Cùng với tiếng kêu gào thảm thiết, Tiết Bách Thắng biến thành một đám khói, biến mất vĩnh viễn khỏi thế giới này, cả thể xác và linh hồn đều bị tiêu diệt.
Tông sư đã bị tan biến thành mây khói.
Cảnh tượng này khiến đám người xung quanh sợ chết khiếp.
Giơ tay lên không trung đã có thể khiến một người biến mất không còn tăm tích, sao có thể làm được chuyện này chứ!
Hay là…!người đàn ông này mang trên người chất hóa học nào đó, lúc nãy đã rắc lên người Tiết Bách Thắng rồi?
“Tiếp theo đến lượt ông”, Sở Hạo Vũ nhìn Lâm Hổ cười nhạt, nụ cười khiến người ta rùng mình.
Tim chợt đập mạnh, Lâm Hổ thầm nghĩ không hay rồi.
Cả đời này cụ ta không có sóng gió nào là chưa từng gặp, nhưng lúc này lại sợ đến mức không dám động đậy.
Hơn nữa, người khác có thể không biết, nhưng Lâm Hổ lại biết rất rõ thân phận khủng khiếp của Tiết Bách Thắng.
Ông ta là người của Hồng Môn.
Hồng Môn là một bang phái tương đối thần bí ở Hoa Hạ, hoạt động từ thế kỷ trước đến nay.
Thậm chí còn có lời đồn nói rằng tiền thân của Hồng Môn là Hội Thiên Địa ở cuối thời nhà Kim, phát triển cho đến ngày nay.
Có thể nói xếp trong ba thế lực lớn hàng đầu thế giới.
Hầu hết các lãnh đạo cấp cao của Hồng Môn đều là Hoa Kiều, năm đó phát triển từ Hoa Hạ, những lãnh đạo cấp cao người Hoa Hạ ở nước ngoài đều có sức mạnh phi phàm.
Nhất là ở Đông Nam, nghe nói có mấy nước nhỏ bị Hồng Môn khống chế sau lưng, một tay che trời!
Lâm Hổ đương nhiên rất kiêng sợ thế lực của Hồng Môn, cho dù nhà họ Lâm ở Tân Hải có địa vị lừng lẫy thế nào thì cũng không bằng một hạt cát của Hồng Môn.
Nhưng đối phương thì sao?
Người đàn ông tên Sở Hạo Vũ này nghe đến hai từ Hồng Môn lại không hề nhíu mày, còn nói muốn giết liền giết.
Đúng là không coi ai ra gì!
Nhà họ Lâm làm gì cũng phải thể hiện thật tốt.
“Trương Trung Hán có thể cho cậu thứ gì, nhà họ Lâm tôi cũng có thể cho câu thứ đó!”, Lâm Hổ tái mặt nói, giọng điệu giống như đang cầu xin.
Không ngờ nhà họ Trương còn có một vị tông sư Hóa Kình bảo vệ, đúng là thất sách rồi!
“Không cần”, Sở Hạo Vũ lắc đầu.
Ở một khía cạnh nào đó, anh được nhà họ Trương tôn sùng.
Trước đây, Sở Hạo Vũ cũng đã nhận được sự tôn thờ từ nhiều gia tộc phàm trần, thậm chí là sự tôn thờ của bậc đế vương.
Sở Hạo Vũ cũng không phải là người nói không giữ lời.
Nếu đã đồng ý với người nhà Trương Khả thì lúc nào nên ra mặt, anh đương nhiên sẽ ra mặt giúp nhà họ Trương.
“Cậu không thể giết tôi được, bây giờ là xã hội pháp quyền, cậu thử nghĩ xem, ở đây đang có rất nhiều người xem! Tôi là gia chủ nhà họ Lâm ở Tân Hải! Nếu hôm nay cậu giết tôi thì cậu sẽ không thể bước ra khỏi cánh cửa này!”, Lâm Hổ run rẩy nói.
Lâm Hổ nói đúng, người đến bữa tiệc này đều là những ông lớn ở Tân Hải.
Có không ít người nổi tiếng trong chính phủ và giới kinh doanh được mời đến, thậm chí cả chủ tịch thành phố cũng có mặt ở đây.
Nếu Sở Hạo Vũ ra tay thì sẽ phải đối mặt với những hậu quả nghiêm trọng khó có thể tưởng tượng được.
Dù sao thì trong xã hội này, những người bình thường luôn phải chú ý đến các quy tắc.
Nhưng Sở Hạo Vũ đã thoát khỏi thế giới trần tục, cái gọi là quy tắc xã hội sao có thể kìm hãm được anh chứ.
Lâm Hổ nhìn thấy dáng vẻ vô cùng bình tĩnh thoải mái của Sở Hạo Vũ, rồi lại nhớ đến sự tàn bạo giết chết Tiết Bách Thắng trước đó, sự tương phản giữa hai hình tượng khiến tâm trí Lâm Hổ hoang mang.
Sau khi hít một hơi thật sâu.
Lâm Hổ rút từ thắt lưng ra một khẩu súng ngắn, bất chấp ánh nhìn của mọi người xung quanh, Lâm Hổ bóp cò.
Pằng!
“Chết đi!”, miệng quát lớn, nhưng cụ ta lại không nhìn thấy Sở Hạo Vũ ngã xuống.
Mọi người quan sát cũng trợn tròn mắt.
Giữa ngón giữa và ngón trỏ của Sở Hạo Vũ đang kẹp một viên đạn.
Khẩu súng tự vệ mà Lâm Hổ mang theo bên người thậm chí không thể làm xước da Sở Hạo Vũ.
Bịch một tiếng, Lâm Hổ sợ hãi quỳ gục xuống đất.
“Tôi muốn giết ai mà không được chứ?”
Sở Hạo Vũ thản nhiên thả viên đạn xuống, lạnh lùng nói.
Vừa dứt lời, anh chỉ vào đỉnh đầu Lâm Hổ trong hư không.
Không dùng bí thuật gì cả, chỉ đơn giản là phóng chân khí ra ngoài, một tia chân khí như vậy thôi cũng đủ rồi.
Tia chân khí giống như một thanh kiếm dài sắc bén, xuyên qua trán Lâm Hổ.
Chỉ nghe thấy phập một tiếng, máu đã văng tung tóe.
“Sao có thể như vậy chứ?”
Rõ ràng là người nhà họ Trương đang lâm vào cảnh tuyệt vọng, bị cô lập không nơi nương tựa, chỉ thiếu chút nữa là nhà họ Lâm có thể ngồi lên vị trí bá chủ Tân Hải.
Cụ ta đã đợi ngày nào ba mươi năm, không tiếc nhân lực, vật lực và tài lực.
Thậm chí cụ ta còn có thể chịu đựng được cái chết của cháu trai mình, chỉ để khiến Trương Trung Hán lộ ra sơ hở trước.
Thật không cam lòng!
Lâm Hổ trợn tròn hai mắt, cảnh tượng trước mắt dần trở nên mơ hồ, suy nghĩ cũng sụp đổ, cuối cùng bị bóng tối thay thế.
Ông trùm bậc nhất Tân Hải.
Gia tộc giàu có phát triển gần nửa thế kỷ.
Gia chủ nhà họ Lâm, Lâm Hổ chết ngay tại chỗ!
Hôm nay là ngày đại thọ tám mươi tuổi, nhưng cũng là ngày mất của cụ ta.
Kể từ giờ, Tân Hải sẽ không còn nhà họ Lâm nữa!
“Bố!”, con trai của Lâm Hổ là Lâm Văn Hào hét lớn, xông đến chỗ Sở Hạo Vũ, muốn ra tay với anh.
Sở Hạo Vũ chỉ tùy ý dùng một ngón tay, đưa ông ta vào chỗ chết.
Trước mặt hàng trăm người, nói giết là giết, không chút do dự.
“Hôm nay tôi thay mặt nhà họ Trương, giết chết Lâm Hổ, cũng chính là giải quyết ân oán giữa hai nhà.
Nhà họ Lâm các người đã phục chưa?”, Sở Hạo vũ bình thản nói, tràn đầy vẻ uy nghiêm.
.