Ngày hôm sau.
Du Họa lên lớp xong thì báo với cô Diệp ý định tham gia chiêu mộ, cô Diệp rất hào hứng, đảm bảo với cô sẽ hết sức đề cử tác phẩm của cô về phía nhà trường.
Sau khi cảm ơn cô, Du Họa ngồi lên xe Giản Mặc Thư đi đến căn nhà một người của cô ở Giang Thành.
Học xong tiết một, giờ cao điểm buổi sáng đã qua, xe cộ không nhiều lắm, Giản Mặc Thư lái xe một đường rất thuận lợi, nhưng mà càng thuận lợi bao nhiêu thì tâm trạng của anh lại càng thêm hồi hộp.
Đến một cái đèn đỏ, Giản Mặc Thư ngừng xe lại, nhìn thoáng qua Du Họa đang ngồi bên ghế lái phụ với vẻ mặt chờ mong, từ từ ổn định tâm trạng.
Đây là lần đầu tiên anh chính thức, chân thật tiếp xúc với quá khứ của Du Họa, trong căn phòng có ngập tràn dấu vết sinh hoạt của cô và bố cô… vẫn cảm thấy trong lòng có một loại kính sợ sâu sắc.
Cho dù Giản Mặc Thư có bối rối thế nào đi nữa thì cũng đã đến đích rồi.
Căn phòng cách trung tâm thành phố 1km, là một tiểu khu khá cũ, nhưng được phủ xanh rất tốt, hoàn cảnh cũng rất thoải mái.
Giản Mặc Thư khóa xe kỹ càng, bị Du Họa kéo tay lôi đi, sau đó đi phía sau nghe cô nói liên thanh kể với anh những kí ức trước đây đã từng ở đây, nói lúc bố cô còn sống thì như thế nào, rồi đến khi chỉ còn một mình cô ở thì ra sao.
“Lúc trước nhà bên cạnh có nuôi một con chó lớn trong nhà, không biết là giống gì, nhưng rất hung dữ, mỗi lần nhìn thấy em sẽ sủa một trận, mặc dù cách một cánh cửa, em cũng sợ nó tông hỏng cửa rồi vào cắn em. Mỗi lần có bố đi cùng nó sẽ không sủa, chỉ cần không có bố nó sẽ sủa mãi, còn chó này rất xấu!”
“Sau đó thì sao, em làm thế nào?”
Du Họa kiêu ngạo “hừ” một tiếng: “Có một lần nó bị buộc ở ngoài hành lang, mặc dù sợi dây rất ngắn nó không với đến em, nhưng mà vẫn rất hung dữ, lúc ấy đi học về em đang đói, vội về nhà ăn cơm, em còn dữ dội hơn cả nó! Gâu gâu gâu dọa nó mấy cái, nó không dám lên tiếng nữa ~”
“Nhìn thấy cơ thể rõ to béo, không ngờ lại là một con chó nhát!”
Giản Mặc Thư đúng lúc cười thành tiếng.
Nghe từng chuyện từng chuyện vặt, Giản Mặc Thư cũng giống như quay về nhiều năm trước, giống như đích thân nhìn thấy Du Họa lúc tuổi thiếu nữ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ của cô hiện tại, cũng không tránh khỏi có một chút nuối tiếc, không thể thật sự tham dự vào quá khứ của cô.
“Chúng ta đến rồi.”
Nhà ở lầu bốn, bởi vì thời gian dài không có người sửa sang nên câu đối bên cửa sổ đã cuộn lại giống như một cái kèn, ủ rũ cúi xuống giữa không trung.
Du Họa lấy chìa khóa ra cắm vào ổ, “cạch” một tiếng, cửa sắt phát âm thanh rít tai, từ từ mở ra.
Gần hai tháng không đến, có một số đồ dùng gia đình đã phủ lên một lớp bụi mỏng.
Có lẽ bên cạnh có thêm một người đứng, nên lúc quay trở lại căn phòng này Du Họa cũng không cảm thấy có điều gì phải đau lòng lắm, trở thành phiền muộn như có như không cùng với sự hoài niệm nhàn nhạt.
“Họa Họa, không đi vào sao?”
Giản Mặc Thư vỗ vỗ đầu cô, Du Họa mới giật mình tỉnh lại, đưa Giản Mặc Thư vào phòng.
“Hơi dơ một chút, thầy Mặc Thư đừng để ý…”
“Không sao…”
Căn phòng khá lớn đến không thể tính được, khoảng tầm bảy tám mươi mét vuông, còn có một ban công nho nhỏ, hai người ở dư dả, đồ dùng trong nhà cơ bản đều làm từ gỗ, trong các góc còn có vật trang trí nho nhỏ tinh tế, tăng thêm một kiểu ấm áp khác.
“Thầy Mặc Thư có muốn đi tham quan một chút không?”
Nhìn thấy Giản Mặc Thư thể hiện sự hứng thú quan sát sự sắp xếp trong phòng, Du Họa hỏi ra tiếng, rất nhanh nhận được câu trả lời khẳng định.
Ngoại trừ phòng khách, phòng bếp, ban công nhỏ và phòng vệ sinh, còn có ba căn phòng, một gian là phòng vẽ tranh, hai gian còn lại là phòng ngủ.
Hiện tại sống ở trong nhà Giản Mặc Thư, Du Họa trở lại phòng ngủ trước đây bỗng nhiên có cảm giác xa lạ trong nháy mắt, nhưng rất nhanh lại gợi lại sự quen thuộc kia.
“Trước đây em ngủ ở nơi này.”
Thiết
THÊM NHIỀU NỘI DUNG HẤP DẪNAdskeeper
Đọc đúng 3 phút làm theo – mồ hôi tay, mồ hôi chân hết đeo bám
Làm điều này ngày 2 lần – thoát vị đĩa đệm sẽ cải thiện
Quan hệ sẽ lâu hơn gấp 9 lần chỉ nhờ mẹo nhỏ này! Đàn ông nên đọc
Mồ hôi tay,mồ hôi chân – dành 3 phút đọc khô sạch đến già
kế phòng ngủ vẫn đơn giản, ấm áp như trước, giường, bàn học, tủ quần áo, không còn gì khác nữa.
Giản Mặc Thư chú ý một chiếc hộp nhỏ đặt trên bàn học: “Đó là cái gì?”
“Hình như là nhật ký? Du Họa đi đến mở ra, lật mấy quyển vở bìa da cùng kiểu hoa văn.
“Anh có thể xem không?” Ánh mắt Giản Mặc Thư tập trung vào chiếc hộp.
“Có thể mà.” Từ lớp 11 việc học tập bắt đầu bận rộn, cô không tiếp tục viết nhật ký nữa, khoảng cách cách đây nhiều năm, Du Họa cũng quên mất nội dung bên trong viết cái gì rồi, theo lý thuyết chính là ghi chép một số việc nhỏ, chắc là cũng không có gì không thể nhìn thấy đâu.”
“Chỉ viết một số việc nhà, có thể chán lắm ấy.”
“Không đâu.”
Giản Mặc Thư rút ra một quyển gần như cuối cùng trong hộp, tiện tay mở ra.
[Lại mơ thấy anh ấy.]
Ở cuối quyển sổ, cô dùng bút lông màu đen viết một hàng chữ nho nhỏ như vậy.
“Anh ấy”?
Sau khi lại mở tiếp, cách vài tờ lại có một dòng chữ nhỏ như vậy, thậm chí liên tục mấy tờ đều có.
[Quần lót lại ướt.]
[Anh ấy liếm chỗ đó của mình.]
[Có thể khiến cho mình mơ thấy anh ấy tần suất ít một chút không, không muốn sáng sớm mỗi ngày đều phải giặt quần lót QAQ]
…
Nhìn ngày tháng, sáu năm trước, khoảng lúc cô lớp 10.
… Tên đàn ông đáng chết kia là ai?!
Mặc dù Giản Mặc Thư vô cùng không vui, nhưng lý trí vẫn còn đó, biết những thứ này đều đã là quá khứ của cô, bình tĩnh lật trang nhật ký tìm kiếm đáp án.
Nhưng mà càng tìm lại càng không kiếm được đáp án mình muốn, liếc mắt lật trang, tất cả đều là những lời nói dâm đãng của cô gái nhỏ.
[Tay anh ấy nóng quá.]
[Quả anh đào bị trêu đùa…]
“…”
Giản Mặc Thư nhắm mắt làm ngơ, lật mạnh đến tờ cuối cùng, trong vở rớt ra một cái gì đó, rơi xuống mặt đất.
Nghe thấy động tĩnh, Du Họa xán lại gần xem, cùng cúi đầu dán lại một chỗ với Giản Mặc Thư.
Đó là tấm hình chụp của Giản Mặc Thư, âu phục, giày da, hình dáng hơi ngây ngô hơn so với bây giờ, nhưng cũng đủ trưởng thành đẹp trai so với bạn đồng trang lứa.
“!”
Dụ Họa muốn giơ tay nhặt tấm ảnh chụp lên, nhưng đã có một bàn tay nhặt lên trước.
Trang giấy mỏng xoay tròn một vòng trên đầu ngón tay người đàn ông, nằm trong lòng bàn tay anh, mặt sau tấm ảnh vẽ một hình trái tim, bởi vì qua nhiều năm, nét mực đã phai đi khá nhiều, nhưng mà ba chữ “Giản Mặc Thư” bị người ta còn rất nghiêm túc từng nét vẽ xuống cũng không hề thay đổi.
“Đừng nhìn!”
Du Họa rút tấm ảnh ra và quyển nhật ký nhét luôn vào trong hộp, tìm kiếm xung quanh, cuối cùng rút ra được một quyển album trên giá sách thay tế: “Nhìn, nhìn cái này!”
Giản Mặc Thư kinh ngạc một hồi, đôi mắt từ từ cong lên, cảm thấy buồn cười vì lúc nãy tự mình bốc lên mùi chua loét. Nhìn thấy Du Họa hiện tại da mặt mỏng giống như một cái khí cầu, Giản Mặc Thư không chọc thủng, nhịn xuống độ cong cánh môi đang gợi lên, mở quyển album kia ra.
Aaaaaaaaaa!
Du Họa xấu hổ đến mức hận không thể chui vào gầm giường.
Vậy mà cô lại không nhớ trong nhật ký của mình có tấm ảnh này, viết những lời đó, còn tự mình cho phép Giản Mặc Thư lật xem!
Tất cả đều là ghi chép việc mộng xuân và bày tỏ các loại dục cầu bất mãn…