Trở Thành Mẹ Ruột Của Bé Con Phản Diện Ba Tuổi

Chương 34: C34: Cùng nhau về nhà


【Như ngày hôm nay! Làm một cục cưng dũng cảm!】

***

Năm ngày sau khi Bùi Ôn Du tỉnh lại, trừ ngày đầu tiên gặp qua một lần, thì Tiết Huệ Vũ không thể đi vào phòng bệnh của anh lần nữa.

Từ hệ thống biết được, ngay ngày Chu Khải Hoa nhận được sơ yếu lý lịch của cô liền ủy thác cho công ty thứ ba kiểm tra đối chiếu tư liệu về “Thẩm Tuyết”. Sau khi trừ 1 điểm hồi sinh, đã giúp cô giả mạo một phần báo cáo điều tra.

Sơ yếu lý lịch cá nhân không có kinh nghiệm làm việc, chính là vì sợ rằng càng viết càng nhiều sơ hở, dù sao thì cô thật sự không có kinh nghiệm làm việc nào khác ngoài múa ba lê……

Mãi đến sáng ngày thứ sáu, Chu Khải Hoa cầm hợp đồng hoàn chỉnh chính thức ký hợp đồng lao động với Tiết Huệ Vũ.

Thời gian hợp đồng là ba năm, thời gian thử việc một tháng, bảo mẫu tại nhà, lương hàng tháng là mười ngàn. Chủ yếu chăm sóc lo liệu cho cuộc sống của Bùi Dục Kỳ, bao gồm một ngày ba bữa cơm và giáo dục giai đoạn đầu, mọi chi phí có thể báo cáo để được thanh toán.

“Thư kí Chu, hợp đồng của tôi là ba năm, nếu tôi thông qua kỳ thử việc, xin hỏi có ảnh hưởng đến công việc của dì Trịnh không?” Tiết Huệ Vũ tỏ vẻ lo lắng nói: “Vốn dĩ bởi vì tôi không cẩn thận làm dì Trịnh bị thương mới phải tiếp nhận công việc của dì ấy, không ngờ lại biến thành công việc chính thức, sợ bà ấy sẽ hiểu lầm…….”

“Thẩm tiểu thư yên tâm, dì Trịnh vẫn còn trong hạn hợp đồng, đến lúc đó sẽ phân chia công việc khác cho dì ấy.” Chu Khải Hoa ngoài miệng nói như thế, nhưng thật ra đã biết, sau khi Trịnh Tuệ Văn đến hạn Bùi tổng đã không định gia hạn hợp đồng thêm nữa.

Thậm chí sau khi nhận được báo cáo nhập viện của Bùi Dục Kỳ, còn nổi lên lòng nghi ngờ đối với Trịnh Tuệ Văn, một vài chỉ số của Bùi Dục Kỳ rất thấp, suy dinh dưỡng nặng, nếu phát hiện thêm vấn đề, có thể bị đuổi việc sớm và khởi tố. Đương nhiên những chuyện này không cần nói với Thẩm Tuyết.

Hắn dặn dò nói: “Cô Thẩm, cô cũng không hẳn hoàn toàn tiếp nhận công việc của dì Trịnh. Dì Trịnh ban đầu còn phụ trách cuộc sống hàng ngày của Bùi tổng, nhưng sau khi xuất viện lần này, Bùi tổng đã có hộ lý chuyên môn chăm sóc, cũng cần nằm trên giường một thời gian dài, vậy nên phải tránh không được đi lên tầng ba nơi Bùi tổng ở, quầy rầy sự nghỉ ngơi của Bùi tổng. Cô Thẩm chỉ cần toàn tâm toàn ý chăm sóc Dục Kỳ là được.”

“Trang cuối cùng của hợp đồng cũng cần phải ký một thỏa thuận giữ bí mật. Trong nhà Bùi tổng có chuyện gì đều cần giữ bí mật, không được phép do thám những bí mật thương mại về công việc của Bùi tổng. Sau khi giải trừ hoặc chấm dứt hợp đồng lao động, bên B cũng phải tuân thủ nghiêm ngặt chế độ bảo mật của bên A, không được công khai bất cứ bí mật gì mà chưa được công chúng biết.”

Chu Khải Hoa chỉ vào thỏa thuận bí mật, đọc nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Nếu bên B vi phạm bất kỳ điều khoản nào của hợp đồng này, bên B sẽ phải trả cho bên A một khoản tiền phạt là một triệu trong một lần. Nếu hành vi vi phạm hợp đồng của bên B tạo ra thiệt hại cho bên A, ngoài việc bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, bên B còn phải chịu các trách nhiệm tương ứng.”

“Một triệu?” Tiết Huệ Vũ giả vờ kinh ngạc, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng.

Bùi Ôn Du mù, cần người chuyên môn chăm sóc nên phải ký một thỏa thuận bí mật, vi thế hạn chế cô lên tầng ba. Nhưng khó mà đề phòng cho được, chẳng may cô không cẩn thận phá vỡ bí mật này. Vậy để bịt miệng cô, nhất định phải dùng một số tiền vi phạm hợp đồng kếch xù để kìm hãm cô.

Chu Khải Hoa cũng biết một triệu này rất khoa trương, nhưng vẫn gật gật đầu nói: “Trong nhà Bùi tổng có nhiều hợp đồng thương mại quan trọng, đồng thời sẽ tổ chức họp tại nhà trong thời gian dưỡng bệnh, có một vài đối thủ cạnh tranh sẽ đến mua chuộc, cho nên khi làm việc ở nhà Bùi tổng, phải ký thỏa thuận giữ bí mật, đảm bảo không tiết lộ bất kỳ bí mật nào của Bùi tổng. Về phần số tiền vi phạm hợp đồng, chỉ cần cô Thẩm tuân thủ thỏa thuận bảo mật này, đương nhiên không cần lo lắng.”

Không đợi Chu Khải Hoa nói xong, Tiết Huệ Vũ không chút do dự nào ký tên, cô cười nói: “Tôi không có hứng thú với bí mật của Bùi tiên sinh, công việc của tôi là chăm sóc Dục Kỳ.”

Tuy nói là nói như vậy, nhưng trong lòng Tiết Huệ Vũ lại dấy lên lo lắng.

Cô bị hạn chế không thể lên tầng ba, Bùi Ôn Du cũng có hộ lý chuyên nghiệp chăm sóc, vậy thì ngày thường không có cách nào gặp anh rồi.

Vậy mà cô còn nghĩ rằng khi bé con gọi cô bằng mẹ sẽ có thể khiến Bùi Ôn Du chú ý, cùng lắm thì cũng nên nghi ngờ một chút chứ, ai ngờ từ mẹ trong miệng bé con lại bị hệ thống trực tiếp che chắn biến thành “Cô giáo”, ở trước mặt mọi người, bé con vẫn luôn gọi cô là “Cô giáo!”

Kế hoạch để bé con lưu loát nói cho bố mình biết hiển nhiên sẽ không còn khả thi.

Trường hợp tệ nhất là Bùi Ôn Du vẫn bị mù, không thể tiếp xúc cũng không thể nhìn thấy, khiến cho khả năng nhiệm vụ của cô thất bại là rất cao……


Tiết Huệ Vũ không thể không tính toán đến điều tồi tệ nhất. Nếu trong vòng một trăm ngày không thể hoàn thành nhiệm vụ hồi sinh, ít nhất phải đảm bảo rằng Bùi Dục Kỳ lớn lên hạnh phúc trong một môi trường đầy tình yêu thương.

Bùi Ôn Du, không thể trông cậy nhiều vào người này.

Đàn ông mà đáng tin thì heo mẹ cũng biết leo cây! Dù anh đã thay đổi vận mệnh ban đầu và sống sót, nhưng nhìn thái độ dù chỉ một chút cũng không thèm quan tâm đến con của anh, hơn nữa còn có khả năng bị mù suốt đời, Tiết Huệ Vũ thật sự rất khó tin tưởng một mình anh có thể nuôi dưỡng con thật tốt.

Bùi Dục Kỳ cũng tuyệt đối không thể rơi vào tay Hạ Lan Chi.

Kế hoạch duy nhất có thể tính đến là tìm một người mẹ kế tốt bụng……

Nhưng nếu Bùi Ôn Du bị mù cả đời, thì có người phụ nữ nào đồng ý gả đến đây làm bảo mẫu chứ, ngược lại tám chín phần mười chỉ đến vì tài sản. Chỉ sợ cũng giống Hạ Lan Chi và Đổng Lệ Mai, lén lút ngược đãi bé con.

Sau khi Tiết Huệ Vũ tiếp nhận hợp đồng, Chu Khải Hoa xác nhận không có sai sót, rồi nói: “Các thủ tục xuất viện cho cô và Dục Kỳ đã hoàn tất, nửa tiếng nữa cùng xuất viện với Bùi tổng.”

“Sao nhanh vậy?” Tiết Huệ Vũ có chút kinh ngạc, Chu Khải Hoa khẽ gật đầu nói: “Việc xuất viện của Bùi tổng phải được giữ bí mật trước khi xuất viện. Lúc đó, để tránh phóng viên truyền thông, hai người đi cùng xe với Bùi tổng luôn.”

Nghĩ đến có thể lập tức nhìn thấy Bùi Ôn Du, Tiết Huệ Vũ nhanh chóng thu dọn đồ đạc túi lớn túi nhỏ. Khi một tay cô dắt bàn tay nhỏ bé của Bùi Dục Kỳ, tay còn lại xách túi đi ra khỏi phòng, thì thấy đối diện, Chu Khải Hoa đang đẩy Bùi Ôn Du trên xe lăn ra khỏi phòng.

Bùi Ôn Du vẫn đeo kính đen giống như trước.

Hơn nửa khuôn mặt hoàn mỹ bị che khuất, chỉ lộ ra những đường nét mảnh mai và đôi môi mỏng như tờ giấy.

Khuôn mặt hờ hững tái nhợt so với ấn tượng vào lần gặp mặt trước đây đã có thêm chút hồng hào. Ngoài ra, anh không còn mặc quần áo của bệnh viện nữa, mà mặc quần áo bình thường giản dị, cả người trông không còn tiều tụy, hốc hác như lần trước. Dưới đôi kính đen, tựa như đã khôi phục lại diện mạo như minh tinh trước kia.

Nhưng Tiết Huệ Vũ vẫn còn sững sờ mất vài giây khi nhìn thấy Bùi Ôn Du.

Bùi Ôn Du trong ký ức của cô vẫn luôn là một mét chín cao không với tới, dù Tiết Huệ Vũ cao một mét bảy, bình thường khi nói chuyện vẫn phải ngước lên nhìn anh.

Nhưng bây giờ, dọc theo con đường này, anh vẫn ngồi như thế, vẫn được Chu Khải Hoa đẩy đi.

Là một góc nhìn xuống.

Có thể nhìn thấy rõ đỉnh đầu của anh.

Dù đã sớm nhìn thấy xe lăn trong phòng ngủ của Bùi Ôn Du, nhưng đây là lần đầu tiên Tiết Huệ Vũ nhìn thấy Bùi Ôn Du ngồi trên xe lăn.

Dáng vẻ hoàn toàn khác với khi ngồi thẳng lưng trên ghế, chỉ nhìn thôi cũng khiến cô thấy chua xót.

Khu VIP có một thang máy đặc biệt dẫn thẳng đến hầm để xe, đoàn người Tiết Huệ Vũ rất nhanh đã ngồi trên một chiếc xe công vụ bảy chỗ có màn đen che chắn.

Thấy chiếc ghế dành cho trẻ con ở hàng cuối, Tiết Huệ Vũ dẫn Bùi Dục Kỳ qua đó ngồi trước.


Sau khi Bùi Dục Kỳ ngồi yên ổn, cô cúi đầu nghiên cứu cách thắt dây an toàn cho ghế của cục cưng, nhưng lại nghe thấy Bùi Ôn Du lạnh lùng nói: “Cô Thẩm, có chuyện cần nhấn mạnh một chút, trong thời gian làm việc, dù ngồi ở vị trí nào trên xe, vui lòng thắt dây an toàn trước tiên.”

“Được, Bùi tiên sinh, tôi sẽ không quên thắt dây an toàn đâu.”

Trước đây khi ngồi ở ghế sau, Tiết Huệ Vũ chưa bao giờ chủ động thắt dây an toàn, nhưng sau vụ tai nạn ô tô ba năm trước, Tiết Huệ Vũ hiểu hơn ai hết tầm quan trọng của việc thắt dây an toàn, chỉ không ngờ Bùi Ôn Du còn chú ý xem những người khác có thắt dây an toàn hay không mặc dù anh đang bị mù, còn cố ý dặn dò và nhấn mạnh một lần.

Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, Bùi Ôn Du e là khắc thật sâu ba chữ “Dây an toàn” này vào trong tim.

Sau khi thấy Tiết Huệ Vũ và Bùi Dục Kỳ thắt dây an toàn xong, Chu Khải Hoa dìu Bùi Ôn Du cùng nhau ngồi vào hàng ghế thứ hai, xe lăn được tài xế gấp lại đặt ở cốp xe.

Tiết Huệ Vũ lẳng lặng ngồi sau quan sát Bùi Ôn Du, thầm nghĩ anh cũng gan ghê, còn để cô ngồi chung xe, cho dù có đeo kính đen, thì mắt thường vẫn có thể nhìn thấy sự khác biệt giữa người bình thường và người mù……

Anh không sợ cô sẽ nhìn ra manh mối nào đó trong chuyến đi cùng nhau ngắn ngủi này sao?

Nhưng giây tiếp theo, cô nhìn thấy Bùi Ôn Du, người đang bị mù, đã chạm vào dây an toàn cực kỳ chính xác, thậm chí còn kéo nhẹ và nhét vào khe dây vô cùng chuẩn xác.

Tiết Huệ Vũ tìm nửa ngày vẫn không tìm thấy khe cắm dây an toàn: “……”

Không hổ danh là người đàn ông khắc sâu ba chữ “dây an toàn” vào lòng……

Sau khi mọi người ngồi yên vị, tài xế chở một đoàn người khiêm tốn rời khỏi bệnh viện, tránh thành công nhóm phóng viên đang truy đuổi và chặn cửa.

Chỉ là ngay khi lái xe ra khỏi bệnh viện một con đường, sự im lặng ngắn ngủi đã bị phá vỡ bởi một tiếng còi cứu thương dồn dập mà bén nhọn. Một chiếc xe cấp cứu “Ô oa ô oa” từ xa chạy đến hướng bệnh viện.

Lúc nghe thấy tiếng xe cứu thương, hầu như tất cả những người ngồi trên xe trừ tài xế đều nín thở tập trung, tất cả đồng loạt nhìn về phía Bùi Dục Kỳ đang ngồi trên ghế em bé.

Bùi Dục Kỳ không hét lên kinh hãi như trước kia, Tiết Huệ Vũ thấy hai tay bé gắt gao túm chặt lấy chiếc ghế em bé, thân thể nhỏ bé cũng căng thẳng, dáng vẻ như đang đối mặt với kẻ địch lớn.

Cô vô thức đưa tay muốn che lỗ tai của bé, nhưng ngay lập tức cảm thấy tránh né không phải là cách, bé đã khác xưa, không hét lên sợ hãi ngay lập tức, bé lại đang cố gắng đối mặt với nỗi sợ hãi.

Chỉ khi tự mình vượt lên trên hoàn cảnh khó khăn như vậy, mới có thể từ từ khiến mình trở nên dũng cảm hơn.

“Dục Kỳ, lát nữa về nhà muốn ăn gì?” Tiết Huệ Vũ lập tức vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé hơi run rẩy của bé con, dùng lời nói làm phân tán sự chú ý của bé, “Bây giờ xuất viện rồi muốn ăn cái gì cũng được, con có đặc biệt muốn ăn gì không?”

Bùi Dục Kỳ đột nhiên bị hỏi bỗng sững sờ, chớp chớp đôi mắt tròn vo, lại nghe thấy Tiết Huệ Vũ mắt cong cong, nhẹ nhàng nói: “Đồ ăn vặt? Hay là hoa quả……?”

Thật muốn ăn……

Hơi thở gấp gáp dịu xuống, Bùi Dục Kỳ nghiêm túc chăm chú suy nghĩ, vẻ sợ hãi trên khuôn mặt nhỏ bé cũng từ từ biến mất.

“Thịt viên……” Bé nhẹ nhàng nói, cơ thể nhỏ bé đang căng cứng của cậu nhóc cũng không biết từ lúc nào đã từ từ thả lỏng. Bé ngước mắt lên và nhìn Tiết Huệ Vũ thông báo tên món ăn, “Pizza…… Khoai tây chiên…… Gà rán…… Hamburger……”


Bùi Ôn Du không thể nhìn thấy gì, nhưng khoảnh khắc nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu, anh theo bản năng lo lắng mà nhìn về phía sau.

Không phải là một đứa trẻ mắc bệnh cuồng loạn phát điên như trong tưởng tượng, lại ngoài dự liệu báo tên món ăn khiến Bùi Ôn Du thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lông mày cũng nhíu chặt lại.

Đứa bé này chưa từng nếm qua những thực phẩm rác, cũng chưa từng thấy ai nói với bé những điều này…… Rốt cuộc là vì sao lại nhớ rõ tên của thực phẩm rác như vậy, lại còn phát âm đến rõ ràng như thế!

Bùi Ôn Du theo bản năng cảm thấy, từng từ từng từ mà Bùi Dục Kỳ nói đều là do Thẩm Tuyết dạy, nếu không đứa bé còn nhỏ như vậy, làm sao có thể biết được những thực phẩm rác mà nó chưa từng thấy chứ!

Nghĩ đến đứa bé mới ba tuổi, đã bị cái cô giáo vô lương tâm này tiêm nhiễm những thực phẩm rác rồi, Bùi Ôn Du không khỏi có chút nghi ngờ, Thẩm Tuyết này có đang nghiêm túc dạy đứa trẻ học nói hay không……

Xe cấp cứu đã sớm chạy qua, tiếng còi đinh tai nhức óc cũng ngày càng đi xa, cuối cùng chẳng còn nghe thấy gì nữa.

Bùi Dục Kỳ lại hoàn toàn không phát hiện, bé ngập tràn mong chờ báo những thứ mà mình chưa từng được ăn, chỉ thấy Tiết Huệ Vũ hơi xấu hổ khó xử nhỏ giọng nói: “Con vừa xuất viện, chưa được ăn đồ chiên dầu…… Dễ bị tiêu chảy lắm……”

Bản thân Tiết Huệ Vũ cũng không ngờ rằng mình chỉ nói một lần trước mặt bé con, mà bé con đã ghi nhớ tất cả một cách nguyên vẹn!

Nhưng sau đó, cô tra trên mạng thấy rằng thức ăn chiên rán là loại thức ăn chứa nhiều chất béo điển hình. Hệ tiêu hóa của trẻ vẫn đang trong tình trạng phát triển và các chức năng chưa hoàn thiện. Ăn thức ăn nhiều dầu mỡ sẽ gây gánh nặng cho hệ tiêu hóa của trẻ, không tốt cho sức khỏe. Đồng thời thức ăn nhiều dầu mỡ chứa nhiều calo dễ gây dư thừa năng lượng, có thể gây béo phì, không có lợi cho sức khỏe tim mạch và mạch máu não của trẻ.

Dù rằng Bùi Dục Kỳ đã ba tuổi rưỡi, có thể ăn ít đồ chiên rán, nhưng giờ vừa mới xuất viện, vẫn cần chú ý đến chế độ dinh dưỡng một chút.

Nhưng vừa dứt lời, liền thấy bờ vai nhỏ bé của bé con rũ xuống, vẻ thất vọng lộ ra mà không cần lời nói, ý thức được làm bố mẹ thì phải giữ lời, Tiết Huệ Vũ lập tức nhẹ nhàng vỗ tay, cười hoan hô nói: “Nhưng —— hôm nay Dục Kỳ của chúng ta giống như một anh hùng nhỏ vậy, cực kỳ dũng cảm luôn!”

Bùi Dục Kỳ đang mất mát nghi hoặc nghiêng đầu qua, nhưng bé cũng vô thức vỗ tay theo với vẻ mặt mơ màng.

Bùi Ôn Du và Chu Khải Hoa ù ù cạc cạc: “…….”

“Vừa rồi con không sợ tiếng còi xe cứu thương chút nào! Làm tốt lắm, làm tốt lắm……!”

Được mẹ nhắc đến, Bùi Dục Kỳ mới phát giác ra, xung quanh đã không còn nghe thấy tiếng xe cứu thương chói tai nữa rồi……

Thật kỳ lạ, vừa rồi rất khó chịu, nhưng sau khi nói chuyện với mẹ, cuối cùng không còn nghe được âm thanh này nữa……

Bé bối rối nhìn ra ngoài cửa sổ, giây tiếp theo, đỉnh đầu của Bùi Dục Kỳ đang được xoa nhẹ.

“Vì vậy, để thưởng cho sự dũng cảm vượt qua nỗi sợ hãi, chúng ta hãy ăn sandwich vào bữa trưa đi!”

Không thể ăn hamburger, vì thế Tiết Huệ Vũ chọn sandwich như một sự thỏa hiệp!

Sandwich cũng là một cái tên mà trước giờ chưa từng nghe thấy…… Ánh mắt Bùi Dục Kỳ vốn đang nhìn ra ngoài cửa sổ bỗng sáng lên, lập tức quay đầu nhỏ lại cái hiểu cái không gật đầu mạnh mẽ……

“Ừm ừm……”

Bùi Ôn Du và Chu Khải Hoa người đã lắng nghe cuộc trò chuyện của họ trong cả quá trình: “……”

Nhìn vẻ mặt tối sầm đi của sếp nhà mình, nghĩ đến mình báo cáo rằng Thẩm Tuyết chuẩn bị đủ loại bữa ăn dinh dưỡng phong phú mỗi ngày, Chu Khải Hoa tự mình cảm thấy mất mặt, ngay lập tức ho nhẹ một tiếng và cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

“Cô Thẩm, cô thật sự tính làm sandwich vào buổi trưa sao?” Anh uyển chuyển khuyên nhủ, “Mới xuất viện, sẽ tốt hơn nếu cô nấu một số món canh bổ dưỡng, chẳng hạn như súp chim bồ câu, canh cá lóc……”


Vừa nghe nói lại phải uống canh, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Dục Kỳ lập tức suy sụp, miệng mím chặt lại, tủi thân ủy khuất than thở một câu: “Không muốn uống……”

Lời nói ghét bỏ thẳng thừng ngay tại chỗ của Bùi Dục Kỳ khiến người lớn không khỏi sửng sốt.

Tiết Huệ Vũ lập tức nói: “Mấy ngày nay hầu như mỗi ngày Dục Kỳ đều uống canh, chắc cũng uống đến phát chán rồi. Bây giờ xuất viện hiếm khi muốn ăn thứ gì đó, vậy thì thỏa mãn tâm nguyện của con một chút đi. Hơn nữa sandwich không phải thực phẩm rác, thêm thịt và rau dưa vào bánh mì, cũng có thể làm một bữa cơm trưa cân bằng dinh dưỡng và tốt cho sức khỏe. Bùi tiên sinh, anh cảm thấy thế nào?”

Tiết Huệ Vũ cố tình hỏi Bùi Ôn Du nãy giờ chẳng nói lời nào, Bùi Ôn Du nhíu mày, sự tự quyết định của đối phương khiến vẻ mặt của anh trở nên lạnh lẽo, chợt nghe thấy giọng Bùi Dục Kỳ rụt rè truyền đến.

“Bố…… Con muốn ăn sandwich……”

Đây là lần đầu tiên Bùi Ôn Du nghe Bùi Dục Kỳ nói một câu dài như vậy kể từ tiếng “Bố” lần trước cả hai gặp nhau.

Mặc dù Chu Khải Hoa đã báo cáo rằng Bùi Dục Kỳ có thể nói những câu dài, nhưng khi không nhìn thấy thì giọng nói như vậy thật sự vô cùng không chân thật……

“Không thể sao……”

Con trai lần đầu tiên cầu xin mình……

Giọng nói mềm mềm nhẹ nhẹ khiến trái tim của Bùi Ôn Du không có tiền đồ đập loạn nhịp, mất một lúc lâu mới tìm được giọng nói của mình.

“Có thể……” Anh nuốt nước bọt, cảm thấy mình thật không có nguyên tắc, chỉ vừa nghe con mở miệng nói chuyện là liền thất bại thảm hại, lòng quân tan rã ngay lập tức.

“Con muốn ăn gì thì bảo dì Thẩm làm cho con ăn……”

Ngay cả Bùi Ôn Du cũng chưa phát giác, lúc này giọng nói của anh dịu dàng đến khó tin, khóe miệng cũng nở một nụ cười nhẹ.

“Cảm ơn bố!”

Giọng nói rụt rè ban đầu ngay lập tức trở nên vui vẻ, đây là lần đầu tiên Bùi Ôn Du nghe thấy Bùi Dục Kỳ nói với mình bằng giọng điệu vui vẻ như vậy.

Lần đầu tiên, lần đầu tiên……

Chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi, Bùi Ôn Du đều có mấy lần có suy nghĩ như vậy. Giống như lần đầu tiên biết rằng hóa ra con mình không phải bị tự kỷ cũng không chán ghét mình như trong tưởng tượng, nhất thời anh giật mình chẳng biết làm sao.

Tim đập thình thịch.

Mãi đến khi nghe được Bùi Dục Kỳ dùng giọng càng thân thiết, càng ngọt ngào như sữa nói chuyện với Thẩm Tuyết, anh mới nhận ra bé con của mình đối với mình còn không thân thiết bằng một người xa lạ mới gặp được vài ngày, trong lòng Bùi Ôn Du không biết sao có chút chua chua.

“Dục Kỳ, lần này con đã vượt qua nỗi sợ hãi thành công rồi! Sau này cũng phải nhớ cho kỹ, những người trong xe cứu thương là những anh hùng chạy đua với thời gian để cứu giúp bệnh nhân…… Lần này bố có thể xuất viện bình an là nhờ xe cấp cứu đưa bố đến bệnh viện kịp thời đó.”

“Vì vậy, không có gì phải sợ hãi! Hãy như ngày hôm nay! Làm một cục cưng dũng cảm nhé!”

Tiết Huệ Vũ lén lút nói nhỏ bên tai Bùi Dục Kỳ, nhưng người có đôi tai đột nhiên trở nên nhạy cảm là Bùi Ôn Du, có thể nghe thấy hết mọi lời nói đứt quãng của cô.

Giọng nói giống của Huệ Vũ…… Muốn cố ý xem nhẹ lại không thể……

Nhưng anh biết, Huệ Vũ tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này.

Trong lúc nhất thời, lồng ngực Bùi Ôn Du trở nên khó chịu, cảm xúc rối bời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận