Editor: Thienyetkomanhme
Cao Lương cùng người đàn ông mua vé bị đưa tới một phòng, người đàn ông mua vé còn đang lớn tiếng ồn ào yêu cầu thả ra, nhưng không ai để ý đến hắn, một người đi ra ngoài, gọi tới một nữ nhân viên, bắt đầu lục soát Cao Lương thân, Cao Lương rất phối hợp mà bỏ túi của mình ra, bất đắc dĩ mà nói: “Chị ơi, em thật sự không phải lái buôn. Em chỉ bán lại vé của chính mình thôi.” Nữ nhân viên chỉ lục soát từ trên người Cao Lương một đồng tiền lẻ, đây là tiền vốn dĩ cô tính toán dùng để ngồi xe buýt.
Người đàn ông mua vé thấy một màn này, nói: “Xem đi, cô ta thật sự không phải lái buôn. Tôi cũng rất vô tội, tôi chỉ tiện mua một tấm vé, là ấn theo giá gốc, tuyệt đối không có chuyện mua vé giá cao, có thể cho tôi đi chưa?”
“Trước đừng nháo!” Người đàn ông tra xét xụ mặt, gõ cái bàn nói với Cao Lương, “Mặc kệ cô có phải lái buôn hay không, hành vi của hai người đã trái với quy định của ga tàu hỏa, nhiễu loạn trật tự thị trường, cho nên nhất định phải xử phạt.”
Cao Lương nghe ngữ khí ông ta không còn hung dữ như phía trước, hẳn là không bị ngồi tù, nhưng chắc sẽ bị phạt tiền, không biết bị phạt nhiều ít ra sao, thật là mất nhiều hơn được, nhưng trên thế giới này nào có thuốc hối hận.
Lúc này cửa bị đẩy ra, Cao Lương nhìn lại, một người đàn ông hơn 50 tuổi đứng ở cửa, nhân viên công tác đều gọi “Trưởng ga”. Cao Lương phát hiện đi theo phía sau trưởng ga có một người đàn ông tuổi trẻ mặc áo bóng rổ nhỏ giọng nói một câu: “Chính là cô ấy.” Đối phương rất cao lớn, thể trạng cường tráng lại không khoa trương, cổ cùng cánh tay đều thấm mồ hôi, Cao Lương nhìn đối phương cảm thấy thập phần quen mặt, lập tức nghĩ không ra là ai, đối phương lại gọi tên cô: “Cao Lương, Tuấn Vĩ nói em tới trả vé, như thế nào lại tới nơi này?”
Cao Lương vừa nghe tên Tuấn Vĩ, đột nhiên nhớ tới đây là Lý Tuấn Nghị, cô vội vàng nói: “Anh Tuấn Nghị, em thấy người bán vé còn chưa đi làm, liền muốn bán xong sớm còn về nhà, không nghĩ tới bọn họ nói em là lái buôn. Em thật sự không phải lái buôn, anh Tuấn Nghị biết mà, anh giúp em làm hạ chứng đi.” Lý Tuấn Nghị công tác ở nhà ga, hẳn là có thể làm chứng đi.
Lý Tuấn Nghị nhìn Cao Lương một chút, tuy rằng bị coi thành lái buôn mà bắt vào đâ, nhưng con bé này cư nhiên vẻ mặt vững vàng, không khóc nhè, cũng không sợ tới mức đái ra quần, bình tĩnh đến ngoài dự đoán của mọi người, hắn quay mặt nhìn trưởng ga nói: “Chú Trần, đây là em gái hàng xóm của cháu, con bé chưa hiểu chuyện, nhất thời hồ đồ phạm sai lầm lầm, cháu bảo đảm về sau con bé không bao giờ vi phạm nữa, lần này liền thôi được không?”
Trần trưởng ga nhìn Cao Lương trắng nõn sạch sẽ, đúng là cô gái mười mấy tuổi không rành thế sự, như thế nào cũng không giống lái buôn, liền gật gật đầu nói: “Được, lần này liền thôi, cháu đưa con bé trở về đi.”
Lý Tuấn Nghị đưa mắt ra hiệu cho Cao Lương: “Đi thôi, đi về, Cao Lương.”
Cao Lương không động, người đàn ông mua vé liền nhấc chân đi ra ngoài: “Tôi đây cũng có thể đi rồi chứ.”
“Anh không thể đi, chờ một chút!” Một người nhân viên công tác lên tiếng.
Người nọ định đi ra ngoài lại thu chân về, biểu tình có chút bất an: “Tôi không có chuyện gì đi?”
Cao Lương đột nhiên cũng nhớ tới cái gì: “Trưởng ga, vé của cháu còn chưa có trả lại.” Vừa rồi cô đưa vé qua, tiền còn chưa cầm, không thể liền như vậy tay không mà về.
Nữ nhân viên kia buồn cười mà nhìn cô: “Cô tự mình bán vé bị đoạt lại, còn muốn lấy lại?”
Cao Lương nói: “Em không bán vé, dựa theo thủ tục trả vé của ga tàu hỏa để bán lại có thể chứ?” Cái vé kia hơn hai mươi đồng, dù khấu trừ phí thủ tục trả vé, dư lại cũng có thể trả trả học phí một học kỳ của Cao Cường.
Trần trưởng ga xua tay: “Đi thôi, vé cũng đừng muốn. Chúng tôi không truy cứu trách nhiệm của cháu đã không tồi rồi.”
Cao Lương cũng không nguyện ý từ bỏ: “Chú trưởng ga, xin chú thương xót, đem vé trả lại cho cháu đi, số tiền này với cháu rất quan trọng, chàu còn muốn dùng nó để đóng học phí cho các e.”
Lý Tuấn Nghị cầm lấy tay Cao Lương: “Chúng ta đi ra ngoài trước lại nói.”
Cao Lương không muốn đi, Lý Tuấn Nghị đè thấp thanh âm nói bên tai cô: “Em yên tâm, anh sẽ giúp em lấy vé lạu.”
Cao Lương trợn to mắt bán tín bán nghi mà nhìn hắn, Lý Tuấn Nghị gật gật đầu, cho cô một ánh mắt trấn an: “Tin tưởng anh.”
Ra cửa, Lý Tuấn Nghị nói: “Em ở chỗ này chờ anh một chút, anh quay lại giúp em lấy vé.” Không đợi Cao Lương nói chuyện hắn liền quay trở về.
Cao Lương đành phải đứng ở cửa chờ hắn, này vốn là một chuyện cực đơn giản, kết quả làm thành phức tạp như vậy, còn làm phiền anh em Lý Tuấn Nghị, cô cảm thấy chính mình thật vô dụng, lại nghĩ may mắn không mang Cao Phán lại đây, nếu không khẳng định làm con bé sợ hãi.
Qua đại khái năm phút, Lý Tuấn Nghị đã trở lại, trên mặt hắn mang theo tươi cười: “Trưởng ga đã đồng ý trả vé cho em, theo giá gốc, em đếm tiền đi.” Nói xong đưa mấy tờ tiền qua.
Cao Lương nhìn mấy tờ tiền mặt kia, khó có thể tin mà nhìn Lý Tuấn Nghị: “Bọn họ vì sao lại chịu cho em trả lại theo giá gốc?”
Lý Tuấn Nghị cười nói: “Em đoán đi? Tên mua vé của em mới thật sự là lái buôn, vừa rồi bọn họ từ trên người hắn lục soát được mấy chục tờ vé xe lửa, cho nên em cũng coi như là gián tiếp lập công.”
Cao Lương bị biến chuyển này làm cho kinh ngạc vạn phần: “Bọn họ liền trực tiếp lục soát hắn?” Lẽ ra hắn chỉ mua 1 tờ vé, như thế nào cũng sẽ không lục soát người hắn chứ.
Lý Tuấn Nghị cười nói: “Vé của em không phải đã giao cho người nọ sao, bọn họ hỏi hắn đưa lại vé, kết quả hắn móc ra vài tờ vé liền, còn bất đồng thời gian và điểm đến, liền bại lộ.”
Cao Lương không nhịn được mà bật cười: “Thật đúng là đủ hí kịch. Hôm nay thật sự cảm ơn anh Tuấn Nghị.”
Lý Tuấn Nghị đột nhiên nâng tay lên, đi phía trước duỗi một chút, sau đó lại xoay người, sơd đầu mình một chút: “Chúng ta đi ra ngoài đi, Tuấn Vĩ đang sốt ruột chờ, là nó tới nói cho anh em bị bắt.”
Cao Lương yên lặng thở dài trong lòng, mình đều thiếu nhân tình hai anh em nhà này.
Lý Tuấn Vĩ đứng ở bên ngoài mỏi mắt chờ mong, rốt cuộc nhìn thấy anh trai cùng Cao Lương cùng nhau đi ra, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: “Cao Lương cậu không sao chứ?”
Cao Lương hướng hắn lắc lắc đầu cười: “Không có việc gì, cảm ơn cậu!”
Lý Tuấn Vĩ cười: “Không có việc gì thì tốt. Anh, anh ăn cơm đi.”
Lý Tuấn Nghị tiếp nhận hộp cơm còn thừa một nửa, tìm cái bóng cây râm mát ngồi trên mặt đất, tiếp tục ăn cơm. Cao Lương thế mới biết vì giúp mình, Lý Tuấn Nghị tới cơm cũng chưa ăn xong, trong lòng càng thêm áy náy.
Lý Tuấn Vĩ nói: “Cao Lương, chờ anh tôi ăn cơm xong, chúng ta cùng nhau trở về đi.”
Cao Lương gật gật đầu: “Được.”
Lý Tuấn Vĩ lại nói: “Vừa rồi là chuyện như thế nào, cậu kể lại coi.”
Cao Lương liền đem sự tình đại khái nói một lần. Lý Tuấn Vĩ cảm khái nói: “Cậu thật to gan, cậu không sợ sao?”
Cao Lương nói: “Vẫn có chút sợ, sợ bị bắt ngồi tù.” Thập niên 80-90 mức hình phạt tương đối nghiêm trọng, Cao Lương thật sự nghĩ mà sợ, cho nên ân tình anh em Lý Tuấn Vĩ giúp cô nhất định phải ghi nhớ.
Lúc này có người bán rong bán sương sáo đẩy một chiếc xe đạp lại đây, dừng lại dưới bóng cây bên cạnh bọn họ, bắt đầu thét to: “Sương sáo đây —— bán sương sáo ——”
Cao Lương vừa thấy, chạy nhanh tới mua hai chén sương sáo lại đây, loại sương sáo này khác với sương sáo phương bắc, là dùng lá sương sáo làm thành, có thể tiêu nóng giải khát, là món cao cấp giải nhiệt ngày mùa hè hàng. Cao Lương đem sương sáo đưa đến trước mặt anh em Lý gia: “Anh Tuấn Nghị, Tuấn Vĩ, ăn chén sương sáo giải giải khát đi, cảm ơn hai người hôm nay giúp em.”
Lý Tuấn Nghị vừa lúc cơm nước xong, đem hộp cơm khép lại, giao cho em trai, nhìn Cao Lương một cái nói: “Anh không thích ăn cái kia, chính em ăn đi. Được rồi, anh đi ngủ trưa, hai đứa trên đường trở về cẩn thận.” Nói xong xoay người đi rồi.
Cao Lương có chút xấu hổ mà nhìn sương sáo trong tay, Lý Tuấn Vĩ nhận lấy một chén: “Tôi ăn. Cậu không nên mua cái này, lãng phí tiền.”
“Không lãng phí, cảm ơn hai người.” Cao Lương khẽ cười một chút, nhìn sương sáo màu trà trong chén, ăn một ngụm, mềm mềm hoạt hoạt, có chút ngọt, cho vào trong miệng liền trôi xuống cổ họng, giống thạch thạch trái cây, hương vị cũng không tệ lắm.
Lý Tuấn Vĩ một bên ăn sương sáo một bên nói: “Cái này ăn không quá mức nghiện, vẫn là kem cây ngon hơn, nhà tôi có tủ lạnh, trở về cho cậu một cây ăn.”
Cao Lương sửng sốt một chút, nhà hắn cư nhiên có tủ lạnh, nếu cô nhớ không lầm, thời buổi này tủ lạnh chính là hàng xa xỉ mà.
Ăn xong sương sáo, đem chén trả lại cho người bán rong, Cao Lương một lần nữa ngồi trên xe Lý Tuấn Vĩ, một đường lảo đảo lắc lư mà về đến nhà.
Thời tiết quá nóng, lại có chuyện ngoài ý muốn, mồ hôi đã sớm thấm ước áo sơ-mi của Cao Lương, cô đổi quần áo, tắm rửa, bị Cao San cưỡng chế lên giường nằm nghỉ ngơi. Cao Lương cũng có chút muốn ngủ để chứng thực chuyện mình trở lại năm 1988, liền lên giường ngủ, không có quạt, nằm xuống mới biết thời tiết nóng tới mức nào, này còn đỡ vì nhà cô là nhà ngói, nếu là nhà trệt, thật sự không ở được. Cao Lương phe phẩy quạt hương bồ, thật vất vả ngủ được.
Vừa cảm giác mơ màng, mở mắt ra, phát hiện chính mình vẫn nằm trên giường gỗ, hết thảy đều không có biến mất, cô thật sự trở lại hơn hai mươi năm trước, em trai em gái đều còn bình yên vô sự. Cao Lương nằm ở trên giường, cảm thấy huyết áp của mình có chút lên cao, cô đnag tự tiêu hóa mọi chuyện, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện, nghiêng tai lắng nghe, hình như là Cao San đang nói chuyện cùng một người đàn ông, Cao Lương xuống giường, phát hiện trên cổ đều là mồ hôi, bất quá mệt mỏi đã biến mất, tâm tình thoải mái khiến cho thân thể hồi phục năng lực.
Cô đi ra cửa, thấy Cao San bưng một cái chén vào nhà: “San San, là ai tới?”
Cao San đứng lại: “Chị cả tình rồi? Là anh Tuấn Vĩ, bà nội anh ấy hôm nay làm bánh phở, tặng một chút cho chúng ta. Cái này phải ăn như thế nào?”
Cao Lương đi qua, thấy em gái bưng một chén lớn bánh phở đậu xanh nửa trong suốt, một khối to, còn chưa cắt ra, thoạt nhìn thập phần mê người, làm Cao Lương nhớ tới phở trộn, bánh phở dễ nhất là dùng làm rau trộn. Cô thấy hứng thú: “Để chị làm.” Tuy rằng hiện tại thân thể này phi thường khỏe mạnh, nhưng trong tâm cô vẫn là người nằm trên giường bệnh đã lâu, cô đã rất lâu không thèm ăn như hôm nay.
Cao San cao hứng nói: “Được ạ, chị làm đi.” Tay nghề chị cả tốt nhất trong mấy chị em, dù chỉ xào rau xanh cũng phá lệ ngon, gần đây chị sinh bệnh, đã mấy ngày chưa nấu cơm cho bọn họ ăn.
Cao Lương rửa mặt, cuốn tay áo đi vào phòng bếp, trước kiểm tra gia vị một lần, còn tốt, cha Cao Lương thích ăn, trù nghệ cũng lợi hại, gia vị trong nhà cũng tính là tương đối đầy đủ hết, trừ mấy thứ cơ bản như dầu, muối, tương, dấm, dầu mè, bột ngọt, ớt bột, tiêu xay, gừng, tỏi đều có, thậm chí tới hoa tiêu, bát giác, vỏ quế linh tinh đều có một ít. Cao Lương một bên đem bánh phở bỏ vào nước lạnh, một bên nói với em gái: “San San, có hành không?”
“Có, em đi hái một chút.” Cao San chạy nhanh chạy ra ngòau. Bọn họ này nơi đồng ruộng tuy rằng hoang phế, nhưng mọi người trước cửa sau hè cũng không để hoang dất vườn, mọi nhà đều sẽ trồng một chút hành tỏi ớt cay linh tinh, nhà bọn họ cũng có một chút, là lúc mẹ trên đời trồng được.
Cao Lương trước đem gừng cắt miếng, chờ Cao San rút hành trở về, cắt hành ra. Rửa nồi sạch sẽ, đốt chảo cho nóng, cho mỡ heo vào, thời này chủ yếu vẫn dùng mỡ heo là chủ yếu, bất quá phở trộn dùng mỡ heo rất thích hợp, chờ mỡ nóng thì đổ hành, gừng, hoa vào đảo cho thơm thì vớt ra, sau đó đem chảo dầu từ bếp lò xuống.
Cao Cường đi vào phòng, hít hít mũi: “Chị, chị đang làm món gì vậy, thơm quá!”
Cao Lương nói: “Làm sa tế.”
“Sa tế là cái gì?” Cao Cường tò mò hỏi.
Cao San cười nói: “Lát nữa ăn cùng bánh phở.” Cô lấy từ phía dưới tủ chén nhặt được mấy quả ớt đỏ rửa sạch cắt thành đoạn ngắn, lại lột mấy cánh tỏi, băm nát, lại tìm một hồi, trên mặt lộ chút tiếc nuối, “Đáng tiếc không có dưa chuột.”
Cao Cường vội vàng nói: “Tỷ, chỉ có một quả có đủ không?”
“Đủ. Nơi nào có?” Cao Lương tò mò mà nói.
Cao Cường bay nhanh ra ngoài, chỉ chốc lát sau hái về một quả dưa chuột già hình dạng kỳ quái, da đã ố vàng: “Quả này có thể chứ ạ?”
“Có thể. Em lấy chỗ nào?” Cao Lương hỏi.
Cao Cường nói: “Trong nhà anh Tuấn Vĩ trồng, đều sắp chết, quả dưa chuột này bọn họ bỏ rôi, xem như nhặt vậy.”
Mặt Cao Lương lập tức nghiêm lại: “Cường Cường, lại đây. Cầm quả dưa chuột nay tới chỗ bà Vương.”
Cao Cường khó hiểu mà nhìn chị cả: “Chị cả, đây là bọn họ bỏ, em đưa trở về bọn họ cũng sẽ không muốn.”
Cao Lương nghiêm túc mà nói với em trai: “Nhưng đây là đồ vật của người ta, em không hỏi bọn họ liền hái đi, đó chính là trộm, em muốn làm đồ ăn trộm sao?” Cô nhất định phải ngăn chặn thói quen không tốt này của em trai.
Cao Cường lắc lắc đầu. Cao Lương duỗi tay sờ đầu em trai: “Được, vậy em cầm tới chỗ bà Vương, nếu bà không lấy, em mới có thể lấy về, biết không?”
Cao Cường từ khi cha mẹ qua đời liền chưa thấy chị cả nghiêm túc như vậy, hắn cái hiểu cái không gật gật đầu, cầm quả dưa chuột già đi cách vách. Cao Lương thở dài, lần này không bao giờ để em trai lạc lối nữa.