Lục An Nguyệt thật không ngờ ẩn tình cũng thật sâu nha! Trong nguyên tác thì nữ phụ Tôn Nguyệt Tuyết là em gái cùng cha khác mẹ với nữ chủ, trong truyện thì ghi là vì Tôn Hàm cũng chính là cha ruột của chủ nhân thân thể này vì quá chiều chuộng nữ phụ nên nự phụ mới kiêu căng ngạo mạn, nhưng sao truyện không hề nhắc tới việc Tôn Hàm thương yêu Tôn Nguyệt Tuyết chỉ là giả tạo? Người ông ta thật sự thương yêu chính là Tôn Nguyệt Như, cũng là nữ chủ hàng vạn người mê.
Sự thật thì Tôn Nguyệt Tuyết là con ngoài giá thú của Tôn Hàm, mẹ của Tôn Nguyệt Tuyết vì khó sinh mà mất, để cho Tôn Nguyệt Tuyết sống ở cô nhi viện ròng rã 7 năm trời, khi Tôn Hàm biết mình còn có một đứa con nữa thì mới đến đòn Tôn Nguyệt Tuyết về, ngoài mặt thì tỏ vẻ yêu thương nhưng thân tâm thì vô cùng ghét bỏ. Cũng phải, mẹ nàng chính là nữ nhân mà ông ta căm hận nhất cơ mà
Tôn Nguyệt Tuyết vì cảm thấy cha không thương mình nên vô cùng ngoan ngoãn, hiếu thuận để cha thương, nhưng mà sau mấy năm trời cô độc thiếu vắng tình yêu của cha. Tôn Nguyệt Tuyết cũng nhận ra rằng mình ngoan ngoãn không hề có ích gì cả, chỉ làm bản thân mình thêm mờ nhạt, dù Tôn Nguyệt Tuyết có làm thứ gì cũng đều bị mang ra so sánh với nữ chủ Tôn Nguyệt Như.
Tôn Nguyệt Tuyết từ đó mà trở nên ngạo mạn kiêu căng, nhưng thật ra là để cho mọi người biết tới nàng. Và nàng đã rất thành công, chỉ là ấn tượng của mọi người với Tôn Nguyệt Tuyết là vô cùng xấu, nàng chỉ mỉm cười đón nhận nó.
Một bé gái từ nhỏ đã không biết đến tình thương là gì thì tâm lý có thể bình thường sao? Nhưng Tôn Nguyệt Tuyết vẫn luôn đem cha mình ra mà kính trọng, thật sự có thể thấy nàng có bao nhiêu đức tính,
Và vì hoàn thành vai diễn thật tốt, nàng cũng đem bản thân mình giấu đi triệt để, dung nhan mỹ lệ bị thay bằng một dung mạo khó coi vô cùng. Đến giọng nói trầm ấm nhưng trong vắt cũng bị nàng chỉnh thành cái chất giọng bén nhọn cao vút.
Trong khoảng thời gian Tôn Nguyệt Tuyết muốn lấy lòng cha mình, nàng học rất nhiều thứ khác nhau, còn học rất tốt, nhưng cuối cùng Tôn Hàm chỉ công nhận Tôn Nguyệt Như. Tôn Nguyệt Tuyết cũng đem tài năng của mình giảm đi để không còn bất cứ ai biết đến. Vì thế nên nàng hát hay, không ai biết, nàng đàn giỏi, không ai biết, nàng nấu ăn rất tuyệt, cũng không ai biết, nàng biết võ, cũng chẳng ai biết. Cô độc thật nhỉ?
Lục An Nguyệt cười khinh bỉ đám người kia, Tôn Nguyệt Tuyết dịu dàng bấy nhiêu thì mấy người lại càng không biết bấy nhiêu. Nhưng dù sao nàng cũng đã quen với cô đơn, không có tình thương cha mẹ cũng như nhau cả thôi.
Nhưng có điều này làm Lục An Nguyệt phải thật sự há hốc mồm, trong truyện có một nam nhân vật tên là Lục An Thần, chỉ khác tên của nàng chữ Thần mà thôi, nhưng điều đáng nói là nhân vật này vô cùng bí ẩn. Hắn là một ca sĩ hát rong, thường hay xuất hiện ở những nơi công cộng lúc chiều tà với cây đàn guitar và hát, hắn còn đánh nhau rất giỏi, diễn xuất vô cùng tài tình. Và Lục An Thần cũng chính là Tôn Nguyệt Tuyết!
Tôn Nguyệt Tuyết vì quá căng thẳng đầu óc và mệt mỏi nên đã giả nam trang đi xả những ấm ức trong lòng kiểu này, hóa ra nhân vật nam bí ẩn mà nữ chủ không thể mang về hậu cung lại chính là nữ phụ Tôn Nguyệt Tuyết, nàng thật sốc! Nhưng nàng phải công nhận một điều là Tôn Nguyệt Tuyết thật sự rất đẹp và tài!
Cơ mà hiện giờ nàng đang nghĩ về vấn đề có nên dọn ra ngoài để tự lập hay không. Nàng trước kia là cô nhi, tất cả mọi thứ nàng đều phải tự sinh tự diệt, nên có vài thứ nàng đã được tập thành một thói quen, như là nàng nấu ăn rất giỏi nha! Tuyệt đối không thua Tôn Nguyệt Tuyết. Mà quay lại vấn đề chính, nàng trước kia là giáo sư trường đại học y dược đấy nha! Nàng không muốn tự sướng nhưng nàng thật sự rất giỏi nha! Nàng còn học thêm ngoại ngữ nên bây giờ nàng có dọn ra ngoài vẫn có thể kiếm được việc làm. Mặc dù Tôn Nguyệt Tuyết vẫn còn học đại học, còn là khoa ngoại ngữ, nhưng nàng vẫn có thể đậu được, có một cái bằng chắc sẽ tốt hơn nhiều. Nhưng dù nàng có thất nghiệp thì nàng giả làm Lục An Thần đi hát rong ha ha ha! Kiếm được khối tiền! Nàng kế thừa được nhiều thứ từ Tôn Nguyệt Tuyết lắm nha!
Nàng mặc dù đã 27 nhưng nàng vẫn mong ước rằng mình sẽ được vui chơi thỏa thích một ngày, nàng kì thật tính cách rất trẻ con, nhưng do vì cuộc sống nên nàng cũng rất lạnh nhạt. Hiện giờ ông trời đã cho nàng một lần được quay về cái tuổi vui chơi thì nàng tuyệt đối không bỏ lỡ nó. Không có cha mẹ thương yêu cũng không sao, nàng có hai người là Bạch Quốc Khiếu và Bạch Quốc Khuê là được, họ chắc chắn sẽ không phản bội nàng.
Nhắc tới hai anh em họ Bạch là Lục An Nguyệt liền hưng phấn dị thường, nàng rất thích họ nha! Vả lại nàng cũng đã kề thừa tất cả mọi thứ của thân thể này, kể cả cảm xúc và những suy nghĩ, chỉ trừ thông tin về nam chủ và một số nhân vật quan trọng thôi, chắc là ông trời muốn trừng phạt nàng kiếp trước quá lãnh khốc vô tình đi! Được rồi! Nàng hứa nàng sẽ sống thật với bản tính ha ha ha!
Lục An Nguyệt cong khóe môi, đôi tử mâu vẫn man mác buồn nhưng đã có thêm mấy phần trong trẻo yêu mị, làm người khác ngũ vị tạp trần khi nhìn vào đôi mắt hút hồn nhưng cũng xa cách ấy.
Lục An Nguyệt ngồi dậy, tiến tới cái tủ đựng đồ, mở ra thì quần áo đầy màu sắc đập vào mắt nàng. Nàng nhìn đồng quần áo có chút thiếu vải nhưng quá lộ da thịt, thở dài một cái. Nàng đã nhập vào người ta, đáp ứng người ta thì nàng liền diễn nốt vai diễn của người ta vậy, nàng kế thừa Tôn Nguyệt Tuyết nên diễn cũng sẽ không dở đâu nha! Vậy nên đừng có coi thường nàng.
Lục An Nguyệt đảo mắt, liền chọn một cái áo sơ mi hơi mỏng màu vàng và một chiếc váy xòa màu đen không dài lắm. Nàng sau khi đã mặc đồ thì lấy ra một đôi giày trệt kiểu dáng đơn giản màu kem, đi vào rồi lê bước tới bàn trang điểm. Cầm lược chải lại mái tóc đen, mượt như nhung. Nàng cột sang một bên bằng một cái nơ màu đen.
Lục An Nguyệt tiếp tục mở ra cái ngăn kéo, nàng quét dấu vân tay rồi mở ra, lấy ra một chiếc mặt nạ màu da, dán lên mặt. Khuôn mặt trắng nõn mỹ lệ liền bị thay bằng một khuôn mặt với làn da ngăm, tàn nhang rất nhiều, cái mũi cũng trở nên tẹt, hoàn toàn là một xú nữ. Lục An Nguyệt chậc lưỡi, mặt nạ thật tốt! Đeo lên lại không có một chút cảm giác khó chịu nào
Sau đó, nàng lại lấy ra đồ trang điểm, đánh phấn lên phần cổ để trùng với màu da trên mặt nạ da. Nàng lại lấy ra một hộp kem, bôi lên phần chân. Lục An Nguyệt càng lúc càng cảm thấy thần kì, mấy thứ này thật là quá vi diệu rồi. Tôn Nguyệt Tuyết vì muốn giả trang xú nữ mà đã nhờ anh em họ Bạch tìm giúp nàng những thứ này, và họ đã tìm được! Còn là cực phẩm!
Sau khi Lục An Nguyệt chuẩn bị xong xuôi, nhìn trong gương, phải tiếp tục chậc lưỡi vì người trong gương hoàn toàn đối lập với cái thiên sứ hồi nãy nàng gặp, chỉ trừ đôi mắt màu tím vô cùng đẹp. Nàng lại lấy từ trong ngăn kéo chung với chiếc mặt nạ hai cái kính áp tròng màu đen, cái này cũng là anh họ Bạch đưa Tôn Nguyệt Tuyết, nó giúp nàng che giấu đi mắt màu tím mông lung, mà còn kì diệu nữa là còn giúp cho đôi mắt nàng trở thành màu đen vô hồn, ngốc nghếch và vô cùng dâm đãng.
Lục An Nguyệt phải công nhận tiếp là Tôn Nguyệt Tuyết mặc dù mặc đồ không hở hang như trong chuyện nhưng lại bám dính lấy mỹ nam, chỉ là nàng không bao giờ tự động quyến rũ họ bằng hành động, chỉ có lời nói mà thôi. Dù sao thì có ai thấy làn da nàng liền sẽ nghi ngờ nàng là đang hóa trang, làn da trắng nõn và ngăm của mặt và thân thể rất là khác biệt. Nhưng Tôn Nguyệt Tuyết vẫn làm người khác ghét nàng nhưng không quá bài xích nàng, thật hảo giỏi!
Lục An Nguyệt nhìn đồng hồ, bây giờ mới đến trưa, nàng chắc là nên đi ăn gì đó rồi đi đến nơi bí mật mà chỉ có Tôn nguyệt Tuyết với anh em họ Bạch biết để nghỉ ngơi suy nghĩ một lát, rồi còn gọi cho anh em họ Bạch nữa.
Tôn Nguyệt Tuyết! Từ giờ tôi là cô, Lục An Nguyệt sẽ chỉ là một phần kí ức của tôi. Tôi sẽ thay cô báo đáp Bạch Quốc Khiếu và Bạch Quốc Khuê, tôi sẽ thay cô làm lại cuộc sống, để cho lão cha có mắt như mù của cô phải biết rằng ghẻ lạnh cô là một sai lầm. Lục An Nguyệt…À không, Tôn Nguyệt Tuyết là tôi!