Trọng Sinh Chi Cùng Quân - Vu Hoan

Chương 26: Từ Biệt Một Ngày Như Cách Ba Thu



: Từ biệt một ngày như cách ba thu
Phùng lão phu nhân tiết kiệm, đèn ở Trần phủ cơ hồ không để sáng qua đêm.

Nhưng đêm qua, trong viện Trần Lục Dương đèn lại thắp cả đêm.

Mãi đến gần sáng hôm sau, mấy huynh đệ Trần Nghiêu Tẩu ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị vào triều.

“Hiện giờ sốt trên người Trọng Ngôn đã lui, may mắn trước đó chư vị y quan viện đã giúp Trọng Ngôn ổn định bệnh tình, nếu không…” Lý Thiếu Hoài là buổi tối mới đến, cách thời gian phát bệnh đã một ngày, nếu điều trị không kịp, chỉ sợ Trần Lục Dương đã sớm không còn.

“Hiện giờ chỉ cần kết hợp uống thuốc, cách một đoạn thời gian thi châm khơi thông kinh mạch, là có thể trong vòng một năm hoàn toàn khôi phục thị lực.” Lý Thiếu Hoài âm thầm thở phào một hơi, đêm qua khó giải quyết thực, nàng phải thập phần cẩn thận, hành y nhiều năm cũng chưa bao giờ sợ như thế.

Tảng đá lớn trong lòng Trần Nghiêu Tẩu rốt cuộc rơi xuống, Mã thị vui mừng mà khóc.

Phùng lão phu nhân một đêm chưa chợp mắt, chính là chờ câu này của Lý Thiếu Hoài mới an tâm.

Sau khi nghe được lệ nóng doanh tròng, hướng Lý Thiếu Hoài khom người cảm tạ.

Trên dưới Trần phủ tự nhiên cũng làm theo, cảm kích Lý Thiếu Hoài.

“Lần này ít nhiều chân nhân, nếu Lục Dương có chuyện gì, thái công hắn xưa nay yêu thương hắn, còn không biết hậu quả sẽ thế nào!” Hiện giờ Trần Tỉnh Hoa bệnh nặng nằm trên giường, mọi việc trong viện Trần Lục Dương đều là hết sức cẩn thận, không dám làm ra động tĩnh quá lớn.

Lão thái thái gương mặt hiền từ, làm người đối diện có cảm giác thân thiện.

Lý Thiếu Hoài ôm quyền: “Đều là các tiên sinh trong y quan viện y thuật cao minh, bần đạo chỉ là phụ một tay.”
Phùng lão phu nhân lại cùng ba đứa con cảm tạ người trong y quan viện.

Thấy thượng cấp bái tại mình, Trương phó sử thụ sủng nhược kinh.

Hàn lâm y quan viện chỉ phụ trách phụng dưỡng Hoàng đế, chẩn bệnh bốc thuốc, không tham chính, nên phẩm cấp thấp, y quan cao nhất chỉ có thất phẩm.

Hắn chỉ là một phó sử Công phục màu xanh lá, mà ba vị trước mắt này vì phải vội vàng vào triều đều đã khoác lên Công phục màu đỏ.

Trong lòng hắn mừng thầm, hôm nay không những trị được bệnh cho con trai Trần Nghiêu Tẩu được ân tình, mà còn phát hiện một thiên tài y học chưa xuất thế.

“Chân nhân sao lại nói vậy.

Thật không ngờ chân nhân còn trẻ như vậy mà đã kiến thức uyên bác tài học hơn người, thủ pháp thi châm ổn trọng, cho dù Triệu y sử ở đây chỉ sợ cũng phải giật mình một phen.”
“Lúc trước vô tri làm chậm trễ chân nhân, còn thỉnh chân nhân nhất định phải lưu lại phủ, chờ ta mở tiệc khoản đãi, lấy làm xin lỗi.”
Chân trời phía Đông dần sáng lên, tiếng nước chảy tràn ra ngoài nhắc nhở bọn họ nên sớm vào triều.


Mùa đông năm nay tới sớm, việc cần làm rất nhiều, hiện giờ phải tranh thủ xử lý thoả đáng mọi việc trước khi cuối năm, thời gian thiếu, không thể chậm trễ, xử lý hết việc vặt bọn họ mới có thể yên tâm ăn tết.

Lý Thiếu Hoài khom người: “Chư vị quan nhân khách khí, người xuất gia lấy từ bi làm gốc, Trọng Ngôn lại là bạn thân của bần đạo, theo lý nên ra tay mới phải.”
Lý Thiếu Hoài cử chỉ hào phóng khéo léo, lại khiêm tốn hữu lễ, thật sự làm Phùng lão phu nhân thích ý vô cùng: “Nếu chân nhân đã là nghĩa huynh của Lục Dương, chúng ta đã là người một nhà, lại có ân với Lục Dương, lão phụ muốn mời chân nhân ở lại trong phủ mấy ngày, cũng là để chúng ta tận tình chiêu đãi.”
Nghe lời này của lão phu nhân, ba huynh đệ Trần Nghiêu Tẩu xem như minh bạch.

Trần Nghiêu Tẩu cảm kích Lý Thiếu Hoài cứu con trai, Trần Nghiêu Tư lại coi trọng tài hoa của Lý Thiếu Hoài.

Đến Trần phủ một chuyến, cứu được nghĩa đệ của mình, lại còn đạt được hảo cảm của toàn bộ Trần gia.

Đối với lời mời nhiệt tình của lão phu nhân, Lý Thiếu Hoài cười đáp lại: “Mỗ là vội vàng chạy tới, hiện giờ thật sự không thể ở lâu.

Nhưng bệnh tình của Trọng Ngôn còn chưa hoàn toàn khôi phục, ta sẽ thường xuyên đến phủ thăm, đến lúc đó còn muốn làm phiền trong phủ.”
“Chân nhân thật là quá khách khí, nếu không tiện lưu lại, dùng bữa sáng cùng chúng ta thế nào?”
Dùng bữa với lão phu nhân? Lý Thiếu Hoài nhìn Công phục màu đỏ trên người ba huynh đệ Trần Nghiêu Tẩu, vì thế gật đầu.

Dùng bữa sáng ở Trần phủ xong đi ra, Lý Thiếu Hoài một khắc không ngừng, đi theo địa chỉ Tiểu Nhu cho tìm đến toà nhà ở Kinh Giao thành Tây.

Thành Đông Kinh có bốn con sông, đều là sông do công nhân đào, trong đó sông Kim Thuỷ ở thành Tây Bắc là từ sông Biện Hà ở thành Tây Nam dẫn ra.

Công nhân tát nước sông đắp bờ bá, mở một nhánh trên sông Biện Hà, dẫn nước từ kênh đào phía Tây Bắc chảy vào thành, dọc bờ sông có tường thành bảo hộ.

Nước sông chảy vào đại nội sau đó rót vào Uyển hồ.

Nước sông chảy vào thành Tây Bắc đi qua Kinh Dao đầu tiên, bởi vì dọc bờ sông ở ngoại thành không có tường thành bảo hộ, nên không ít người đến đây mua đất xây nhà.

Bên trong kinh thành giá nhà tấc đất tấc vàng, vừa nhỏ hẹp chen chúc lại vừa đắt, cho nên không ít quan viên đến Kinh Giao mua nhà.

“Giải Nguyên là người Trương Trấn An tiến cử.

Trấn An đã nói phải tận tình chiêu đãi, lão hủ liền nghĩ, Trạng Nguyên lâu kia người nhiều phức tạp, quấy rầy việc học, vì thế chọn toà nhà ở Kinh Giao này.

Nơi này mặt hướng sông, lưng tựa núi, cực thích hợp đọc sách.” Hắn là họ hàng xa của Trương Tri Bạch, làm buôn bán ở kinh thành.

Người làm ăn am hiểu nhất là nhìn người và nịnh hót.

“Chỉ là đáng tiếc toà nhà phong thủy tốt nhất ở bên kia đã bị người khác mua…”
“Trương viên ngoại nhọc lòng, nơi này đã rất tốt, Yến Thù vô cùng cảm kích.”
Viên ngoại cảm thán cách ăn nói của thiếu niên rất có khí chất, cười trên mặt, vui trong lòng.


Yến Thù được Trương Tri Bạch tiến cử vào kinh dự thi, Trương Tri Bạch biết hắn ở kinh thành không thân không thích còn giúp hân thu xếp chỗ ở.

“Sau này, nếu ngươi có thể đổ cao, phải hảo hảo cảm ơn Trương Trấn An.”
“Ta biết, Trương Trấn An là ân sư của ta.”
Tòa nhà không lớn, nhưng bố trí bên trong rất tốt, đối diện cửa sổ thư phòng là dòng sông, cửa chính nhìn về hướng núi, mơ hồ có thể thấy được nóc toà nhà bên cạnh.

“Sư tỷ?” Lý Thiếu Hoài dựa theo kiến trúc trên bản vẽ, tìm được nơi này, thấy cửa viện mở ra, vì thế đi vào.

Đến lúc vào viện lần nữa so sánh nhà cửa bên trong, mới phát hiện tựa hồ đã tìm lầm, bất quá lại trời xui đất khiến gặp được người nhiều năm không thấy.

“Vị đạo trưởng này là?” Trương viên ngoại xoay người, phát hiện một đạo trưởng trẻ tuổi.

“Thiếu Hoài ca ca ~” Yến Thù và Yến Dĩnh đồng thời mở miệng gọi.

Yến Dĩnh chân nhỏ nhanh chóng chạy như bay tới bên cạnh Lý Thiếu Hoài nắm tay nàng.

“A Hoài ca ca không cần A Dĩnh nữa sao, A Dĩnh đã rất lâu không có gặp A Hoài ca ca ~”
“A Dĩnh!” Yến Cảnh đến gần, kéo hắn lại.

“A Hoài!” – “Sư tỷ!”
Hai người nhìn nhau cười, Yến Cảnh ôn nhu nói: “Gần một năm không gặp, A Hoài càng tuấn tú hơn rồi.”
Lý Thiếu Hoài cười sang sảng: “Sư tỷ cũng vậy, càng ngày càng đẹp.”
“Sư tỷ sao lại…!đến Đông Kinh?” Lý Thiếu Hoài còn nhớ lúc nàng xuống núi, sư tỷ còn đang vội vàng giúp sư phụ xử lý chuyện trong quan.

“A tỷ là đưa đệ vào kinh thi.”
Lý Thiếu Hoài ngẩn ra: “Hơn một năm không gặp, Yến Thù đã cao đến vậy rồi nha.”
“Vẫn là không cao bằng huynh ~”
Lý Thiếu Hoài lại cười: “Dù thế nào huynh cũng ăn cơm nhiều hơn đệ mấy năm!”
“Các vị đừng đứng trong viện, vào phòng ôn chuyện đi, trong nhà có gã sai vặt, Giải Nguyên có yêu cầu cứ phân phó một tiếng là được.”
“Được, đa tạ Trương viên ngoại.”
Dứt lời, Trương viên ngoại thức thời mang theo người của mình ngồi kiệu rời đi.

Ở vùng đất Kinh Giao thành Tây này, vài toà tiểu biệt viện san sát, xen kẽ với nhau trên bờ Kim Thuỷ.

“Hiện tại không có người ngoài, ngươi có thể yên tâm.”
Vừa rồi ở thính đường ôn chuyện, có mặt Yến Thù và Yến Dĩnh tóm lại có chút lời là không tiện nói.

“Sư phụ lão nhân gia có khoẻ không?”

“Sư phụ ấy à, ngươi còn không hiểu người sao.”
“Trong quan nhiều việc, sư phụ luôn luôn không thích xử lý, sao có thể bỏ được cho tỷ xuống núi?”
Nói đến chuyện này, Yến Cảnh có chút khó xử, nhíu mày nói: “Hôm đó ngươi đi rồi, sư phụ nhớ tới cái khăn đưa ngươi, đưa sai rồi.”
Lý Thiếu Hoài thử nước tay run lên, nước ấm trong thùng gỗ gợn sóng: “Khăn?”
Yến Cảnh gật đầu: “Chính là chiếc khăn thêu hoa mai mà bình thường sư phụ vô cùng yêu quý.”
“Lúc xuống núi đã dặn dò ta tìm ngươi, thay sư phụ lấy khăn về.”
Lý Thiếu Hoài xoa xoa lông mày của mình, trên mặt lộ vẻ khó xử: “Sư tỷ có điều không biết, hiện giờ khăn không ở chỗ ta.”
“Không phải ngươi đã cầm đi sao?” Yến Cảnh nghi hoặc.

Lý Thiếu Hoài thu tay lại, đứng dậy cởi quần áo.

“Bất quá cũng không quan trọng, khi nào ngươi quay về Giang Nam thì nói cho ta, ta sẽ trả khăn lại cho ngươi.” Khăn không có mất, ở trong tay Nguyên Trinh, nhưng nàng phải giải thích thế nào với sư tỷ về chuyện của Nguyên Trinh đây.

Sư tỷ vẫn luôn nghe lời sư phụ, tạm thời không nói vẫn tốt hơn.

“Được rồi.”
Vừa nói chuyện, Lý Thiếu Hoài vừa cởi áo ngoài màu nhạt ra, tiếp theo trung y màu trắng cũng được cởi ra.

Yến Cảnh đau lòng sư đệ, nói: “Ta vẫn luôn không rõ, tại sao sư phụ phải bắt ngươi giả làm nam nhân?”
Không chỉ có Yến Cảnh không rõ, ngay cả Lý Thiếu Hoài trước mười hai tuổi cũng vẫn luôn không rõ.

Mãi đến khi Thái tử Nam Đường – Lý Trọng Ngụ bệnh chết, con dân Nam Đường còn sót lại trốn trong hẻm khóc tang.

Thái Thanh chân nhân mới nói cho nàng biết nguyên do.

Lý Thiếu Hoài nghiêng mặt nhìn bình phong, trên bức hoạ sơn thủy tác giả dùng lối viết Thảo đề một chữ “Đại (大)” cực lớn bên trên.

Lúc Lý Thiếu Hoài còn trong bụng mẹ, Hi Di tiên sinh ở Hoa Sơn từng xuống núi, đến ở tại phủ của Thứ sử Dĩnh Châu Lý Trọng Ngụ.

“Đứa bé trong bụng, vận mệnh nhiều chông gai.”
Lý Trọng Ngụ hãi hùng, vội vàng hỏi: “Tiên sinh cớ gì nói như vậy?”
Trần Đoàn vuốt chòm râu trắng, híp mắt nói: “Thứ bần đạo nói thẳng, nếu là nam, tất mất sớm, tuổi không quá 30.

Nếu là nữ, tất chết yểu, không sống qua hai tuổi.”
Nghe được lời này, Lý phu nhân suýt thì chết ngất.

“Liệu có cách giải gì không, cầu chân nhân chỉ điểm!” Lý Trọng Ngụ nôn nóng hỏi.

Trần Đoàn lắc đầu: “Hy vọng là đứa bé gái, nếu là nam, không cách giải!”
Sau đó Lý phu nhân sinh ra Lý Thiếu Hoài, Lý Trọng Ngụ biết được là con gái, như sét đánh vào đầu.

Phù Diêu Tử từng nói nếu là con gái trước hai tuổi sẽ chết non, lúc đó, Lý phu nhân cũng ôm con mình khóc ròng.

Lý Trọng Ngụ không muốn con mình chưa thành người đã chết yểu.

“Cho dù con gái có chết yểu, thì nó vẫn là con ta!”

Vì thế đặt là, Lý Chính Ngôn.

Lúc Lý Chính Ngôn ba tuổi đã vượt qua lời tiên tri chết yểu của Phù Diêu Tử.

Lại biết được Phù Diêu Tử được Thái Tông đưa về Hoa Sơn, Lý Trọng Ngụ cùng vợ con liền khăn gối lên Hoa Sơn thăm hỏi.

“Thật không ngờ, Thứ sử yêu con sốt ruột lại có thể nghĩ ra phương pháp này.” Trần Đoàn nhìn Lý Thiếu Hoài rụt rè đứng cạnh cha mẹ, vô cùng khiếp sợ nói.

Nhướng hàng lông mày bạc trắng, lẩm bẩm nói: “Đại nội hoàng tộc Triệu thị treo đầu dê bán thịt chó, không ngờ tới hậu nhân tôn thất Nam Đường cũng giả phượng hư hoàng, mệnh a, đều là mệnh.”
“Tiên sinh!” Lý Trọng Ngụ nhướng mày, nhẹ giọng kêu.

Trần Đoàn vuốt ve chòm râu bạc dài đến ngực của mình, lắc đầu nói: “Tuy qua được kiếp, nhưng số mệnh nan giải!”
“Số mệnh, là chỉ nàng không thể sống quá 30 sao?” Lý Trọng Ngụ căng người: “Chẳng lẽ người Lý gia chúng ta…!Nếu để nàng khôi phục thân phận nữ nhi lần nữa thì sao?”
Trần Đoàn buông tay xuống, nhìn chăm chú: “Nếu làm vậy, cả đời nàng sẽ bị nhà chồng hãm hại, không được bình an, suốt cuộc đời.”
Lý phu nhân ôm Lý Chính Ngôn khóc oà lên, Lý Trọng Ngụ nhìn càng lo lắng: “Tiên sinh, thật sự không còn cách nào sao?”
Thái Tông ban cho Trần Đoàn danh hào Hi Di tiên sinh, ban áo tím, nhiều lần muốn giữ ông lại Đông Kinh nhưng vẫn không được.

Trần Đoàn tuổi hạc hơn một trăm, biết nhân tâm, lại tinh thông y thuật, Lý Trọng Ngụ thấy ông giống như thần tiên, tin tưởng không nghi ngờ.

“Chỉ là nan giải, không phải không thể giải.

Người này tuy mệnh đồ nhấp nhô, nhưng trong số mệnh có người của mình.

Người này như thuốc, thuốc có thể là thuốc hay, trị người.

Cũng có thể là độc dược, hại người.”
“Thúc Chương không hiểu ý tiên sinh.”
Trần Đoàn chấm nước trong chén trà ấm, viết lên bàn một chữ.

Lý Trọng Ngụ cau mày thành chữ xuyên, nhìn chăm chú vào vết nước trên mặt bàn.

So với mệnh đồ nhiều gian nan của Lý Chính Ngôn, Lý Trọng Ngụ càng lo lắng lòng nghi ngờ trầm trọng của Thái Tông.

“Lần này Thúc Chương đến tìm tiên sinh, là còn có chuyện muốn thỉnh giáo.”
Trần Đoàn thấy vẻ mặt Lý Trọng Ngụ, liền nói: “Bần đạo không quan tâm chuyện các ngươi lục đục với nhau, chỉ là người này có duyên với ta, ta mới nhiều lời vài câu.”
Nghe vậy Lý Trọng Ngụ trong lòng thất kinh, hắn còn chưa mở miệng, tiên sinh đã biết được, cúi đầu nói: “Nếu đã vậy, ngài có thể thay ta bảo toàn Chính Ngôn.”
Trần Đoàn nhìn đứa bé bên cạnh, thở dài một hơi: “Đứa nhỏ này không nên vào hồng trần, ta viết một bức thư ngươi đem đến Giang Nam đưa cho Thái Thanh ở Trường Xuân quan, nàng sẽ thu lưu.”
“Chuyện thân phận ta cũng sẽ nói rõ ràng, nhờ Thái Thanh giúp các ngươi giấu diếm.”
“Đa tạ tiên sinh!” Lý Trọng Ngụ và vợ mình khom người thâm tạ.

Bọn họ đi rồi, Phù Diêu Tử nhìn chăm chú vào hình vẽ thái cực đồ trên tường, bất đắc dĩ lắc đầu: “Nhưng cuộc đời này của nàng, đã định không thể đoạn hồng trần.”
“Chỉ mong là thuốc hay!”
“Thuốc đắng dã tật lợi cho bệnh, mới có thể tốt cho sau này!”
Hắn thở dài một hơi, nghĩ đến những chuyện này sao lại xảy ra bên người lão nhân như hắn, than thở nói: “Ai! Chuyện của Thái Thanh, là ta tỉnh ngộ quá muộn!”
– Hết chương 26 -.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận