Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 1 - Chương 40: Quái nhân (2)


Đám thiếu niên nam nữ đi theo Lâm tiểu thư qua đại điện tới hậu sơn, Vân Tranh nhìn thấy ngay bãi cỏ rộng mênh mông, đằng sau núi non trùng điệp, là nơi tổ chức dã ngoại rất tốt, nếu đốt đống lửa, nướng ít khoai lang ở chỗ này thì hay phải biết.

Còn chưa tới nơi mùi rượu đã truyền tới, một hòa thượng to béo phanh ngực ngồi dựa vào cái bàn trà nho nhỏ, tay cầm miếng thịt to tướng nhai nhồm nhoàm, đối diện với ông ta là đạo sĩ vóc người hùng tráng, mặc đạo bào rách, tay cầm cái chân chó, hai người đó vừa ăn thịt vừa uống rượu, bộ dạng vô cùng khoan khoái.

Tất cả đều dừng bước, Vân Nhị tranh thủ lúc Vân Tranh đang sửng sốt thoát khỏi tay y, cười khanh khách chạy tới, rất lễ phép ôm vò rượu rót cho hai người kia, vị hòa thượng béo tiện tay lấy một miếng thịt từ trong cái hũ gạch bên cạnh, đặt trước mặt Vân Nhị.

Vân Nhị chẳng khách khí, ngồi khoanh chân trên bàn ăn ngon lành, còn nhìn ngó rồi kiếm một cái bát nhỏ, mục đích không hỏi cũng biết.

– Ha ha ha, thú vị thú vị, thường ngày đều là hòa thượng xin ăn, hôm nay có người đi xin hòa thượng. Hòa Thượng béo cười lớn, rót cho Vân Nhị ít rượu:

Lương Kỳ lúc này mới hơi hoàn hồn, nhỏ giọng hỏi: – Đệ đệ huynh uống được rượu không?

– Tàm tạm, hai ba chén không vấn đề. Vân Diệp nuốt nước bọt cái ực, không ngờ gặp được người đồng đạo ở đây, hai vị kia ăn uống sướng khoái làm người ta nhìn thôi đã thấy thèm, nhưng nhà mình đã có một người tới ăn chực rồi, y không tiện tới xin xỏ nữa: – Có điều, chùa này cho sư ăn mặn à?

Lương Kỳ nhìn bộ dạng của y mà dở khóc dở cười: – Huynh có biết vị hòa thượng kia là ai không?

– Hòa thượng lớn hay nhỏ thì cũng là hòa thượng mà thôi, chẳng lẽ còn thành đạo sĩ được à?

Hai người bọn họ nói rất nhỏ, không ngờ hòa thượng kia thính tai nghe thấy, cao hứng nói lớn: – Bé con nói không sai, Ngũ Câu hòa thượng vốn tên là Vô Cấu hòa thượng, trước kia cho rằng mình có thể vượt qua hồng trần không vương phiền não, ai ngờ tiến vào hồng trần rồi Vô Cấu ( không vấy bẩn) biến thành Ngũ Câu, phật tổ lệnh cho ta không lấp đầy năm ngòi thì chớ hòng thoát được. Hòa thượng là hòa thượng, không thành đạo sĩ được.

Tiêu Vô Căn thấy Vân Tranh thu hút hết sự chú ý thì đi lên thi lễ: – Học sinh ở phủ thành từng nghe Minh Thiện thiền sư của Nhiên Đăng tự nói người duy nhất trong đất Thục có thể thông suốt tam thế là đại sư người, cho nên hôm nay học sinh tới đây mong được thiền sư chỉ bảo.

– Muốn nghe học vấn phải trả giá. Ngũ Câu hòa thượng cười khà khà, vỗ cái tay mỡ màng lên bụng phệ, nhìn đám thiếu niên nam nữ: – Học vấn ở đây, tiền hương dầu đâu?

Lần đầu tiên trong đời thấy hòa thượng trắng trợn đòi tiền như thế, mà cái bụng kia cũng khiến người ta rất nghi ngờ, Vân Tranh nhỏ giọng hỏi Lương Kỳ: – Chuyện này là thế nào vậy?

– Huynh thật là, muội tưởng huynh đùa, huynh không biết sao, Ngũ Câu thiền sư không chỉ cao tăng đại đức cứu người vô số ở huyện ta, là Phật sống trăm nhà, còn nổi danh ăn Văn đàn đất Thục. Quan trọng nhất đại sư là trí giao của Bành Lễ tiên sinh, lão tiên sinh nay nay tuổi đã cao muốn tìm quan môn đệ tử để truyền lại y bát, giao giản thư của mình cho Ngũ Câu thiên sư, nếu gặp được ai thích hợp thì trao cho người đó, nếu thành đệ tử của Bành Lễ tiên sinh sẽ vào thẳng Cẩm Giang thư viện ở Thành Đô học mà không cần thi, sau này học xong, tham gia khoa cử sẽ có lợi thế cực lớn. Lương Kỳ dẫm chân giận dỗi: – Đây là cơ hội tốt đó, không phải ai cũng có thể tùy tiện gặp thiền sư đâu, đều nhờ Lam Lam mới có cơ hội này, huynh đừng để rơi vào tay Tiêu Vô Căn.

Lại còn có chuyện này nữa? Té ra còn có thư viện Cẩm Giang gì đó ở Thành Đô, nghe có vẻ chỉ cần thi đỗ là được vào học, học xong có thể tham gia khoa cử? Ôi, mình trách lầm Phạm lão tiên sinh mất rồi, người ta là nhà cải cảnh nổi tiếng, chính sách đưa ra phải có tính toán kỹ càng …

Lương Kỳ thấy Vân Tranh ngây ra như tên ngốc thì thở dài, vỗ tay mấy cái, lập tức có nha hoàn bê tới một mâm tiền đồng, một mâm vải trắng, đặt trước mặt hòa thượng, những người khác cũng sai người mang lễ vật tới, bày đầy một hàng dài.

Ngũ Câu hòa thượng nhíu mày thở dài: – Mỗi năm một ít. Chợt phát hiện ra một mình Vân Tranh tay không đứng đó, hỏi: – Lễ vật của ngươi đâu, chẳng lẽ không muốn nghe đại đạo.

Vân Tranh đã biết mình bị cái tên hạ nhân của Tiêu gia chơi cho một vố rồi, song chưa muộn, người ta là quái nhân, à cao nhân, không nên lấy lòng người phàm tục ra đong đếm, thu lại tâm thần, chắp tay nói: – Tiểu tử phúc mỏng, không có duyên với đại đạo, chỉ có nén hương lòng dâng lên phật tại tâm.

Đám thiếu niên nam nhìn y với vẻ khó chịu, cho rằng kẻ này chỉ giỏi mồm mép hại mọi người.

Ngũ Câu cười ha hả, chỉ Vân Nhị mặt đã đỏ rực: – Nó là đệ đệ của ngươi à?

Vân Tranh nhíu mày bế Vân Nhị lên cho vào gùi của Tịch Nhục: – Đúng là đứa đệ đệ không nên thân của tiểu tử.

– Nó có tuệ căn, để theo ta làm sa di.

Lão hòa thượng này nói cái gì vậy? Vân Tranh ngạc nhiên: – Đại sư, đệ đệ của ta không làm hòa thượng.

– Ta nói được là được, đệ đệ của ngươi có tuệ căn, thiên tính hồn nhiên lại thông minh, một khi tu Phật, không khó thành cao tăng đại đức, đây là con đường sống tốt cho nó, ngươi là ca ca thì không nên ngăn cản. Ngũ Câu nhìn Vân Nhị với vẻ đầy hứng thú: – Quyết định vậy đi, đợi ngày tốt, lão nạp đích thân tới xuống tóc cho nó.

Sớm nghe đất Thục nhiều cuồng nhân, không ngờ hôm nay gặp một kẻ ngang nhiên đòi đệ đệ người khác xuất gia hầu hạ mình, tâm trạng Vân Tranh lúc này giống như người mẹ thấy kẻ khác muốn bế con mình đi, lửa giận chớp mắt choáng lấy tâm trí, không cần biết kẻ trước mắt là ai, lành lạnh nói: – Ông làm hòa thượng bao năm làm tới ngốc rồi phải không?

Bốn xung quanh im phăng phắc, Lương Kỳ định đi lên nói đỡ vài câu lại không dám, nhìn sang khuê hữu Lam Lam cầu cứu, nhưng Lam Lam khẽ chau mày, không để ý.

– Í, tiểu tử ngươi xem ra, ngươi không có thiện cảm với Phật gia thì phải.

– Tiểu tử không có ác cảm với Phật gia, chỉ có ác cảm với ông thôi. Vân Tranh thẳng thắn trả lời:

– Hòa thượng, đừng cưỡng cầu, tên tiểu tử này đã nổi sát ý, nếu ép uổng, ta đảo bảo kết quả không hay ho đâu. Vị đạo sĩ cao lớn nãy giờ im lặng bỏ bát rượu xuống nghiêm túc nói:

Ngũ Câu vỗ mạnh lên cái bụng phệ: – Trời có tam sát, sát phúc, sát lộc, sát thọ, không biết đàn việt định sát gì của bần tăng.

Vân Tranh vừa rồi thực sự kinh sợ, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, tên hòa thượng này rất có địa vị, lại được đám Tiêu Vô Căn tôn sùng như thế, nếu muốn Vân Nhị làm sa di thì phải ứng phó ra sao, nghe Ngũ Câu hòa thượng hỏi như vậy, mặt âm trầm: – Ta không hứng thú với phúc lộc thọ, ta chỉ giết mạng.

– Càn rỡ. Tiêu Vô Căn lớn tiếng quát, mấy thiếu niên nam nữ thì giật mình nhìn Vân Tranh đột nhiên nổi giận, không ngờ y dám lên giọng dọa vị hòa thượng danh chấn đất Thục.

Ngũ Câu hòa thượng mặt không đổi sắc, hỏi: – Nếu vậy thì đề thi hôm nay là muốn các ngươi nghĩ cách giết lão nạp, tiền đề là khiến lão nạp chết một cách im hơi lặng tiếng.

Tiêu Vô Căn vội vàng chắp tay nói: – Hôm nay vãn bối tới quá lỗ mãng, có chỗ nào thất lễ mong đại sư bỏ quá cho, ngày khác sẽ mời gia tổ tự mình tới tạ tội.

– Phật gia không nói dối, các ngươi hôm nay tới chỗ lão nạp là vì muốn một bức giản thư, được, chỉ cần các ngươi xếp đặt âm mưu khiến lão nạp chết không hay biết coi như thắng, lão nạp lập tức lấy bút viết giản thư, tuyệt đối không hai lời.

Tiểu Vô Căn ngớ người, ai cũng nói Ngũ Câu hòa thượng tính tình quái dị, không ngờ lại quái dị tới mức này, nếu như được ông ta tiến cử sẽ có ý nghĩa cực kỳ quan trọng, có thư tiến cử này, chỉ cần thành tích khảo thí không quá tệ, dứt khoát được tới Biện Lương một chuyến, hắn tiếp cận Lam Lam tất nhiên là vì thích nàng, nhưng đa phần là vì tấm giản thư này, nay cơ hội đã mở ra trước mắt lòng không khỏi kích động, đồng thời phát hiện Vân Tranh đã bế đệ đệ đi mất, cho dù rất ghét kẻ này muốn làm mọi cách tu nhục y, nhưng phải thừa nhận y là kẻ rất biết điều, biết thân biết phận.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận