Edit + beta by DiiHy
—————–o0o—————
Công viên giải trí vào buổi chiều vô cùng náo nhiệt, ở đây đều là những nhóm học sinh tụm ba tụm năm hay những vị phụ huynh dẫn theo con mình ra vào tấp nập.
Cố Lan dẫn theo Tinh Tinh đi vào cũng không có gì bất ngờ.
Chỉ là ngoại hình anh quá mức xuất chúng, khí thế cường đại, trong ngực lại ôm một đứa bé xinh xắn mềm mại, tương phản quá mạnh mẽ nên rất dễ làm người ta chú ý đến.
Dưới sự cộng hưởng giá trị nhan sắc siêu cao của hai chị em nhà này, ngay từ khi bước ra khỏi xe, hai người đã trở thành tâm điểm của công viên giải trí.
Lần đầu tiên tới công viên giải trí, Tinh Tinh rất hưng phấn.
Cái đầu nhỏ liên tục nhìn xung quanh, thỉnh thoảng còn chỉ vào một vài nơi và thốt ra những tiếng cảm thán rất đáng yêu.
Từ đầu đến cuối trên mặt không ngừng nở nụ cười vui vẻ, đến mức Cố Lan cũng cảm thấy có chút vui vẻ, không còn là dáng vẻ miễn cưỡng khi hứa hẹn dẫn Tinh Tinh ra ngoài chơi nữa.
“Tinh Tinh thích cái kia, mèo nhỏ!”
Lúc đi ngang qua một cửa hàng bán đồ lưu niệm trong công viên giải trí, Tinh Tinh liếc mắt một cái đã nhìn trúng chiếc băng đô gấu trúc, cô bé vội vàng giơ tay chỉ về phía chiếc băng đô bảo Cố Lan mua cho mình.
“Thích cái nào?”
Cố Lan liếc mắt qua, tất cả đều là băng đô giống nhau, không biết được cô bé nói cái nào, nên dứt khoát bế Tinh Tinh lên cho cô bé tự lấy.
Tinh Tinh đưa tay túm lấy hai chiếc băng đô một lớn một nhỏ, thừa dịp Cố Lan không để ý đã đeo lên đầu anh, còn một cái khác thì nhét vào tay anh: “Đeo cho Tinh Tinh đi.”
“Nhóc con không có tay sao?” Cố Lan ngoài miệng thì oán trách nhưng tay cũng rất tự giác đeo băng đô cho Tinh Tinh, còn tiện thể điều chỉnh góc độ.
Hai cái tai gấu một đen một trắng giống như hai cái bánh bao, một cái bên trái một cái bên phải mọc ra trên đầu Tinh Tinh, kết hợp với khuôn mặt nhỏ tròn tròn hai má phúng phính, đúng thực sự là gấu trúc nhỏ đáng yêu.
Cố Lan không kìm được đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Tinh Tinh, sau đó lập tức giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu đi chỗ khác.
Tinh Tinh giơ tay che đầu, mơ màng ngẩng lên nhìn nhưng chỉ thấy Cố Lan đang đứng bên cạnh.
Cô bé nghi ngờ nhìn nhiều hơn một chút, ánh mắt dần dần bị cái tai đen trên đỉnh đầu Cố Lan thu hút, theo bản năng sờ sờ lên đầu mình, đột nhiên cong lông mày mỉm cười.
“Tinh Tinh.” Chỉ vào gấu trúc nhỏ trên đầu mình.
“Em trai.” Lại chỉ sang tai mèo của Cố Lan.
“Giống nhau.”
Ý là em trai cũng đeo băng đô giống mình, nên hai người họ là bạn tốt của nhau.
Trẻ con dường như rất thích ghi lại dấu ấn với bạn bè bằng cách chia sẻ những món quà nhỏ, và Tinh Tinh cũng không ngoại lệ.
Cố Lan không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi thấy Tinh Tinh đã tự động bỏ qua cái xoa đầu của mình.
Nhìn thấy cách đó không xa có người bán kẹo dẻo, anh lập tức mặt không sắc mà nói sang chuyện khác: “Muốn ăn kẹo dẻo không?”
“Muốn.”
“Muốn ăn hotdog không?”
“Muốn.”
“Nước trái cây?”
“Muốn!”
“Bánh gấu khoai lang?”
“Muốn!”
“Kem ly?”
“Muốn!”
…!
Tuy còn chưa chơi được trò nào ở công viên giải trí, nhưng Cố Lan và Tinh Tinh đã nếm hết các loại đồ ăn vặt ở đây.
Cuối cùng hai người đỡ cái bụng tròn trịa của mình đi ngồi vòng đi quay ngựa gỗ*.
*Vòng quay ngựa gỗ.
Đây cũng là trò chơi duy nhất phù hợp cho trẻ ba tuổi trong công viên giải trí này.
À không, thực ra là còn có một vòng đu quay cao chọc trời* khác.
Chỉ là có người không dám ngồi.
*Vòng đu quay lồng.
“Em trai sợ độ sao.” Tinh Tinh rất tri kỉ sờ sờ khuôn mặt đẹp trai của Cố Lan, giống như đang an ủi anh.
“Chúng ta về nhà đi, dì Đinh sẽ lo lắng.”
Cố Lan trầm mặc ôm chặt Tinh Tinh, một lúc sau mới mở miệng: “…!Không có dì Đinh.”
Cũng đã sớm không còn ai đợi anh về nhà.
***
Sau khi đưa Tinh Tinh về Phó gia, anh lịch sự từ chối lời mời ở lại ăn cơm của thằng cháu trai, Cố Lan tự mình lái xe về nhà.
Anh sống trong một khu chung cư cao cấp cách Phó gia khoảng 20 phút đi xe, các tòa nhà trong khu chung cư này mỗi tầng chỉ có hai hộ gia đình sống.
Cố Lan có ý thức lãnh địa rất mạnh, anh cũng không thiếu tiền, nên đã mua cả hai căn hộ ở cùng một tầng, sửa sang lại thành một căn cho mình ở.
Mở cửa nhà, phòng khách vắng vẻ ngôi nhà lạnh lẽo.
Vốn cho rằng mình đã hình thành thói quen với loại cô tịch này, nhưng không hiểu sao hôm nay, anh bỗng cảm thấy không thể chịu đựng được.
“Hừ…!Thật là…”
Tùy ý giơ tay xoa xoa tóc thì đụng đến cái băng đô trên đỉnh đầu, Cố Lan lập tức lấy xuống, nhìn thấy đôi tai mèo đen bằng lông, anh đột nhiên cười.
“Chẳng giống gì cả.”
Thuận tay thả băng đô lên bàn, Cố Lan đi vào bếp lấy ra một lon bia trong tủ lạnh, vừa mở vừa đi vào thư phòng.
Trở về hiện thực, anh vẫn phải làm việc.
Hai người vô trách nhiệm kia cho rằng tuổi già nên buông bỏ mọi thứ, chỉ lo tận hưởng cuộc sống hai người bù đắp cho nhau, sau đó đẩy hết việc công ty lên người anh, ngay cả cổ phần công ty cũng chuyển nhượng lại.
Mặc kệ anh đã có sự nghiệp riêng của mình, Cố Tinh Tinh lại là một người chỉ biết tiêu tiền mà không làm gì cả.
Làm hại anh trong hai năm nay vì quản lý cả hai công ty mà mỗi ngày đều mệt như chó chết, cũng may trong khoảng thời gian này, đội ngũ nhân sự bên dưới được bồi dưỡng tốt hơn nên anh mới có thể thoái mái hơn chút.
“Rõ ràng người nên được đền bù tổn thất là tôi mới đúng.” Miễn cưỡng có thể thêm cả Cố Tinh Tinh.
Sau khi uống hết ngụm bia cuối cùng, Cố Lan ổn định lại tinh thần, vùi đầu vào làm việc.
Ở một nơi khác, Tinh Tinh vừa về nhà đã cùng Phó Ti Cẩn ngồi trên sô pha trong phòng khách xem phim hoạt hình.
Còn Phó Ti Thận thì không cần phải nói, đã chuồn mất dạng không còn thấy bóng dáng.
Cũng may anh còn rất biết điều mà gọi điện thoại thông báo cho anh trai mình trước khi đi, nếu không có lẽ bây giờ Tinh Tinh cũng giống như Cố Lan, đối mặt với cái nhà trống không.
Phó Ti Cẩn không làm trong công ty của ba mình, mà ra ngoài lập nghiệp dưới sự giúp đỡ của ba.
Anh khởi nghiệp được hai năm, đến nay đã là năm thứ ba mới bước qua giai đoạn khởi nghiệp khó khăn nhất, đưa công ty đi vào quỹ đạo nên thời gian làm việc cũng tương đối rảnh rang.
Không giống như cha anh, có sự nghiệp quá lớn, cho dù dưới trướng có vô số tinh anh, nhưng mỗi ngày vẫn loay hoay đến không thấy bóng dáng.
Đang suy nghĩ thì đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiệng động.
Phó Ti Cẩn theo bản năng ngẩn đầu lên nhìn, cứ tưởng rằng Phó Ti Thận bỏ quên cái gì nên về lấy, không ngờ lại thấy cha mình đang đứng thay giày ở cửa.
“Ba.” Sao ba lại về giờ này?
Phó Ti Cẩn sáng suốt không hỏi ra câu này, nhưng vẻ mặt ngạc nhiên của anh lại không che giấu được.
Tinh Tinh thì đơn giản nhiều.
Vừa nhìn thấy Phó Hành, hai mắt cô bé sáng lên, thậm chí còn không thèm xem tiếp phim hoạt hình yêu thích, nhìn chằm chằm vào đôi chân ngắn ngủn của mình rồi nhảy xuống khỏi ghế sô pha, lon ton chạy đến ôm chặt lấy chân phải của Phó Hành, ngẩng đầu mềm mại nói: “Chú ơi, chú về rồi!”
“Ừ, hôm nay Tinh Tinh có ngoan không?”
Thay giày xong, Phó Hành cúi người ôm lấy Tinh Tinh, bế cô bé vào nhà.
“Tinh Tinh siêu ngoan.” Tinh Tinh không chút đỏ mặt mà tự mình khen mình.
Phó Ti Cẩn: “…”
Lừa người thì không nên lưu lại chứng cớ đâu.
Thảm và các vật trang trí bằng vải trong nhà đều được thay mới, có một số đồ đạc vẫn còn ướt.
Hôm qua hai đứa trẻ hư hỏng các người đã làm gì ở nhà mà trong lòng không thấy ngượng ngùng hả?
Ngượng ngùng à?
Tinh Tinh mới ba tuổi rưỡi làm sao có thể hiểu được thứ cao cấp này?
Cô bé không chỉ không hiểu mà còn hoàn toàn quên mất việc tỉnh thoảng nghịch ngợm của mình.
Thật ra thì cô bé không thể nhớ ra những gì đã phát sinh vào hôm qua.
Nếu Phó Ti Thận mà biết chuyện này sẽ tức đến phát khóc.
Anh bị Tinh Tinh bắn nước đến thê thảm.
Kẻ lão luyện như Phó Hành sao lại không nhìn ra trong nhà có thay đổi?
Chỉ là chuyện này đã được bọn nhỏ xử lý tốt rồi nên anh cũng không muốn truy cứu thêm.
Mà nếu muốn truy cứu, tên cầm đầu gây họa đang nằm trong lòng anh đây này.
Mơ hồ cảm nhận được ánh mắt bất thiện của Phó Hành, trực giác của tiểu động vật vang lên cảnh báo nguy hiểm, Tinh Tinh lập tức ngây thơ nhìn anh, sau đó nhoẻn miệng cười, lộ ra một nụ cười mềm mại dễ thương.
“Chú à, Tinh Tinh rất nhớ chú.”
Tinh Tinh thân thiết ôm lấy cổ Phó Hành, còn tự mình cọ cọ khuôn mặt nhỏ trắng nõn vào khuôn mặt đẹp trai của anh, làm cho râu ria đâm vào mặt cô bé hơi ngứa, không nhịn được cười khanh khách.
Vật nhỏ, còn thật biết tìm việc vui cho mình.
Khẽ cười một tiếng, Phó Hành ôm Tinh Tinh ngồi trên sô pha, thuận tay sờ lên cái bụng đang phình lên của cô bé, còn hơi cứng nữa.
Nhăn mày lại: “Hôm nay mẹ con đã nw những gì?”
“Con không biết, hôm nay cậu và A Thận dẫn mẹ đi chơi, con vừa về nhà cũng không thấy mẹ ăn cái gì.
Phó Ti Cẩn dám cam đoan là anh chỉ về sớm hơn ba mình có nửa tiếng.
“Ăn quá nhiều.”
Dù sao cũng là ba của hai đứa trẻ, vẫn có một ít kinh nghiệm nuôi dạy con cái.
Phó Hành liếc mắt một cái đã nhìn ra là do Tinh Tinh ăn quá no.
Nhận thức của trẻ em về cơ thể mình còn kém, thường ăn nhiều nhưng không biết thế nào là cảm giác no bụng, chỉ cảm thấy ăn ngon miệng, không cần biết dạ dày mình có chịu đựng được hay không.
Vì vậy vào những lúc này cha mẹ thường phải ước lượng lượng thức ăn, khi vượt quá lượng thức ăn đã định ra thì không thể cho trẻ ăn nữa, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt đến dạ dày của đứa bé.
Tinh Tinh đứng dậy chạy một chút có được không?”
Nếu có thể không cần uống thuốc anh sẽ không cho bé con uống, vì vậy Phó Hành muốn làm cho Tinh Tinh tự vận động, dễ tiêu hóa.
Đáng tiếc là lúc chiều Tinh Tinh đã chơi đến mệt mỏi ở công viên giải trí nên không muốn động đậy: “Tinh Tinh muốn xem mèo lớn bắt chuột.”
“Chạy một chút thôi, chú sẽ chạy cùng.” Phó Hành tiếp tục dỗ.
“Con cũng chạy.” Phó Ti Cẩn cũng nhìn ra được ý định của ba mình, vội vàng phụ họa thêm: “Hay chúng ta chơi trốn tìm, Tinh Tinh đi trốn, chúng ta đi tìm có được không?”
Chơi trò chơi.
Cái này có lực hấp dẫn rất lớn với Tinh Tinh.
Cô bé do dự mà nhìn tivi, lại nhìn Phó Hành và Phó Ti Xẩn đang mong đợi chơi với mình, cán cân trong lòng dần dần nghiêng về phía hai cha con Phó gia.
Được rồi, mèo bắt chuột thì khi nào muốn cũng có thể xem, nhưng cơ hội chơi đùa với người nhà thì rất khó có được.
Aizz, thế giới người lớn thật khó hiểu.
Tinh Tinh thở dài, cuộc sống đúng là không dễ dàng gì.
“Chúng ta chơi một hai ba người gỗ đi!” Tinh Tinh hào hứng đề xuất.
Chơi trốn tìm có gì vui, nhà lớn thế này nhất định phải chơi người gỗ.
“Được.” Phó Hành và Phó Ti Cẩn không có ý kiến khác.
Vốn chỉ muốn Tinh Tinh vận động nhiều hơn nên mới muốn rủ cô bé chơi trò chơi, chỉ cần Tinh Tinh chịu vận động, chơi cái gì cũng được hết.
Ba người quyết định chọn ai là người đếm và ai là người gỗ bằng cách lật bàn tay*.
*Lật bàn tay chọn người giống như kiểu cắt bông hoa sen bên mình á, có người ngửa bàn tay có người úp bàn tay, ai là người khác biệt thì chọn người đó.
Trong ván đầu tiên, Phó Ti Cẩn là người đếm số, anh đứng ở một đầu phòng khách, nhắm mắt lại rồi hô: “Một hai ba người gỗ.”
Sau đó lập tức quay người lại.
Tinh Tinh và Phó Hành đang lén lén lút lút tiến về phía trước, ngay lập tức bị đứng yên.
Phó Hành còn tốt, tư thế đi rất bình thường, Tinh Tinh thì buồn cười hơn nhiều.
Hình như cô bé muốn chạy đến sau lưng Phó Ti Cẩn càng sớm càng tốt, kết quả lại lao đi quá nhanh, lúc dừng lại thì còn một chân chưa kịp đặt xuống, hai tay giơ cao về phía trước, biểu cảm rất đáng yêu cũng rất buồn cười.
Kết quả là cả người đều run rẩy không thể đứng yên, nghiêng nghiêng sắp ngã xuống.
Phó Hành nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy.
“Ba, ba động.”
———–Hết Chương 10———-
20/09/2020