An Cẩn vô thức muốn bơi về phía nhà vệ sinh, nhưng mới quay người thì động tác lập tức dừng lại.
Cậu cảm nhận được Norman đang đi thẳng đến phòng người cá chứ không thay quần áo ở nhà xong rồi mới qua đây như bình thường.
Cậu tính toán thời gian cần thiết để bơi đến bờ hồ, bò lên bờ rồi vào nhà vệ sinh.
Quyết đoán từ bỏ ý định trốn trong nhà vệ sinh.
Nếu cậu vẫn muốn vào nhà vệ sinh thì với tốc độ của Norman, rất có thể hắn sẽ tiến vào phòng trước khi cậu kịp tránh đi.
Vừa nghĩ tới cảnh đó, An Cẩn xấu hổ đến mức mặt nóng như sắp bị thiêu.
Lúc Norman bước vào phòng người cá thì thấy người cá nhỏ đang khoác hai tay lên mép bờ, đầu lộ ra chút xíu, từ dưới mắt trở xuống hoàn toàn bị thành hồ che mất.
An Cẩn trông thấy hắn, vội nói: “Anh đừng lại đây nữa!”
Norman dừng bước, nhanh chóng nghĩ ra nguyên nhân: “Có phải lại rụng vảy không?” Hắn nghiêm túc nói, “Không sao, vảy mới của An An cũng rất đẹp.”
Vành tai An Cẩn ửng đỏ, hai tay bởi vì lúng túng xấu hổ mà víu chặt sàn nhà, lòng bàn tay cũng bị đè bẹp.
Cậu không dám nhìn Norman, nhỏ giọng nói: “Anh đừng đến gần.”
Giọng người cá nhỏ rất êm tai, lúc này xen lẫn chút xấu hổ và cầu xin, nghe có vẻ hơi nũng nịu.
Lòng Norman như mềm nhũn, hoàn toàn không cách nào từ chối: “Được, tôi không qua.” Hắn hỏi người cá nhỏ, “Cơ thể có khó chịu không?”
An Cẩn lắc đầu: “Không.”
Norman thấy giọng cậu vẫn như thường ngày, vầng trán trắng nõn lộ ra, đôi mắt cũng xanh trắng rõ ràng, không giống dáng vẻ đang khó chịu nên hơi yên tâm.
An Cẩn ngước mắt nhìn Norman, khẽ nói: “Anh ra ngoài trước được không?”
Norman nhìn người cá nhỏ ghé sát vào thành hồ, sắc mặt thẹn thùng rặt một vẻ sợ bị người khác nhìn thấy. Hắn không muốn khiến cậu khó xử, bèn nói: “Cậu đừng vội, tôi ra ngoài.” Dừng một chút rồi bổ sung, “Cần giúp gì thì cứ gọi tôi.”
An Cẩn gật đầu, Norman quay người đi ra ngoài.
Cậu nhìn cánh cửa được đóng lại, thở phào nhẹ nhõm.
Không lâu sau người máy ôm một hộp bưu kiện đi vào, nó đặt hộp xuống cạnh bờ hồ rồi xoay người đi ra.
An Cẩn lên bờ, leo lên xe trượt thông minh, cầm hộp bưu kiện rồi vào nhà vệ sinh.
Cậu lấy váy ra, dùng móng tay cắt đứt nhãn mác, vận chuyển dị năng giặt giũ sạch sẽ sau đó ngồi trên mặt đất, cơ thể nghiêng về phía trước muốn tròng váy vào đuôi, không tròng được…
Đuôi quá dài, người cậu nghiêng về phía trước nhưng vẫn không thể chạm tới đuôi, cậu ngồi thẳng lại, hít hơi nghỉ hai giây rồi vểnh đuôi lên trên, lại nghiêng người về phía trước một lần nữa, cuối cùng cũng tròng váy vào được.
An Cẩn túm thắt lưng kéo lên, kéo tới mông thì dùng tay chống mặt đất nhấc người lên, thành công mặc váy xong.
Cậu thử độ chặt lỏng của thắt lưng, xác định váy đã chắc chắn không bị tuột, cũng không bó cứng thì vô cùng hài lòng.
Nhưng rất nhanh sau đó cậu đã phát hiện ra cậu hài lòng quá sớm.
Lúc mặc váy hành động cực kỳ bất tiện.
Tuy cậu có thể lái xe trượt thông minh nhưng trước khi lên xe lại chỉ có thể bò. Lúc di chuyển thân trên thì đuôi đè lên váy, phần eo bị kéo xuống, thế là chỉ có thể vừa bò vừa sửa lại.
An Cẩn leo lên xe trượt, lo lắng khi đuôi gập lại sẽ đè vào gấu váy nên bèn nâng gấu váy đặt về phía trước trước, cuối cùng cũng thuận lợi đứng được trên xe trượt.
Cậu cúi đầu, cả áo và váy đều hơi xộc xệch.
Cậu suy nghĩ một lát, hai tay nắm chặt tay cầm, đuôi vẫn luôn giữ bất động, nhảy nhẹ xuống tại chỗ để vạt áo và gấu váy hơi rủ xuống, trông có vẻ đã ổn hơn nhiều rồi.
Sau khi lái xe trượt tới cửa, An Cẩn mở cửa ra, không ngờ lại trông thấy Norman đang đứng ở đó, hơi sửng sốt.
Norman nghe tiếng động thì quay người, sững sờ.
Tóc người cá nhỏ buộc sau đầu để lộ khuôn mặt xinh đẹp tinh tế, thân trên mặc áo phông trắng, thân dưới mặc váy đen dài, vì quá dài nên gấu váy che mất đuôi.
Nếu không phải trên mặt có vảy cá thì hoàn toàn giống như một thiếu niên đang mặc váy.
Lần đầu tiên An Cẩn mặc váy, vừa xấu hổ lại vừa mất tự nhiên, nhỏ giọng giải thích: “Chỉ có váy phù hợp với đuôi thôi.”
Norman hoàn hồn: “Đẹp lắm.” Hắn nói rồi ngừng một chút, “Không mặc cũng không sao, dù có thay vảy thì đuôi của An An cũng rất đẹp.”
An Cẩn nghĩ đến tình trạng đuôi lúc này, mặt không khỏi nóng lên, nói: “Sau này, tôi vẫn sẽ mặc váy.”
Norman cho rằng người cá nhỏ cảm thấy bản thân xấu xí vì thay vảy, tâm tư nhạy cảm, bèn không nói không mặc cũng đẹp nữa, mà hỏi: “Cậu thích màu gì? Tôi mua giúp cậu.”
Hắn nhìn lướt qua chiếc váy đen nhăn nhúm, không khó để tưởng tượng được người cá nhỏ mặc nó bất tiện biết bao nhiêu.
Hắn cân nhắc: “Kiểu này không phù hợp với cậu, để tôi bảo người đặt làm theo yêu cầu.”
An Cẩn nghe vậy thì đáp: “Tôi cũng muốn đặt làm.” Cậu suy nghĩ một chút, “Không biết có chất vải nào vừa ổn vừa trơn bóng không.”
Norman: “Có.” Hắn liếc nhìn trong phòng, “Cậu quay lại hồ trước.”
Hai ngày nay người cá nhỏ rất ít ra khỏi hồ, mỗi bữa xử lý đồ ăn cũng không vào bếp nữa mà để người máy đưa tới bờ hồ.
Mặc dù cậu không nói nhưng hắn cũng hiểu được, chuyện rụng vảy vẫn khiến người cá nhỏ lo lắng, vì vậy nên mới để đuôi ở dưới nước trong thời gian dài.
An Cẩn ra lệnh cho xe trượt, đến bên bờ hồ rồi thì lại chần chừ một lúc, không nhảy thẳng xuống hồ.
Norman thấy vậy thì nhẹ nhàng ôm người cá lên, từ từ thả cậu xuống nước.
Vừa vào nước, váy dài lập tức nổi lên.
An Cẩn giật thót vội vàng đưa tay đè lại, nhưng chẳng ngờ chất vải của chiếc váy này quá bình thường, lúc móng tay vạch qua trực tiếp xẻ toạc một đường dài.
An Cẩn vội kề sát vào thành hồ, thầm nghĩ còn may không rạch rách ở chính giữa.
Tầm mắt Norman chợt lóe qua một khoảng xanh trắng tươi mát, ngay sau đó đã bị váy đen che lại.
Hắn không nhịn được hỏi: “An An, có phải vảy của cậu thay xong rồi không?”
An Cẩn dùng khuỷu tay đè gấu váy: “Đuôi vẫn còn một ít.”
Norman nhớ lại dáng vẻ cuống quýt muốn che giấu của người cá nhỏ, lòng thầm suy nghĩ.
Tại sao người cá nhỏ không muốn để lộ đuôi? Màu xanh trắng nhàn nhạt hoàn toàn không xấu xí.
Hai ngày trước lúc độ đậm nhạt của vảy cá không đồng đều, tuy rằng người cá nhỏ cảm thấy xấu nhưng cũng không có ý che đi.
Norman hơi tò mò, nhưng người cá nhỏ không bằng lòng cho người khác xem thì hắn cũng không muốn làm trái ý cậu.
An Cẩn cúi đầu nhìn mặt nước, phát hiện vừa rồi bản thân phản ứng hơi thái quá.
Tuy váy nổi lên nhưng lúc đó cậu đang ở trong nước còn Norman ở trên bờ. Norman nhìn cậu cũng giống như người trên tầng nhìn người che ô dưới tầng, đuôi cậu căn bản sẽ không bị lộ.
Đương nhiên với điều kiện là váy không bị rách, cũng may mà vị trí rách là ở bên phải nên An Cẩn không còn căng thẳng như ban nãy nữa.
Cậu ngẩng đầu nhìn Norman, thắc mắc: “Hôm nay anh về sớm hơn bình thường.”
Norman hơi ngạc nhiên, quan niệm thời gian của người cá nhỏ rất mạnh.
“Hôm nay thị sát bên ngoài, xong việc thì trực tiếp trở về.” Hắn lùi lại một bước, lấy ra ba chiếc phao bơi* và một cái vòng bơi từ trí não không gian, vì chưa bơm hơi nên đều dẹp lép.
*Loại phao Norman mua cho em nhỏ là phao nằm.
Sau khi An Cẩn nhận ra thì hơi kinh ngạc nhìn Norman, cảm thấy hình như Norman coi cậu như trẻ con.
Norman lấy dụng cụ bơm hơi ra, nói: “Mua từ mấy ngày trước mà quên không mua ống bơm.”
Hắn hỏi người cá nhỏ: “Biết đây là gì không?”
An Cẩn: “Là để nổi trên mặt nước à?”
Norman: “Ừm, chọn một cái cậu thích.”
An Cẩn nhìn đủ loại hình dáng khác nhau, chọn ra một con vịt.
Norman bơm đầy khí vào phao con vịt, vốn là một miếng nhựa dẹp lép trong nháy mắt đã biến thành con vịt vàng nhạt, dài gần 2m cao 1m.
Norman: “Thả trong phòng hay vườn hoa?”
An Cẩn: “Thả vườn hoa.” Cậu chỉ vào một phao bơi con cua tròn bẹp: “Cái này thả trong phòng, chơi hai con này trước.”
Norman bơm hơi vào phao bơi con cua, bên trong con cua gần như là hình tròn, đường kính cỡ 2m, rất to.
Norman thả phao bơi xuống nước, An Cẩn vốn muốn lên trên nằm thử ngay nhưng lại nhớ đến chiếc váy, vậy nên vẫn dán sát thành hồ không cử động.
Phần trên của váy sẽ không bị lộ, nhưng chỗ xa thì chưa chắc.
Norman thấy được nỗi băn khoăn của người cá nhỏ, xoa tóc cậu: “Nên chọn bữa tối rồi, hôm nay tôi có việc, không ăn cùng cậu được.”
An Cẩn bèn tự chọn bữa tối cho mình.
Norman rời khỏi phòng người cá, trở lại thư phòng, dùng thân phận Đường Lẫm liên lạc với công ty quần áo, đặt làm một lô váy phù hợp với đuôi cá.
Cả Obis đều biết Đường Lẫm có một người cá thuần sắc, giám đốc bộ phận chăm sóc khách hàng sau khi nhận được đơn đặt hàng thì cực kỳ xúc động, liên tục bày tỏ sẽ cố gắng làm xong sớm, dò hỏi xem có cần nhân viên tới phục vụ tận nơi không.
Nếu đo số liệu trực tiếp thì quần áo đặt làm sẽ càng vừa người hơn.
Tâm tư của ông ta Norman hiểu rõ, từ chối không chút do dự, gửi kích thước chính xác của các vị trí trên đuôi người cá nhỏ qua rồi nhiều lần nhấn mạnh phải bảo mật tư liệu khách hàng.
Hắn có phán đoán chính xác về số liệu, hắn đã ôm người cá nhỏ rất nhiều lần, mỗi ngày không chỉ gặp mặt mà còn nắm rõ tất cả các hạng mục số liệu liên quan đến cậu.
Hắn thanh toán tiền cọc và trả thêm phí đặt làm khẩn cấp, yêu cầu ít nhất phải làm kịp được một chiếc trước 7 giờ sáng mai.
An Cẩn ăn bữa tối, phát hiện Norman không hề đi ra ngoài, hắn ở trong thư phòng một lúc rồi đến phòng thể dục.
Mãi tới khi cậu sắp ngủ thì Norman mới rời khỏi phòng thể dục, trở về phòng ngủ.
An Cẩn nhặt mảnh vảy rơi dưới đáy hồ lên, nhìn đuôi, trong lòng chợt thoáng qua một ý nghĩ.
Là Norman phát hiện cậu không thoải mái cho nên mới không dùng bữa tối cùng cậu chăng?
Hắn vẫn luôn luyện tập ở trong nhà, hoàn toàn không bận chuyện gì hết.
Cậu cất vảy đi, bất giác nở nụ cười, Norman thực sự quá tốt mà!
Sáng hôm sau, An Cẩn nhận được chiếc váy đầu tiên đặt làm xong.
“Váy đuôi cá?” An Cẩn vô cùng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Norman.
Norman gật đầu: “Bọn họ cho rằng đấy là cái tên thích hợp nhất, cậu xem có thích không.”
An Cẩn mở hộp ra, mắt bỗng chốc bị một tia sáng xanh chiếu vào, cậu nhắm mắt một lúc rồi lại mở ra, còn chưa kịp nhìn kiểu dáng đã bị chất vải bóng kim loại khiến cho sững sờ.
Cậu duỗi tay sờ, chất vải vừa mềm vừa trơn bóng, hoàn toàn khác với cảm nhận khi nhìn bằng mắt.
Cậu mở váy ra, chợt hiểu tại sao người ta lại gọi đây là váy đuôi cá, chiếc váy này trông giống hệt một chiếc đuôi cá, khiến cậu nhớ đến kiểu váy mà nhân viên thủy cung ở hiện đại hay mặc để đóng giả người cá.
Chỉ có điều… Cậu nghĩ một chút về đuôi của cậu, chắc là khó mà nhét vào nổi nhỉ?
Norman mở trí não, bật video dạy mặc váy cho cậu xem.
An Cẩn nhìn qua, hóa ra có khóa kéo ở sau eo váy đuôi cá, kéo khóa xuống hết toàn bộ thân váy thì chiếc váy sẽ trở thành một mảnh vải phẳng phiu.
Hơn nữa điều tuyệt nhất là khóa kéo cũng có thể tự động, chỉ cần cậu nối liền hai đầu phía cuối với nhau thì khóa sẽ tự động kéo lên, sau khi đến phần trên lại tự động khóa chặt chốt.
Lúc cởi ra chỉ cần ấn chốt cài, đầu khóa kéo sẽ tự động trượt xuống cuối.
An Cẩn lấy móng tay thử chất liệu, phát hiện thứ này không dễ bị làm rách thì vô cùng hài lòng, mắt sáng lấp lánh nhìn Norman, mang theo chút mong đợi.
Ánh mắt Norman thoáng qua ý cười, xoa đầu người cá nhỏ rồi đi ra ngoài.
An Cẩn cởi chiếc váy đen dài ra, vểnh đuôi lên thay váy đuôi cá ở trong nước.
Cậu vẫy đuôi, cực kỳ thuận tiện, giống như không mặc gì vậy. Khi vẫy đuôi, váy đuôi cá xanh biển hơi lấp lánh, thoạt nhìn hệt như một chiếc đuôi thật.
An Cẩn vui sướng bơi đến bên bờ hồ, gọi với ra cửa: “Xong rồi.”
Norman đẩy cửa tiến vào, An Cẩn bơi một vòng trong hồ sau đó nhìn Norman, mắt sáng rực: “Rất thích hợp, cũng rất thoải mái.”
Ánh mắt Norman lướt qua đuôi của người cá nhỏ: “Tôi sẽ bảo họ cố gắng làm nhanh thêm mấy chiếc.”
An Cẩn suy nghĩ: “Ba chiếc là đủ rồi.”