Trở Về Đời Thanh

Chương 31-1: Bát a ca (2)


Dận Chân trầm giọng nói. “Nhi thần cảm thấy sự việc này chưa chắc đã là do thị vệ gây nên.”

Đông quý phi đáp. “Tiểu a ca, người còn nhỏ, đừng để những việc nhơ bẩn này làm ô uế tai người.”

Dận Chân cười thầm trong lòng, nghĩ “kỳ thực năm nay ta đã ba mươi tuổi rồi, đâu còn nhỏ nữa” nhưng ngoài miệng lại làm bộ lễ phép. “Nhi thần có thể hiểu được, sự việc lớn như thế lại khiến cho Ngạch nương phải đắn đo nhiều. Thử hỏi, thị vệ bình thường sao dám có gan làm vậy? Tổ tông đã có quy củ, ai dám làm chuyện này, bị bắt sẽ liên lụy tới cửu tộc. Còn nữa, những thị vệ cung đình đều là đệ tử của các hoàng thân quốc thích. Lúc tiếp xúc với bọn họ, nhi thần thấy họ đều hành sự cẩn thận, không có gan làm loạn. Việc này, sợ là có liên quan tới người khác.”

Đông quý phi định thần mà nghĩ lại, rồi cũng cho rằng việc như thế nếu không phải do thị vệ làm thì các quan to lại càng không có khả năng. Lúc bình thường, bọn họ phải được gọi mới bước vào cửa cung, sau đó đều được khóa lại. Người trông coi ngân khố ở nơi hẻo lánh trong hoa viên, các quan không được vào. Dù không phải lúc nào thị vệ cũng đi tuần, nhưng những người có thể làm việc ấy chỉ có đại a ca và thái tử. Lúc ấy thái tử mới mười hai tuổi, đại a ca cũng mới mười bốn, lẽ nào lại là một trong hai người ấy? Hay chính là… hoàng thượng?

Nghĩ tới đó, nàng không khỏi hoảng hốt. Nếu là hoàng tử, sự việc lộ ra sẽ khiến cho hoàng đế Khang Hi tực giận vô cùng, sẽ bị phạt nặng. Nhưng phía sau thái tử là hoàng thái hậu, tác ngạch đồ; phía sau đại a ca là Minh Châu, Huệ phi, những người này đều không dễ đắc tội. Nếu bản thân mình để chuyện này bị điều tra ra thì nhất định gây ra họa lớn. Trường hợp việc này thực sự có liên quan tới một trong hai vị hoàng tử, cung đình tất sẽ có biến.

Có điều, nàng cũng không thể cứ thế mà cho qua chuyện này được. Nếu nha đầu kia bị người ta giết để diệt khẩu, người dễ bị vu oan nhất chính là nàng. Hoặc giả sự việc bị hoàng đế phát hiện thì liệu có dễ bỏ qua cho mình? Nàng lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, không biết phải ứng biến thế nào.

Dường như Dận Chân nhìn ra tâm tư của Đông quý phi, liền bảo.

“Thi thần cho rằng, trước mắt nên truyền người trông coi ngân khố mới tới để dò hỏi, xem thị vệ thường tiếp xúc nhiều với ai. Đợi tới lúc điều tra ra manh mối mới quyết định.”

Thấy không còn cách xử lý nào tốt hơn, Đông quý phi liền đồng ý. Nàng gọi Cao Quần lại hỏi.

“Ngươi có thể dò hỏi tên trông coi ngân khố mới này không?”

Cao Quần trả lời. “Hôm qua nô tài có tới đó, nhưng hắn cáo bệnh ở nhà nên nô tài không gặp được.”

Đông quý phi lại hỏi. “A Bố Đỉnh là ai? Liệu có đúng là Tác Ngạch Đồ cấu kết với tên nô bộc ấy không?”

Cao Quần đáp. “Chủ tử sáng suốt. A Bố Đỉnh là quan thú y chính hoàng kỳ, là một người lăng nhăng!”

Đông quý phi suy nghĩ một chút rồi gật đầu. “Tên nô tài này cáo bệnh đúng lúc thật. Cao Quần, ngươi tới nơi hắn ở một chuyến, gọi hắn lại đây. Chỉ cần hắn có thể bò được, nhất định phải bắt hắn tới.”

Cao Quần kích động vâng lệnh, nhanh chóng rời đi.

Trong lòng Đông quý phi hiện giờ rất mâu thuẫn. Nàng không biết việc này có liên quan tới Tác Ngạch Đồ hay không, chỉ sợ việc này không đơn giản như thế.

Không lâu sau, Cao Quần mang theo một người xuất hiện. Người này không cao, mắt tròn, mũi to trên cái miệng lộ ra hai chiếc răng vổ, râu thưa, thân thể gầy gò, bộ dạng hèn mọn thấy rõ.

Dận Chân đánh giá người này rồi không khỏi cười thầm trong lòng. Nếu chính mắt hắn là kẻ đang bị nghi ngờ thì thật khó hiểu. Vẻ ngoài người này còn lâu mới được gọi là anh tuấn hấp dẫn.

Người này thấy Đông quý phi thì vội quỳ rạp xuống, chân tay run lẩy bẩy, lắp bắp nói.

“Nô…nô tài là A Bố Đỉnh, thỉnh an chủ tử cát tường, cát tường!”

Dận Chân thấy buồn cười lầm Đông quý phi phải liếc mắt, nghiêm mặt.

“A Bố Đỉnh, ta hỏi ngươi mấy câu, ngươi phải thành thật trả lời. Nếu không, ngươi là nô tài trong hoàng cung, ngươi cũng biết cha ta tuy là Tương hoàng kỳ, hiện giờ cũng phụ ta bên Chính hoàng kỳ quản lý đám nô tài. Dẫu không dùng tới quốc pháp thì vẫn có thể dùng gia pháp để xử lý ngươi. Ngươi hãy cẩn thận.”

A Bố Đỉnh nghe thế thì không dám ngẩng đầu, vội đáp. “Nô tài… nô tài…nhất định nói thật, không dám giấu nửa lời.”

Bấy giờ Đông quý phi mới hỏi. “Người mới trông coi ngân khố có một nữ nô tỳ đúng không?”

A Bố Đỉnh đã run lại càng run, vội đáp. “Thưa đúng vậy, nàng là người hầu trong Hoán Y Cục (nơi giặt quần áo).”

“Nàng ta là người của kỳ hạ nào?”

A Bố Đỉnh loay hoay cả nửa ngày mới đáp. “Nàng ta là người của chính hoàng kỳ.”

Dận Chân nhìn A Bố Đỉnh đang run rẩy, đột nhiên hỏi. “Nàng ta có quan hệ gì với ngươi?”

A Bố Đỉnh nghe xong câu này thì như bị sét đánh phải, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ra thành dòng. Hắn nghẹn lời một hồi mới thốt lên. “Chủ tử! Xin chủ tử khai ân. Tội của nô tài đáng chết vạn lần. Chủ tử tha cho nô tài dám tìm nữ nhân trong hoàng cung, lão thái giám là người trung thực.”

Sắc mặt Đông quý phi trầm lại, lạnh lùng hỏi. “Ngươi nói mau, bản cung có thể tha cho ngươi hay không?”

A Bố Đỉnh quỳ sát mặt đất, không dám thở mạnh, chỉ liên tục dập đầu.

Dân Chân khinh thường trong lòng, thuận miệng bảo. “Ngươi đã dập đầu rồi, mau trả lời câu hỏi của mẹ ta đi chứ.”

Lúc ấy, A Bố Đỉnh mới nhỏ giọng đáp. “Vệ thị quả thực là nư nhân của nô tài, là người hầu tại Hoán Y Cục.”

Đông quý phi kinh hãi, lớn tiếng mắng. “Cái gì? Nàng là nữ nhân của ngươi? Hai người các ngươi thật to gan!”

A Bố Đỉnh giật mình, thiếu chút nữa đã ngã lăn ra đất.

Dận Chân thấy thế liền nhắc nhở. “Hoàng ngạch nương không nên làm tổn hại tới thân thể. Trước hết nên hỏi rõ sự tình đã.”

Đông quý phi nén nỗi tức giận lại mà quát. “Ngươi mau đem mọi sự nói rõ ràng cho bản cung, nếu không ta cho mang cả hai người các ngươi ra, đúng theo quy củ mà xử trí.”

A Bố Đỉnh khúm núm trả lời. “Gia đình nô tài thực là bất hạnh, lại trót để ý nha đầu ngỗ nghịch ấy. Hôn một năm trước nô tài mới biết nàng ta đã mang thai ba tháng rồi. Lúc ấy nô tài vừa vui mừng vừa lo lắng, cũng từng hỏi nàng ấy đã xảy ra chuyện gì? Lúc đầu nàng ấy nhất quyết không nói, nô tài dùng gia pháp uy hiếp mới khiến nàng mở miệng.”

A Bố Đỉnh liếm môi rồi tiếp.

“Khoảng một năm rưỡi trước, có một lần, vào ban đêm, lúc nàng còn là người hầu thì có một vị công công nàng cũng không biết là ai, chỉ qua phục sức, mũ áo mà đoán là quan ngũ phẩm nói có một vị vừa mới uống máu nai cần giải tỏa, hỏi nàng có đúng là nữ nhân còn trinh hay không. Nàng trả lời có thì bị người này cưỡng ép đi hầu hạ người kia. Vị công công này còn nói người nàng hầu hạ là một quý nhân, bắt nàng không được nói lại với ai khác, sau đó đưa thuốc bắt nàng phải uống.”

“Thực không ngờ nha đầu này không uống, để tới nỗi phát sinh sự việc thế này (mang thai). Nô tài vốn định tìm đại phu bỏ đi nghiệt chủng, hiềm nỗi vợ nô tài nhất định không chịu. Nô tài lại là người sợ vợ, mới len lén tìm trong cung có người đã làm mẹ giúp đỡ cho nghiệt chủng của nàng, giữ lại ở bên cạnh. Nô tài thì chuyển sang quản lý ngân khố, bất đắc dĩ phải để nàng ở lại một mình tại Hoán Y Cục. Nàng làm người hầu không được ra ngoài cung, nên đành phải giấu hài tử trong phòng. Nô tài biết tội rồi, nô tài đáng chết! Cúi xin chủ tử tha cho nô tài.”

A Bố Đỉnh liên tục khóc lóc cầu xin.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận