Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 4: Nhân Vật Trong Sách 2


Nhưng mà, xem đồ đạc của con gái người ta, ông ấy có chút không quen, nên châm điếu thuốc ngồi ở bên hút, cũng không đi xem cái rương trên giường.

“Tôi thấy hai cha con ông nghĩ nhiều rồi, một cô gái nhỏ nhắn thế này thì có thể làm ra chuyện gì được? May mà vết thương cũng không nặng lắm, ông nó, ông đi lấy thuốc dán mà năm ngoái tôi dùng lúc bị thương để dán cho cô gái này đi.”

“Được.”

Cha Lận đi rồi, còn Lận Xuyên bên kia thì không hề nhìn thấy đồ đạc đặc vụ của địch như anh nghĩ, mà tìm được một xấp túi hồ sơ, mở ra xem thì liền hiểu đại khái được thân phận của cô gái này, sau đó anh thở phào một hơi đóng cái rương lại.

Mẹ Lận nói: “Sao rồi, không khả nghi nữa?”

“Đúng.” Lận Xuyên cũng không nói nhiều, nhưng vẫn âm thầm liếc nhìn cô gái trên giường, không khả nghi, nhưng mà lại là một sinh viên đại học hiếm thấy, đúng là có chút lợi hại rồi.

Chỉ là, có thể xin đến một nơi khỉ ho cò gáy như bọn họ thì cô gái này cũng thật sự rất đặc biệt.

Nghĩ đến đây thì anh quay người ra ngoài lấy củi, nấu ít cháo ngô, anh ăn hay không ăn, không quan trọng, đồng chí sinh viên đại học người ta tỉnh dậy thì cũng phải có chút gì đó ăn.

Cha Lận với mẹ Lận cũng không làm gì được đứa con trai không thích nói chuyện này của họ, họ chỉ có thể xử lý vết thương cho cô gái này, sau đó tìm cho cô một cái chăn đắp lên, rồi bàn bạc nên làm thế nào.

Nhìn thấy trời đã tối rồi, bây giờ đi tìm đại đội trưởng sắp xếp thì sợ không thể được, chỉ có thể để người ở lại chỗ bọn họ. Vẫn may phòng của cô con gái nuôi đã gả đi của họ vẫn còn giữ ở đó, đợi người tỉnh lại, dọn dẹp một lát, ở tạm một đêm thì vẫn được.

Họ đang suy nghĩ thì cô gái trên giường mơ hồ tỉnh lại.

Bây giờ Tô Tô đã xác nhận mình đã xuyên không đến văn niên đại rồi, hơn nữa còn được nam xứng si tình trong sách cứu giúp.

Nam xứng sinh tình Lận Xuyên là một quân nhân chính hiệu, không phải là đóng phim hay là cosplay như cô nghĩ. Nhưng mà, ở trong sách anh thật sự bị chơi rất thảm.

Mười năm trước, nhà anh có hôn ước với nhà nữ chính, còn nữ chính thì lúc lên rừng xuống nông thôn có xin đến đây, mục đích chính là muốn có được sự chăm sóc từ gia đình họ.

Người nhà họ Lận cũng thành thật, mặc dù để cô ta ở nhà thanh niên tri thức để tránh hiềm nghi, nhưng cũng không ít lần giúp cô ta làm việc. Nữ chính thi đậu đại học, trở thành sinh viên đại học duy nhất sau một năm đến đây, nhà họ Lận cũng vì thế là cảm thấy rất tự hào.

Nhưng nhà mẹ nữ chính trọng nam khinh nữ, hoàn toàn không chu cấp tiền cho cô ta đi học đại học, cho nên tất cả chi phí của cô ta đều do nam xứng trả.

Kết quả sau đó, nữ chính lại lén lút yêu đương với nam chính, cũng chính là đại đội trưởng Lận Đông Hà ở trong thôn. Mặc dù bây giờ nam chính này vẫn còn làm đại đội trưởng trong thôn, nhưng thực tế, anh ta là con trai của thủ trưởng một đội quân nào đó, lúc chiến đấu đã để ở thôn và nhờ nhà họ Lận nuôi nấng giúp, rất nhanh sẽ quay về thành phố sống.

Còn về nam xứng Lận Xuyên, cực khổ chu cấp cho nữ chính học xong đại học, lại bị đối phương ruồng bỏ rất thảm với lý do yêu đương là tự do, họ là thanh niên của thời đại mới, không thể bị quan niệm cũ trói buộc được. Đồng thời vì lớn tuổi rồi, không tìm được cô gái nào tốt, cuối cùng tìm một cô góa phụ kết hôn.

Góa phụ đó còn là người không an phận, khi nữ chính về làng khoe mẽ thì cô ta bị bắt quả tang gian tình với người khác, sau đó lại bị cặp nam nữ chính ép chết. Điều này khiến cho nhà họ Lận bị dân làng coi thường, hai cụ già không chịu nổi đả kích lần lượt qua đời, sau đó những người khác bỏ đi tán loạn, một gia đình yên ổn, cứ thế mà tan nát.

Còn về Lận Xuyên khốn khổ, mặc dù sự nghiệp suôn sẻ, nhưng cả đời không lấy vợ nữa, cứ bị nữ chính gọi ra giúp đỡ, còn cố muốn nhận Lận Xuyên làm anh trai, giúp cô ta giải quyết một số chuyện.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận