Trọng Sinh Cùng Trúc Mã Vương Gia

Chương 37: Chương 37:


Ninh Hàn nhìn qua một lát, sau đó cụp mắt xuống, năm ngón tay đang nắm chặt buông lỏng ra, lộ ra dấu ngón tay rõ ràng giữa lòng bàn tay.
 
Vừa rồi lúc Lưu Nhất Thanh đang giải thích, bàn tay hắn bất giác nắm chặt lại, mặc dù nữ tử yếu ớt kia đang đứng cách đó không xa, tim hắn vẫn không khỏi đập nhanh.
 
—— hắn sợ chuyện phía sau.
 
Hôm ấy sau khi Tống Sách nói ra tác dụng của Bàn Ninh Châu, trong lòng hắn thấy hơi bất an, dường như trái tim hắn đang bị một bàn tay bóp chặt.
 
Sau khi nhìn thấy đang nữ nhân vì bị lấy máu mà thở thoi thóp trong căn phòng tối tăm đó, Ninh Hàn ngây người, sau đó bước nhanh tới Đắc Nguyệt lâu.
 
Cái cảm giác nói không nói nên lời kia càng rõ ràng, lúc đó hắn chỉ có một ý niệm —— gặp Tiêu Ngữ, hắn muốn đảm bảo là nàng bình an!
 
Sau đó hắn lại nhìn thấy người mà mình tâm tâm niệm niệm bị ném xuống boong tàu, tên nam nhân hung ác kia đang lao về phía nàng. Trong giây phút đó, dường như xuất phát từ bản năng, hắn không hề do dự cầm trường cung lên, bắn xuyên qua đầu tên đó.
 
Bàn tay Ninh Hàn run nhè nhẹ, cho tới bây giờ, hắn cũng không dám tưởng tượng xem nếu tới chậm một bước thì kết cục sẽ như thế nào.
 
Tiêu Ngữ thấy Ninh Hàn nhìn qua chỗ khác, cho rằng hắn vẫn còn đang giận, thở dài, quay đầu, nói với Lưu Nhất Thanh: 
 
“Lưu Tri Châu, chuyện này trùng khớp với chuyện mà ta đã trải qua, không biết ngài đã tìm được Bàn Ninh Châu chưa?”
 
“Bọn ta tìm được một cây chủy thủ trên người hung thủ, nghi ngờ là Bàn Ninh Châu được khảm trên đó.”

 
Tiêu Ngữ gật đầu, nói: 
 
“Lưu Tri Châu không cần nghi ngờ nữa, ta nghĩ, viên đá lớn nhất màu xanh lá trên đó chính là Bàn Ninh Châu.”
 
Nàng dừng một chút: 
 
“Sở dĩ ta nói như vậy là có căn cứ. Ta và Ấu Thanh, Tiểu Hổ bị kia người Đạt Nhĩ Càn ngụy trang thành người chèo thuyền lừa lên thuyền, không lâu sau tên đó đã bộc lộ bản tính. Hắn nói mục tiêu của hắn từ trước đến nay chỉ có một mình ta, sau đó, liền lấy cây chủy thủ nạm đá quý kia ra lao về phía ta.”
 
“Nhưng lạ một điều là, lúc Ấu Thanh tiến lên ngăn cản, hắn lại không đâm Ấu Thanh, mà lại bóp cổ nàng ấy. Sau đó lúc ta dùng cây chủy thủ đâm hắn bị thương thì hắn đã trở nên điên cuồng, nói chủy thủ đã bị vấy bẩn, kế hoạch của bọn họ đã toang rồi.”
 
Tiêu Ngữ nói xong, lẳng lặng nhìn người trong phòng, hồi lâu mới nói: 
 
“Từ những biểu hiện đó, lại kết hợp với những gì Lưu Tri Châu nói qua, ta nghĩ, chắc là sau khi người Đạt Nhĩ Càn đến Bàn Ninh Châu, đã khảm lên trên chủy thủ. Tuy không biết mục đích cụ thể là gì, nhưng ta nghĩ có lẽ nó cũng liên quan tới một vài truyền thuyết về Bàn Ninh Châu. Trong lòng bọn họ, Bàn Ninh Châu là thần thánh không thể vấy bẩn, bọn họ muốn dùng nó để đạt được mục đích của mình.”
 
Sau khi Lưu Nhất Thanh nghe xong, vuốt chòm râu, nhíu mày suy nghĩ một lát, sau đó kinh hô, không thể tưởng tượng nổi, nhìn về phía Tiêu Ngữ: 
 
“Chẳng lẽ……”
 
Tiêu Ngữ thở dài, gật đầu: 
 
“Chỉ sợ là vậy, dường như người Đạt Nhĩ Càn hy vọng có được máu của ta, chỉ sợ bọn họ đã sớm tìm mục tiêu tốt, cho nên ta nghic ——”
 
“—— câm miệng!”
 
Một giọn nói đầy tức giận truyền đến, không biết khi nào Ninh Hàn đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình, nhìn chằm chằm Tiêu Ngữ, nói mấy chữ:
 
 “Đây không phải là chuyện nàng cần lo, về đi.”
 
Tiêu Ngữ sửng sốt, cho rằng Ninh Hàn không hiểu ý nàng, giải thích: “Chàng cứ nghe ta nói trước đã, ta chỉ cảm thấy nếu bây giờ không có manh mối, chi bằng để ta làm mổi nhử. Ít nhất Bàn Ninh Châu đang ở trong tay chúng ta, tin chắc là người Đạt Nhĩ Càn không thể không tới.”
 
“Không thể.” 
 
Ninh Hàn vẫn phủ quyết, trực tiếp quay người đi, lạnh lùng nói, “Mộ Vũ, đưa nàng về phòng.”
 
Thiếu niên trong góc nhẹ giọng đồng ý, chắn trước mặt Tiêu Ngữ, làm động tác “Mời”.
 
“Nhưng đây là cách hữu hiệu nhất!” 
 
Tiêu Ngữ nhíu mày, cao giọn nói, “Bây giờ cũng không biết ta có phải là mục tiêu duy nhất của bọn chúng không, nếu ta không phải duy nhấy thì bọn họ nhất định sẽ tìm tới nữ tử khác. A Hàn, chàng cũng không đành lòng nhìn bá tánh Nhạn Châu phải chịu khổ, nếu vậy thì sao không để ta giúp? Ta không chỉ muốn núp sau lưng chàng, ta cũng muốn làm điều gì đó vì chàng.”
 

Tiêu Ngữ nói xong, Lưu Nhất Thanh định nói thêm gì, nhưng khi thấy hai mắt Ninh Hàn đỏ ngầu thì khi dừng lại, nuốt câu định nói trở vào.
 
Ninh Hàn không nói gì, Mộ Vũ vẫn duy trì tư thế mời Tiêu Ngữ ra ngoài, lại không dám đưa nàng ra ngoài như những người khác.
 
“A Hàn,” Tiêu Ngữ nói chậm lại, “Tin ta một lần được không?”
 
Bóng lưng Ninh Hàn như đang run lên, rất lâu sau, xoay người lại, khàn giọng nói: 
 
“Kế hoạch của nàng là gì?”
 
*
 
Lúc Tiêu Ngữ ra khỏi thư phòng, trời đã sáng choang, Lưu phu nhân đứng ngoài hành lang chờ nàng, thấy nàng đi ra thì vội tới đón i: 
 
“Nói chuyện lâu như vậy cũng mệt rồi! Mau về phòng nghỉ ngơi đi.”
 
Lưu phu nhân lớn hơn Tiêu Ngữ mấy tuổi, hơn nữa trong nhà cũng có một muội muội, bởi vậy lúc nhìn thấy Tiêu Ngữ cũng cảm thấy vô cùng đau lòng.
 
“Không có gì đáng ngại,” Tiêu Ngữ xua tay, sau đó hỏi, “Phu nhân có biết thiếu niên được cứu về đang ở đâu không?”
 
“Hài tử đó đang ngủ ở phòng dành cho khách,” nhắc tới Tiểu Hổ, Lưu phu nhân không khỏi thở dài, “Có thể là bị dọa sợ hãi, đã tỉnh một lần nhưng cũng không nói nên lời.”
 
“Tắt tiếng?” 
 
Vẻ mặt Tiêu Ngữ đầy khiếp sợ, “Phiền phu nhân đưa ta đi gặp hắn.”
 
Hai người vội vàng đi vào phòng dành cho khách, vừa bước vào cửa, đã thấy một thiếu niên gầy gò nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, dường như đã không còn chút máu.
 

Tiêu Ngữ ngồi bên mép giường, cầm những ngón tay gầy đến mức chỉ còn da bọc xương của thiếu niên, yên lặng thở dài.
 
Dường như cậu thiếu niên như cảm nhận được, cau mày, chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Tiêu Ngữ.
 
“Tỉnh rồi à?” 
 
Tiêu Ngữ vui vẻ, cúi xuống hỏi, “Muốn ăn gì không?”
 
Không ngờ Tiểu Hổ lại đột nhiên rút tay về, run rẩy bò vào góc giường, dùng chăn bọc kín người, biểu cảm đầy kinh hoảng.
 
“Tiểu Hổ đừng sợ, không sao rồi.”
 
Cho dù Tiêu Ngữ có an ủi như thế nào, Tiểu Hổ vẫn ôm chăn run rẩy, miệng kêu ú ớ, nhưng lại không nói nên lời.
 
Tiêu Ngữ thấy thế thì đành phải từ bỏ ý nghĩ an ủi hắn, muốn đi ra ngoài với Lưu phu nhân.
 
Ngoài cửa, Lưu phu nhân thở dài nói: 
 
“Ngươi cũng thấy rồi đó, lần trước tỉnh lại cũng như này, chỉ sợ lúc trước nói chuyện đã không lanh lẹ, cho nên lúc này bị kinh sợ mới bị tắt tiếng. Tiêu tiểu thư đi nghỉ ngơi một lát đi, ta tới phòng bếp bưng cho Tiểu Hổ một chén cháo.”
 
“Làm phiền phu nhân rồi,” Tiêu Ngữ hơi gật đầu, lại nói, “Ta không thể về phòng được, chuyện tiếp theo rất quan trọng, ta cần phải chuẩn bị thật kĩ.”

 



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận