Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Chương 100


Sau khi xuất viện, có lẽ vì Triệu Tinh đã giải quyết hết những chuyện kia rồi vậy nên hắn cũng không quá bận rộn. Mà tân viện trưởng của viện nghiên cứu vẫn chưa tới, thủ tục vẫn còn rùm beng, vậy nên tôi cũng lười đi làm. Thế là chúng tôi có một khoảng thời gian dài rất dài để có thể tỉ tê tâm sự chuyện trò. 

Quá khứ ẩn giấu và những hiểu lầm bụi bặm lần lượt được giải quyết. Và cứ mỗi lần trò chuyện với nhau, tôi lại càng cảm nhận rõ ràng được việc mình ngày càng thích Triệu Tinh hơn, mà Triệu Tinh thoạt nhìn còn phấn khởi hơn tôi. 

Cụ thể, một buổi tối nọ, chúng tôi đang nói chuyện giữa chừng, Triệu Tinh đột ngột ngồi bật dậy khỏi giường, ánh mắt sáng quắc nhìn tôi, nói: “Thôi Minh Lãng, tôi chuyển quyền sở hữu toàn bộ tài sản cho cậu nhé.” 

Trong nháy mắt đó, tôi chợt nhớ tới một câu các cụ hay nói. 

Muốn biết đàn ông thích gì thì cứ nhìn xem anh ta tiêu tiền vào đâu. 

Việc Triệu Tinh nguyện ý cho tôi toàn bộ khối tài sản của hắn chứng tỏ rằng ít nhất là ở thời điểm hiện tại, toàn bộ tình yêu của hắn đều là dành cho tôi. 

Tôi lắc đầu, nói hắn: “Không cần, tôi cũng không tiêu hết được.” 

Triệu Tinh bị tôi từ chối thì không vui, tuy không biểu hiện ra ngoài, nhưng tôi có thể nhìn ra được.

Tôi chậm rãi uống nửa cốc trà đen, thấy hắn vẫn không vui, bèn dỗ dành một câu: “Tôi thích cảm giác được cậu bao nuôi, nếu giờ cậu đưa hết tiền cho tôi thì tự dưng tôi sẽ mất đi một niềm vui trong cuộc sống.” 

Triệu Tinh không hỏi câu này là thật hay giả, nhưng hiển nhiên đã vui hơn. Hắn cũng là người thông minh, sẽ không hỏi ra mấy câu có thể khiến người ta mất hứng. 

Hắn dùng cơ thể để bày tỏ tâm tình của mình, trực tiếp ấn tôi lên giường mà hôn môi. Hôn được một hồi, tư thể cơ thể của chúng tôi thay đổi một chút. Tôi cứ mơ mơ màng màng mà lại vận động thể thao trên giường với hắn. Đợi đến khi mồ hôi chảy ròng ròng rồi mới phát hiện được đây không biết đã là lần thứ mấy trong ngày. 

Mọi chán nản, mệt mỏi trong quá khứ hóa thành hư không, thay vào đó lại chính là sự thèm muốn vô biên. Hai người chúng tôi đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, lại cũng tin tưởng đến lạ rằng thứ tình yêu cuồng nhiệt này sẽ tồn tại mãi mãi. 

Tôi và Triệu Tinh đan mười ngón tay vào nhau, trái tim kề sát trái tim, hai cơ thể khảm chặt. Triệu Tinh như chim gõ kiến, nhẹ nhàng mà mổ lên môi tôi. Tôi mặc cho hắn hôn, toàn thân đầm đìa mồ hôi, nói: “Chắc tôi chết trên giường mất.” 

Hắn bật cười, cơ ngực run lên thật đẹp đẽ. Hắn nói: “Vậy không phải thật tuyệt sao?” 

Tâm trí tôi dừng lại một chút, tán thành: “Đúng là rất tuyệt.” 

Triệu Tinh dùng bộ phận không thể kể tên của mình cọ lên bộ phận không thể kể tên của tôi, nói: “Chết là chuyện của mãi về sau này, giờ chúng ta bàn chuyện trước mắt đi.” 

“Ví dụ?”

“Ví dụ như tuần trăng mật của chúng ta, cậu muốn thế nào?” 

Tôi mở miệng, định đề nghị đi thành phố nơi tôi đã bỏ trốn cùng Triệu Tinh trước đây, nhưng sau khi nghĩ lại, tôi lại nói: “Như lần trước đi.” 

“Như lần trước?” Triệu Tinh hỏi lại nhưng lại không có ý giận. 

“Ừ, như lần trước,” Tôi thật sự chẳng có chút ấn tượng gì với chuyến trăng mật lần trước. Trong trí nhớ của tôi, lúc đó là lúc tôi và Triệu Tinh vẫn còn đang cãi nhau, phân chia cao thấp. Hắn tìm tình nhân, tôi cũng tìm tình nhân. Ban ngày thì ngọt ngào chụp ảnh du lịch, ban đêm thì lại ôm lấy cơ thể của người khác, “Tôi muốn thay đi những ký ức không thoải mái đó, dù sao khi đó chúng ta cũng chẳng vui vẻ gì mấy.” 

“Tôi cứ tưởng khi đó người không vui chỉ có mình tôi.” Triệu Tinh cười khẽ một tiếng, “Đề nghị rất tuyệt, tôi đồng ý.”

Vì vậy, ngày hôm sau, chúng tôi bắt đầu tuần trăng mật. 

Phần lớn chuyến đi lần trước của chúng tôi đều là ở trên du thuyền. Lúc đó Triệu Tinh thuê phòng sang nhất của thuyền, nhưng lần này hắn còn khoa trương hơn, trực tiếp mua hẳn một con du thuyền. 

Nhưng chúng tôi cũng vẫn thích cái cảm giác náo nhiệt, nên trên du thuyền vẫn có những du khách khác. Triệu Tinh chỉ giữ lại những phòng tốt nhất, mà những phòng trống khác, chúng tôi cũng có thể vào ở bất cứ lúc nào. 

Tôi đang đứng trên boong tàu hứng gió biển, trong đầu cứ luẩn quẩn nghĩ mãi không biết Triệu Tinh rốt cuộc giàu đến cỡ nào. Bỗng dưng, một đôi tay to lớn, không hề yếu đuối ôm lấy eo tôi. Đầu tôi lập tức hiện lên cảnh ôm nhau kinh điển trong phim Titanic, tiếc là da mặt tôi không đủ dày tới mức có thể thật sự duỗi tay ra. Vì vậy mà tôi chỉ có thể hít một hơi thật sâu khi vành tai mình bị người đàn ông quen thuộc phía sau cắn lên, và nói: “Đánh lén sau lưng sao?” 

Triệu Tinh liếm lên vành tai tôi, thì thầm mấy lời cợt nhả: “Thật muốn lộ.t sạch cậu rồi ấn cậu lên boong tàu……” 

Từ khóe mắt, tôi thoáng nhìn thấy những khách du lịch khác đang theo dõi chúng tôi, và cả những chiếc di động đã giơ lên của họ, cũng thì thầm trả lời: “Tôi không muốn lên báo với cậu vì những chuyện này đâu.” 

“Chúng ta có thể đuổi mọi người đi.” Triệu Tinh đã rất nóng lòng muốn thử rồi. 

“Thôi bỏ đi,” Tôi vỗ vỗ mu bàn tay Triệu Tinh, “Thời tiết tốt như vậy, cũng nên để mọi người được hưởng cảnh đẹp.”

“Được.”

Triệu Tinh trả lời, những tưởng chuyện sẽ kết thúc tại đây, APP quản lý của du thuyền lại có tin nhắn thông báo —— 23:00 – 03:00 tối nay, boong tàu sẽ đóng cửa tạm thời để dọn dẹp, mong quý khách hàng có thể chọn thời gian khác để ghé thăm boong…… 

Tôi theo phản xạ tính toán những gì chúng tôi có thể làm trong bốn tiếng đồng hồ, lúc nhận ra thật ra chúng tôi muốn làm gì cũng được, bèn nhịn không được mà vỗ vỗ đầu mình một cái. 

Thật tình… Cái tên Triệu Tinh này, càng ngày càng biết dỗ người. Mà tôi cũng càng ngày càng chiều chuộng hắn. 

Tôi đã định là sẽ không chiều hư Triệu Tinh như vậy nữa, nhưng khi đã gần mười một giờ, tôi lại chẳng thể chống đỡ được đôi mắt sáng ngời của Triệu Tinh, theo bước hắn tới boong tàu không một bóng người. 

Boong tàu đã được trang trí qua, ánh đèn lãng mạn, hoa hồng kiều diễm. Tôi nâng ly rượu cụng với Triệu Tinh, tàn nhẫn phá hư không khí mà hỏi hắn: “Cậu tính quỳ trên boong tàu à?” 

Triệu Tinh cười, một hơi uống cạn ly rượu trong tay, hắn nói: “Không sao hết, dù sao cũng không lạnh tới vậy.” 

Tôi vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: “Để tôi đi tìm đệm.”

Nếu hắn vẫn là thanh niên mười tám, mười chín, tôi khẳng định sẽ có thể ra tay tàn nhẫn. Trước kia, cho dù hắn lần nào cũng giãy giụa kịch liệt, muốn lật người đè tôi, tôi vẫn có thể dùng thắt lưng cột hắn vào chân giường, ép hắn quỳ trên sàn gạch men lạnh băng mà làm. 

Khi đó toàn thân hắn là từng mảng xanh tím, đầu gối trầy xước cũng là chuyện thường tình. Tôi vẫn luôn nghĩ hắn sẽ ngoan thôi, hắn lại vẫn hoang dã như một ngọn lửa bất diệt. 

Nhưng hiện tại, hắn đã có tuổi, lại mới phẫu thuật xong, nếu chỉ vì để làm chuyện tình thú có thể ngắm trời đêm mà bị thương thì thật sự không nên. 

Triệu Tinh nắm tay tôi, nói: “Thật dịu dàng quá.”

Tôi ‘ừ’ một cái, nghĩ nghĩ rồi nói: “Dù sao cũng phải dùng cả đời, tốt nhất vẫn nên dịu dàng chút.” 

Chúng tôi hôn nhau dưới trời đêm. Triệu Tinh không biết đâu ra một chiếc đệm mềm mại. Hai người chúng tôi cũng lăn trên miếng đệm ấy, cũng chẳng vội làm chuyện không thể nói, mà lại là nhìn nhau, nhìn xong lại nhịn không được mà cười. 

Triệu Tinh hỏi tôi cười cái gì, tôi cũng hỏi lại hắn cười cái gì.

Hắn không nói, tôi cũng không nói.

Bóng hình chúng tôi chậm rãi giao điệp. Đến cơn cao trào, giữa không trung bỗng vang lên một tiếng nổ mạnh. Tôi ngẩng lên nhìn, phát hiện đầy trời là pháo hoa đang nổ bung. 

Triệu Tinh nằm dưới thân tôi, thản nhiên chỉ lên mà nói: “Pháo hoa tặng cậu.”

Pháo hoa thật sự rất đẹp, nhưng tôi lại cúi đầu, ngắm nhìn đôi mắt của Triệu Tinh. 

Triệu Tinh bị tôi nhìn đến mức có chút mất tự nhiên, hắn nói: “Sao cậu không ngắm pháo hoa vậy?” 

Tôi bắt đầu động eo, tiếp tục làm chuyện không thể miêu tả với Triệu Tinh. Trong tiếng th.ở dốc, tôi trả lời hắn: “Vì ngắm cậu hạnh phúc hơn.”

Thế gian có muôn vàn cảnh đẹp, nhưng tất cả cảnh đẹp cũng đều không sánh bằng cậu. 

Triệu Tinh nghe hiểu lời không nói ra. Hắn có vẻ vô cùng kích động, ôm chầm lấy bả vai tôi mà trao một nụ hôn mãnh liệt. 

Dưới trời đêm đầy pháo hoa, chúng tôi nói ra những lời yêu thương, liều chết mà triền miên bên nhau. Những ký ức hỗn loạn của quá khứ đó trong phút chốc đều tàn phai. Trong mắt tôi chỉ có Triệu Tinh, trong mắt Triệu Tinh cũng chỉ có tôi. Chúng tôi là tân lang. Chúng tôi sẽ vĩnh viễn ngọt ngào. 

Đợi khi đã xong chuyện không thể miêu tả rồi, chúng tôi đỡ nhau dậy, nhưng lại không về căn phòng lớn nhất của chính mình mà lại chen chúc vào một cabin nhỏ hẹp. 

Chúng tôi nhét mình vào một chiếc giường đơn. Nghĩ tới những năm tháng bỏ nhà ra đi với nhau đó, tôi nhìn Triệu Tinh. Hắn hiển nhiên cũng đang nghĩ đến những ngày đó. 

Hắn cắn lên vai tôi một cái, đôi mắt âm u nhìn chằm chằm tôi: “Nói cậu nghe một bí mật.” 

“Bí mật gì?” Tôi có chút tò mò.

“Lúc chúng ta còn đang bỏ nhà đi, từng có người mê cậu.” Triệu Tinh dùng một giọng điệu thực bình tĩnh kể cho tôi một chuyện cũ tôi không biết. 

“Sau đó thì sao?” Trong trí nhớ tôi không hề có một chút thông tin tương quan nào. 

Triệu Tinh cười một chút, là cười một nụ cười cực kỳ trong sáng, không hề giống với nụ cười tư bản. Hắn nói: “Sau đó người kia từ bỏ.” 

“Ồ.” Tôi cũng không truy hỏi nữa. Tôi biết câu chuyện không đơn giản như vậy. 

Triệu Tinh kề trán lên trán tôi. Trong mắt hắn là muôn vàn lời muốn nói, cuối cùng lời nói ra lại chỉ có: “Thôi Minh Lãng, tôi không phải người tốt.” 

“Tôi biết,” Tôi ôm lấy hắn, vỗ về tấm lưng của hắn, “Gần mực thì đen. Cậu không tốt cũng là do tôi.”

Triệu Tinh như được xoa dịu, giống một chú cún khổng lồ ôm lấy tôi cọ cọ. Chúng tôi rốt cuộc cùng chìm vào giấc ngủ. 

Trong mơ, lần đầu tiên trong một khoảng thời gian dài, tôi mơ thấy cảnh tượng khi đó chúng tôi bỏ nhà đi. 

Đó là một buổi chiều nóng rực, tôi đang ngồi bên chiếc bàn cũ nát, chữa bài tập cho học sinh, Triệu Tinh bỗng mở cửa phòng. Trên mặt hắn là một nét ửng hồng quái dị, một giọt mồ hôi tinh tế lăn dài trên má hắn. Hắn nhìn tôi, đôi mắt sáng ngời mà tỉnh táo. 

Tôi ngưng bút, ngẩng đầu hỏi hắn: “Cậu làm gì vậy?”

Triệu Tinh lấy ra một xấp tiền mặt nhàu nát từ trong túi quần, nhét vào tay tôi, nói: “Tôi mới kiếm được ít việc vặt.” 

Tôi cau mày, nói: “Sao trông mệt mỏi vậy. Đổi việc đi. Cậu cũng vừa mới thành niên thôi, chịu không nổi đâu.” 

Triệu Tinh cười cười rồi trả lời tôi: “Chỉ lần này thôi.” 

Tôi ‘ừ’ một tiếng, cầm tiền, đang định để xấp tiền vào chung số tiền tiết kiệm được để mua kem dưỡng da tay cho Triệu Tinh, khóe mắt lại phát hiện trên tay Triệu Tinh có một vệt máu: “Sao lại thế này?”

“Lúc dọn đồ chẳng may bị đứt tay thôi……” 

Tôi cầm tay hắn, tìm cồn với băng gạc, lảm nhảm luôn miệng. Triệu Tinh lại vẫn cứ cười ngây ngô. Lớp ngụy trang của hắn quá mức hoàn hảo, vậy nên tôi của năm đó cũng chẳng nhận ra bất cứ điều gì bất thường. 

Thật ra năm đó báo đài cũng không có đưa tin án mạng gì, nhưng trong những con hẻm đổ nát, lúc nào cũng có người vì đánh nhau mà phải nhập viện hoặc chuyển đi. Tôi không biết khi đó Triệu Tinh là dùng cách nào để bảo vệ tôi, nhưng chung quy lại thì cũng chẳng phải hồi ức tốt đẹp gì cho cam. 

Sau đó không bao lâu, người nhà của Triệu Tinh và người nhà của tôi tìm được cả hai đứa. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ đây cũng không phải chuyện tình cờ. 

Cậu bé Triệu Tinh lựa chọn ngoan ngoãn về cùng bố mẹ, không phải vì sợ khổ mà là vì lo cho tương lai của chúng tôi. Hắn cần rời khỏi thành phố này, vì bảo vệ hắn, cũng vì bảo vệ tôi.

Trong mơ, tôi ôm lấy Triệu Tinh thuở niên thiếu khi ấy. Hắn ngờ nghệch nhìn tôi. Vô vàn lời muốn nói, cuối cùng lại chỉ quy tập lại thành một câu: “Chúng ta phải sống hạnh phúc bên nhau.”

Chúng ta phải sống hạnh phúc bên nhau, không hiểu lầm, không cãi vã, không ngoại tình, không chiến tranh lạnh, cũng không ly hôn. 

Nếu thời gian có thể quay lại, tôi muốn……

Tôi mở hai mắt ra, phát hiện Triệu Tinh đã nhổm dậy nhìn tôi. Tôi hỏi hắn: “Tôi vừa nói mớ sao?” 

Triệu Tinh ‘ừ’ một cái, rồi hôn lên má tôi, hết sức tự nhiên mà nói: “Chúng ta đang sống hạnh phúc bên nhau.” 

Tuy không thể thay đổi quá khứ, nhưng tương lai tốt đẹp là vẫn có thể hướng tới. 

Chúng tôi đang sống hạnh phúc bên nhau. 

Chúng tôi sẽ sống hạnh phúc bên nhau. 

Hoàn. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận