Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Chương 11


Tôi quét mã và ra khỏi cửa quay, đi tới trước mặt anh, nói câu đầu tiên lại là: “Đây hình như là bó hoa rẻ tiền nhất tôi từng nhận được.”

Hứa Nặc xoa gáy, nói: “À thì, tôi cũng khá nghèo, mua hoa đắt quá thì cũng hơi quá sức.”

Lời này của anh thật ra lại không phải nói dối. Tuy rằng căn hộ của anh cũng không phải là nhỏ, nhưng cũng chỉ là đi thuê, mà viết sách thì thu nhập cũng không ổn định.

Cuộc sống của anh tuy không phải nghèo túng, nhưng còn cách xa chữ giàu lắm. Mấy nay ở bên nhau, chi phí sinh hoạt bình thường đều là chia đôi, Hứa Nặc đảm nhiệm việc nấu cơm, như vậy cũng sẽ có thể tiết kiệm được kha khá một khoản chi phí.

—— Thì ra tôi cũng chưa cho anh bao tiền. Ý thức được chuyện này, tôi nói thẳng: “Anh cho tôi mượn điện thoại.”

“Làm gì?” Hứa Nặc cười cong cả đôi mắt, “Kiểm tra à?”

“Đúng vậy, kiểm tra đột xuất.”

Hứa Nặc đưa điện thoại cho tôi, bình tĩnh nói: “Mật mã sáu số tám.”

Tôi đặt điện thoại của anh xuống dưới của mình. Đầu tiên thao tác vài lần trên điện thoại di động của mình, sau đó vuốt mở điện thoại di động của anh. Tôi mở app tin nhắn lên, Hứa Nặc lúc này đã thấy có gì đó không đúng, đang tính lấy lại điện thoại, nhưng tôi đã xong việc rồi.

“Leng keng ——”

Đó là âm thanh của tiền đến tài khoản. Tôi trả lại điện thoại cho Hứa Nặc, nói: “Tôi nuôi được anh, mà anh cũng phải để tôi nuôi anh.”

“Đây là lời thoại của nam chính ngôn tình nào đây…” Hứa Nặc nhận điện thoại, đứng trước mặt tôi nhìn số tiền nhận được. Anh thổi phù một hơi, khoé mắt hiện lên chút nếp nhăn: “Cậu đúng thật sự là có tiền.”

“Chồng tôi còn có tiền hơn tôi.” Tôi cũng chẳng lãng mạn, điệu nghệ phá hoại bầu không khí, “Hứa Nặc, anh chỉ là người thứ ba. Giờ thì cầm tiền mà chạy đi, vẫn còn kịp đấy.”

Hứa Nặc lắc lắc bó hoa rẻ tiền trong tay, nói: “Nếu tôi nói mình thật sự thích em, em có tin không?”

“Tin.” Tôi ôm eo anh, nhéo một miếng thịt mềm mại. “Anh thật sự thích tôi.”

Thật sự giống bao nhiêu là người thích tôi. Cái thích của anh đối với anh thật sự quý, nhưng đối với tôi mà nói thì lại quá tầm thường.

Một viên kim cương có lẽ sẽ khiến người ta đổ xô đi mua. Nhưng tôi lại nhận được quá nhiều viên kim cương. Kim cương Triệu Tinh đưa là lớn nhất, là đẹp nhất. Tôi cũng chỉ nhớ rõ dáng vẻ chúng tôi từng yêu nhau là như thế nào.

“Em đang nghĩ đến ai vậy?” Trong mắt Hứa Nặc lập loè sự thông minh, “Dù sao cũng chắc chắn không phải là nghĩ về tôi.”

“Thật ra, tôi cũng đã từng nhận được bó hoa còn rẻ hơn bó này.” Tôi nhìn Hứa Nặc, vô tư nói.

“Rẻ cỡ nào?” Hứa Nặc thò lại gần, hôn lên khóe miệng của tôi.

“Dạo chơi ngoại thành, hoa dại hái ven đường.”

Đó là đồng chí Triệu Tinh năm mười tuổi tự tay hái cho tôi. Khi đó hắn vẫn còn múp thịt, nhưng cũng rất là ông cụ non.

Hắn nói: “Thôi Minh Lãng, nhận hoa của tôi rồi sau này làm vợ tôi đi.”

Tôi nhận hoa, sau đó thật bình tĩnh mà nói cho hắn rằng: “Vợ cậu phải là nữ. Tôi là nam. Hai chúng ta không có tương lai đâu. Cậu lo đọc thêm ít sách vở đi.”

Triệu Tinh giận lắm, muốn giật lại bó hoa của tôi. Hắn không nghiêm túc giật, tôi cũng không nghiêm túc né. Cuối cùng tôi nắm chặt hoa, nói hắn: “Cậu có trẻ con không cơ chứ.”

“Cậu mới là đồ trẻ con.” Triệu Tinh đỏ cả khóe mắt, “Cậu dựa vào cái gì mà không đồng ý chứ.”

Tôi nghe xong rất vui vẻ, dạy dỗ hắn một câu, tôi nói: “Nhận đồ của cậu không có nghĩa tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của cậu. Người xấu đều làm thế hết.”

Triệu Tinh mím môi, cuối cùng chỉ lẩm bẩm nói: “Cậu không phải người xấu.”

—— Hắn nhầm rồi, tôi sao có thể không phải người xấu? Tôi đã xấu đến độ sắp thành cặn bã của nhân loại rồi.

Hứa Nặc rất biết điều, không hỏi ai là người ngắt hoa. Nhưng mắt thường cũng có thể thấy anh đã có chút mất hứng. Hai người chúng tôi cùng nhau bước ra khỏi tàu điện ngầm và đi vào khu phố đi bộ nhộn nhịp. Con đường này cũng coi như là con đường đẹp nhất của thành phố. Hai bên đường là những tòa nhà kiểu cũ, trên đó treo những bảng hiệu đèn neon nhiều màu sắc, rất đẹp mắt.

Đến lúc này, tôi mới nhận ra trời đã tối rồi.

Hứa Nặc hỏi tôi: “Em muốn đi dạo phố hay về thẳng nhà?”

Tôi cho anh một lựa chọn thứ ba: “Chúng ta đi khách sạn đi.”

Ở con phố phồn hoa này, có một khách sạn được xếp vào hàng TOP của thành phố. Tình cờ tôi lại là thành viên cấp cao của họ. Lúc nhận phòng, nhân viên phục vụ mang cocktail và nước giải khát đến. Hứa Nặc có chút co quắp mà ngồi ở trên sô pha, nom như một con nai tơ lạc nhầm vào khu săn bắn. Dù rằng tuổi tác đã lớn, nhưng anh thật ra lại vẫn rất đơn thuần.

Thành thật mà nói, tôi rất thích Hứa Nặc. Cho nên tôi gửi tin nhắn báo cáo cho Triệu Tinh, rồi trực tiếp ấn Hứa Nặc lên tấm thảm mềm trong phòng. Anh nhiều lần muốn thoát ra, nhưng lại bị tôi kéo lại, cuối cùng trông còn có chút đáng thương.

Tắm rửa xong xuôi, tôi dựa vào đầu giường, mở điện thoại, mở được tin nhắn chưa đọc của Triệu Tinh.

Hắn nói: “Thôi Minh Lãng, tôi đang ở ngoài cửa, cậu có muốn mở cửa không?”

Thời gian gửi tới là một tiếng trước.

Tôi trực tiếp gọi điện thoại cho hắn. Điện thoại nhanh chóng được kết nối. Tôi hỏi hắn: “Cậu còn ngoài cửa?”

Hắn nói: “Tôi thuê một phòng rồi.”

Tôi ‘ồ’ một tiếng, chờ hắn nói nốt câu sau.

Triệu Tinh quả nhiên không để tôi phải thất vọng, hắn nói: “Báo cáo với cậu chút, tôi thích một em phục vụ…”

“Đừng quên đeo bao.”

“Cậu cũng thế.”

“Yên tâm. Cúp máy đi. Tôi bận rồi.”

“Cậu không phải bận xong rồi sao?” Triệu Tinh cười nhạt hỏi.

“Đúng là bận xong rồi, nhưng tôi còn phải ngủ.” Tôi cũng cười đáp lại.

“Cậu cúp máy đi.” Triệu Tinh nhắc nhở.

Tôi hít sâu một hơi, nhấc chăn bông đã đắp sẵn lên người, nói: “Số phòng.”

“Cậu hỏi cái này làm gì?”

“Số phòng.”

“1218.”

Tôi cúp điện thoại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Hứa Nặc.

Anh rất bình tĩnh mà nói: “Em muốn đi tìm cậu ta.”

Tôi tùy ý lấy áo ngủ quấn quanh người, đáp lại anh: “Dù sao chúng tôi cũng là vợ chồng hợp pháp.”

Hứa Nặc nghĩ như thế nào, tôi cũng không để ý. Tôi ra khỏi phòng, bấm thang máy, rất nhanh đã đến cửa phòng 1218.

‘Cốc, cốc, cốc.’

Tôi gõ cửa, không quá vài giây, cánh cửa mở ra từ bên trong. Phần thâ.n dưới của Triệu Tinh được che bằng một chiếc khăn quàng cổ, mà phần thân trên của hắn thì đầy những dấu vết lộn xộn.

Tôi nhướng mày hỏi hắn: “Người đâu?”

Hắn nói: “Cho tiền, đuổi đi rồi.”

Tôi lấy mu bàn tay vỗ vào ngực hắn, khuyên: “Đừng có suốt ngày ăn hoang, có khi đeo bao cao su cũng không an toàn đâu.”

Hắn gật gật đầu, cúi xuống và hỏi tôi, “Chúng ta có thể làm thêm hiệp nữa không?”

Tôi nhìn đôi mắt lấp lánh, hàng mi khẽ run của hắn, thản nhiên gật đầu nói: “Đương nhiên có thể, Ông Sao à.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận