

Chu Diệu càng không sao hiểu nổi. Hạ Vân Tự thản nhiên nói: “Nếu hoàng thượng muốn gặp ta, ta không đi thì người cũng sẽ chủ động đến đây. Nếu trong lòng thật sự có “người mới”, ta qua đó cũng chỉ khiến người chướng mắt, như thế càng phản tác dụng.”

Chu Diệu cau mày, định khuyên nhủ thêm nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy nàng nói cũng có lý nên im lặng, không nói gì nữa.

Hạ Vân Tự im lặng không nói không phải vì lo lắng hoàng đế sẽ thay lòng mà vì hai nghi điểm trong đó.

Chiêu Phi chẳng qua chỉ mới thất sủng, mất quyền mà thôi, thời gian chưa lâu, địa vị vẫn còn đó, sao Đàm Tây Vương lại nóng vội tiến cử người mới như thế?

Đương nhiên chủ ý này là do Chiêu Phi đề xuất, nàng ta muốn tìm một người mới giúp sức cho mình, nhưng chung quy Đàm Tây Vương đã sắp xếp tất cả.

Chuyện này không hợp lý lắm. Đàm Tây Vương không có lý nào lại vội như thế.

Nghĩ kỹ hơn, có một nghi vấn càng hiện rõ trong đầu nàng.

Nhớ khi xưa, dù nàng không qua lại với hậu cung nhiều lắm nhưng cũng biết chút ít. Tuy nói Quý Phi và Chiêu Phi luôn được sủng ái nhưng hậu cung lắm phi tần, thỉnh thoảng hoàng đế sẽ sủng người này người kia, họ không khỏi bị lạnh nhạt một vài lần.

Nhưng trước đó, Đàm Tây Vương chưa từng hành động như vậy.

Lần này rốt cuộc là tại sao?

————–

[1] Tửu lệnh: Trò chơi trong lúc uống rượu, mọi người phải làm thơ, đọc thơ, ra câu đối, nối chữ… theo yêu cầu của người quản trò, nếu không sẽ bị phạt uống rượu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận