Bà tỉnh giấc vì tiếng gõ cửa.
Catelyn lập tức ngồi dậy. Bên ngoài cửa sổ, những mái nhà của Vương Đô nhuộm đỏ ánh trời chiều. Bà đã ngủ lâu hơn dự tính. Có tiếng gõ thùng thùng lên cánh cửa và một giọng nói cất lên, “Nhân danh đức vua, mở cửa ra.”
“Đợi một chút,” bà nói vọng ra rồi cuốn mình trong áo choàng. Con dao găm nằm trên bàn đầu giường. Bà vồ lấy nó trước khi mở cánh cửa gỗ nặng nề.
Những người đàn ông lao vào phòng mặc áo giáp xích đen và áo choàng vàng kim của Đội Lính Gác. Tay chỉ huy cười khi nhìn thấy con dao trên tay bà và nói, “Không cần tới nó đâu, phu nhân. Chúng tôi tới đưa lệnh bà về lâu đài.”
“Ai ra lệnh?” bà nói.
Hẳn ta đưa bà một dải ruy-băng. Catelyn thấy hơi thở nghẹn lại nơi cỏ họng. Trên đó có dấu triện hình chim nhại, trên sáp xám. “Petyr,” bà nói. Quá sớm. Điều gì đó đã xảy ra với Ser Rodrik. Bà nhìn người chỉ huy lần nữa. “Anh biết tôi là ai không?”
“Không, thưa lệnh bà,” hắn nói. “Chủ nhân Ngón Út của chúng tôi chỉ lệnh đưa bà tới gặp ngài, và lệnh bà sẽ không bị đối xử tệ.”
Catelyn gật đầu. “Anh có thể ra ngoài đợi trong khi tôi thay đồ.”
Bà rửa tay trong chậu và dùng khăn vải lanh lau tay. Những ngón tay bà cứng đơ và ngượng nghịu khi thắt dây áo lót và buộc chiếc áo choàng màu xám buồn tẻ quanh cổ. Sao Ngón Út biết bà ở đây? Ser Rodrik sẽ không bao giờ nói cho cậu ta biết. Ông có thể đã già, nhưng lại là người ương ngạnh và hết sức trung thành. Hay là họ đã tới quá muộn và nhà Lannister đã tới Vương Đô trước rồi? Không, nếu đúng là vậy, Ned phải có mặt tại đây, và chắc chắn ông sẽ tới gặp bà. Làm sao mà…?
Sau đó bà nghĩ tới Moreo. Người Tyrosh đó biết họ là ai và họ ở đâu, quỷ tha ma bắt hắn đi. Bà hy vọng hắn đã có được một món hời vì thông tin này.
Họ mang tới một con ngựa cho bà. Đường phố đã lên đèn khi họ rời đi, Catelyn có thể cảm nhận những ánh mắt đang dõi theo bà và đám lính gác mặc áo choàng vàng kim bao vây xung quanh hộ tống. Khi họ tới Tháp Đỏ, khung lưới sắt đã bị hạ xuống và cánh cổng lớn đã khóa, nhưng những cửa sổ của lâu đài vẫn sống động với những ánh sáng chập chờn. Những tay lính gác xuống ngựa ở bên ngoài tường thành và đưa bà đi qua cánh cửa hậu nhỏ, sau đó lên những bậc thang dài bất tận dẫn lên một ngọn tháp.
Anh ta ngồi một mình trong phòng, trước một cái bàn gỗ nặng nề, đặt một ngọn đèn dầu bên cạnh trong khi đang viết lách. Khi họ đưa bà vào, anh ta ngước lên nhìn và bình thản nói.
“Cat, vì sao em lại tới đây theo cái kiểu này?”
Anh ta đứng dậy và sống sượng ra hiệu với lính gác. “Đi ra đi,” mấy tên lính rời đi. “Anh tin em đã không bị đối xử tệ bạc gì,” anh ta nói sau khi họ rời đi. “Anh đã ra chỉ thị rõ ràng rồi.” Anh ta để ý tới bàn tay đang bị băng. “Tay em…”
Catelyn bỏ qua câu hỏi đầy hàm ý đó. “Em không quen bị người khác triệu tập tới như một nữ hầu,” bà lạnh lùng nói. “Dù là một đứa nhỏ thì anh vẫn phải biết thế nào là lich sự chứ.”
“Anh đã làm em giận. Anh không cố ý.” Anh ta có vẻ hối lỗi. Cái nhìn đó khiến Catelyn nhớ tới một ký ức xa xưa. Anh ta từng là một đứa trẻ láu cá, nhưng mỗi khi phạm sai lầm lại luôn tỏ vẻ ăn năn; đó là một năng khiếu. Năm tháng không làm cho anh thay đổi nhiều. Petyr từng là một cậu nhóc nhỏ con, thấp hơn Catelyn, gầy hơn và nhanh nhẹn hơn, nhưng vẫn có những đường nét góc cạnh cùng đôi mắt xám biết cười y nguyên như trong ký ức của bà. Giờ anh ta nuôi một chỏm râu nhỏ, và trên mái tóc đen đã điểm vài sợi bạc, và dù đã ba mươi tuổi nhưng anh vẫn có cái gì đó rụt rè. Những đường nét của anh khá ăn khớp với con chim nhại bằng bạc trên áo khoác. Từ khi còn là một đứa trẻ, anh đã luôn thích đồ bạc.
“Sao anh biết em ở trong thành phố?” bà hỏi.
“Có chuyện gì mà Lãnh chúa Varys lại không biết,” Petyr nói cùng một nụ cười ranh mãnh. “Ông ấy sẽ sóm tới gặp chúng ta thôi, nhưng anh muốn một mình gặp em đã. Đã quá lâu rồi Cat. Bao năm rồi nhỉ?”
Catelyn bỏ qua sự thân thiết này. Có những vấn đề quan trọng hơn. “Vậy là gián điệp của Nhà vua đã tìm thấy em.”
Ngón Út cau mày. “Em không nên gọi ông ta bằng cái tên đó. Ông ấy là một người khá nhạy cảm. Anh nghĩ do ông ấy là thái giám. Không chuyện gì xảy ra trong thành phố mà Varys không biết. Thi thoảng ông ta còn biết trước khi chúng xảy ra. Ở đâu ông ấy cũng có tình báo. Ông ta gọi họ là những con chim nhỏ. Một trong những con chim nhỏ đó đã báo về chuyến viếng thăm của em. Tạ ơn chúa, Varys đã báo cho anh biết trước.”
“Sao lại là anh?”
Anh nhún vai. “Sao lại không thể là anh? Anh là quan đại tư đồ[10], là thành viên hội đồng của nhà vua. Selmy và Lãnh chúa Renly đã xuống phía bắc để gặp Robert, còn Lãnh chúa Stannis đã tới đảo Dragonstone, ở đây chỉ còn lại Maester Pycelle và anh. Anh là sự lựa chọn hiển nhiên. Varys biết anh luôn là bạn của cô em gái Lysa của em.”
“Vậy Varys có biết về…”
“Lãnh chúa Varys biết mọi điều… trừ lý do em tới đây.” Anh ta nhướng mày. “Sao em ở đây?”
“Nếu một người vợ muốn bên cạnh chồng, và một người mẹ muốn ở gần con gái mình, ai dám bảo bà ta không được tới?”
Ngón Út cười lớn. “Ồ, tốt lắm, nhưng đừng mong anh tin. Anh biết em quá rõ. Châm ngôn của nhà Tully là gì nhỉ?”
Cổ họng bà khô khốc. “Gia đình, Nhiệm vụ, Danh dự.” Bà ngượng nghịu nhắc. Anh ta hiểu bà quá rõ.
“Gia đình, Nhiệm vụ, Danh dự,” anh ta nhại lại. “Tất cả những điều đó bó buộc em ở lại Winterfell, ở nơi Quân sư của chúng ta đã để em lại. Không, phu nhân yêu quý, có điều gì đó đã xảy ra. Chuyến viếng thăm đột ngột của em chứng tỏ có một sự việc cấp bách nào đấy. Làm ơn hãy để anh giúp. Những người bạn cũ sẽ không bao giờ từ chối.” Có tiếng gõ cửa khe khẽ. “Mời vào,” Ngón Út nói.
Người đàn ông bước vào khá mập mạp, sực nức mùi nước hoa, phấn son trát đầy mặt, và nhẵn nhụi như một quả trứng. Ông ta mặc áo gi-lê dệt sợi vàng bên ngoài lễ phục rộng rãi bằng lụa tím, và chân đi đôi dép mũi nhọn bằng nhung mềm. “Phu nhân Stark,” ông ta nói, và nắm lấy tay bà bằng cả hai tay, “thật mừng khi được gặp lại lệnh bà sau từng đó năm.”
Da dẻ ông ta thật mềm mịn, còn hơi thở có mùi hoa đinh tử hương. “Ồ, đôi bàn tay tội nghiệp của lệnh bà. Bà tự làm mình bỏng sao, phu nhân? Những ngón tay này thật tinh tế… Maester Pycelle tốt bụng của chúng ta có làm một loại thuốc mỡ rất tốt, tôi tặng bà một lọ nhé?”
Catelyn rút tay lại. “Cám ơn Lãnh chúa, nhưng Maester Luwin của chúng tôi đã xem qua vết thương cho tôi rồi.”
Varys lắc đầu. “Tôi rất buồn khi nghe tin về con trai bà. Và thằng bé còn quá nhỏ. Thần thánh thật độc ác.”
“Chúng tôi đồng ý với ông về điều đó, Lãnh chúa Varys,” bà nói. Danh hiệu này chỉ là mang tính danh dự, vì ông ta là thành viên của hội đồng; Varys chỉ là một quan mật vụ, không phải chủ nhân của ai ngoài các tình báo viên của mình.
Viên thái giám xòe bàn tay mềm mịn. “Tôi hy vọng mọi chuyện sẽ chuyển biến tốt đẹp hơn, thưa phu nhân. Tôi vô cùng kính trọng chồng bà, quân sư mới của chúng ta, và tôi biết chúng ta đều yêu mến Vua Robert.”
“Đúng,” bà buộc phải đồng tình. “Chắc chắn rồi.”
“Làm gì có vị vua nào được lòng người như Robert của chúng ta,” Ngón Út hài hước nói kèm một nụ cười ranh mãnh. “Ít nhất là theo những gì Lãnh chúa Varys nghe được.”
“Một quý bà tốt bụng,” Varys nói với sự quan tâm sâu sắc. “Thành Phố Tự Trị có những thầy thuốc kì tài. Chỉ cần bà nói một tiếng, tôi sẽ phái một người tới chữa trị cho Bran yêu mến của bà.”
“Maester Luwin đã làm tất cả những gì cần thiết cho Bran,” bà nói. Bà sẽ không nói thêm điều gì về Bran, không phải ở đây, không phải với những người này. Bà không tin Ngón Út, và chẳng có chút niềm tin nào nơi Varys. Bà sẽ không để họ nhìn thấy nỗi buồn của bà. “Lãnh chúa Baelish nói với tôi rằng tôi phải cảm ơn ông vì đã mang tôi tới đây.”
Varys cười khúc khích như một cô gái. “Ồ, đúng rồi. Tôi đoán tôi là kẻ mang tội. Tôi mong lệnh bà sẽ tha thứ cho tôi, thưa phu nhân tốt bụng.” Ông ta tự mình ngồi xuống và đan chéo hai tay vào nhau. “Tôi tự hỏi liệu có vấn đề gì không nếu bà đưa chúng tôi xem con dao?”
Catelyn Stark nhìn viên thái giám với vẻ khó tin đến choáng váng. Bà sợ hãi nghĩ, ông ta là một gián điệp, một thầy bùa hoặc có khi còn tệ hơn. Ông ta biết những thứ không ai có thể biết, trừ khi… “Ông đã làm gì với Ser Rodrik?” bà hỏi.
Ngón Út không hiểu. “Tôi cảm thấy như một hiệp sĩ ra trận không mang theo cây thương rồi. Chúng ta đang nói tới con dao nào? Ser Rodrik là ai?”
“Ser Rodrik là thầy dạy kiếm của Winterfell.” Varys nói cho cậu ta hay. “Tôi đảm bảo, thưa Phu nhân Stark, chúng tôi không làm gì người hiệp sĩ tốt bụng đó cả. Đúng là chiều nay ông ấy có tới đây. Ông ấy tới gặp Ser Aron Santagar trong kho vũ khí, và họ nói về một con dao găm nào đó. Đến chiều, họ cùng nhau rời lâu đài và đi về cái nhà trọ dơ dáy khủng khiếp mà lệnh bà đang ở. Họ vẫn ở đó, uống rượu trong phòng sinh hoạt chung, đợi bà trở về. Ser Rodrik rất buồn vì lệnh bà đã đi mất.”
“Sao mà ông biết được?”
“Tin tức từ những chú chim nhỏ,” Varys mỉm cười nói. “Tôi biết nhiều thứ, thưa quý bà xinh đẹp. Đó là nhiệm vụ của tôi.” Ông ta nhún vai. “Bà cầm theo con dao đó, đúng không?”
Catelyn lôi nó ra khỏi áo choàng và ném xuống cái bàn trước mặt ông ta. “Đây. Có lẽ những con chim nhỏ của ông cũng thì thầm cả tên người sở hữu nó.”
Varys nâng con dao lên với sự duyên dáng quá thể và lướt ngón cái trên lưỡi dao. Máu ứa ra, và ông ta ré lên rồi thả con dao xuống bàn.
“Cẩn thận,” Catelyn nói, “nó sắc lắm.”
“Không gì có thể sắc bằng lưỡi thép Valyria.” Ngón Út nói khi Varys mút ngón tay cái và nhìn Catelyn với bộ mặt sưng sỉa trách móc. Ngón Út nhẹ nhàng nhấc con dao lên, kiểm tra cán dao. Anh tung nó lên rồi tóm lại bằng tay kia. “Cân bằng tốt làm sao. Lý do của chuyến viếng thăm này là tìm chủ sở hữu của nó? Em không cần tìm Ser Aron làm gì, phu nhân yêu quý. Em nên tới gặp anh.”
“Và nếu em đã tới,” bà nói, “anh sẽ nói gì cho em nào?”
“Anh sẽ nói cho em biết rằng ở Vương Đô chỉ có duy nhất một con dao thế này,” Anh ta nắm lấy lưỡi dao bằng ngón trỏ và ngón cái, giơ nó về phía sau, phi dao bằng cú lắc cổ tay rất nghề. Nó cắm sâu vào lớp cửa gỗ sồi, rung bần bật. “Là của anh.”
“Của anh?” Không thể hiểu nổi. Petyr không hề tới Winterfell.
“Cho tới cuộc đấu thương ngựa nhân sinh nhật hoàng tử Joffrey,” anh ta nói, đi sải bước tới bên kia phòng, rút con dao ra khỏi thớ gỗ. “Anh cũng như một nửa triều thần đã cá Ser Jaime thắng.” Nụ cười ngượng ngùng của Petyr khiến anh một lần nữa trở về thời niên thiếu. “Khi Loras Tyrell hạ gục ngài ta, rất nhiều người trong số tụi anh trở nên tay trắng. Ser Jaime đã thua mất một trăm rồng vàng, hoàng hậu mất mặt dây chuyền ngọc lục bảo, và anh mất con dao. Hoàng hậu đã lấy lại được mặt dây chuyền ngọc lục bảo, nhưng người chiến thắng đã giữ hết những cái còn lại.”
“Ai?” Catelyn hỏi, mồm khô khốc vì sự hãi. Những ngón tay của bà nhói đau vì nỗi đau trong kí ức.
“Quỷ Lùn,” Ngón út nói khi Lãnh chúa Varys quan sát nét mặt bà. “Tyrion Lannister.”