Ngay lúc chính Lục Triệt cũng không thể hiểu nổi suy nghĩ trong lòng lão cha nhà mình, Tiêu Hoà Đế bỗng bật cười.
“Xem ra là trẫm hiểu lầm đứa nhỏ Diễm Cửu kia?”
Lục Triệt cúi đầu xuống thật thấp.
Tuy rằng hắn cũng chẳng muốn giải vây cho Quân Diễm Cửu, nhưng cũng không muốn hắn chịu oan nên nói.
“Sự thật đích xác như những gì phụ hoàng nghe thấy.”
“Được.
Được.” Tiêu Hoà Đế hạ chỉ: “Truyền Quân Diễm Cửu và Lục Khanh.”
Một lúc sau, Lục Khanh cùng Quân Diễm Cửu không hẹn mà gặp.
Hai người gặp nhau trước cửa Ngự Thư Phòng, nhìn thấy nhau ai cũng có chút bất ngờ.
Lục Khanh không giấu được sự vui mừng, mà Quân Diễm Cửu vẫn lạnh nhạt như cũ.
Điều này khiến nàng có chút mất mát.
Rõ ràng tối qua còn trêu chọc nàng như vậy, nhưng hôm nay vẫn bày ra vẻ mặt này, chẳng khác ngày trước là mấy.
Chẳng lẽ chuyện hôm qua là ảo giác của nàng sao?
“Ấy, Quân Diễm Cửu, phụ hoàng tìm chàng à? Nói gì vậy?” Nàng nhẹ nhàng kéo tay áo hắn.
Quân Diễm Cửu nhàn nhạt nói: “Nô tài cũng không biết.”
“Ò.”
Lục Khanh bĩu môi, cả hai sóng vai đi vào.
“Phụ hoàng.”
“Hoàng thượng.”
Còn chưa hành lễ xong Tiêu Hoà Đế đã mỉm cười bước tới.
“Diễm Cửu, là trẫm hiểu lầm khanh.”
Tiêu Hoà Đế vỗ vai Quân Diễm Cửu: “Khoảng thời gian này, công chúa vì để chứng minh sự trong sạch cho khanh đã vất vả nhiều.
Hôm nay tam hoàng tử đã điều tra rõ.
Tô Diệc Thừa đích xác là hung thủ, không liên quan gì đến khanh.”
Quân Diễm Cửu không bày ra biểu cảm gì.
“Trong khoảng thời gian này khanh chịu khổ nhiều rồi.
Khanh sẽ không hận trẫm chứ?” Ông cố ý trêu chọc.
Quân Diễm Cửu không đáp, Tiêu Hoà Đế dần xấu hổ.
Lục Khanh nhìn Quân Diễm Cửu, nhẹ kéo tay áo hắn.
Hắn lúc này mới mở miệng: “Sẽ không.
Hoàng thượng là quân, nô tài là thần.
Hoàng thượng có quyền nghi ngờ nô tài.”
Tiêu Hoà Đế “chậc” một tiếng, cười nói: “Lời này thốt ra nghe có chút ủy khuất.”
“Dù sao vẫn là trẫm sai, không bằng ban thưởng cho khanh một toà viện đi.
Như vậy sau này có thành thân, ở ngoài cung cũng thuận tiện.”
Quân Diễm Cửu thong thả khom người tạ ơn: “Tạ ơn hoàng thượng.”
Nghĩ một lúc, Tiêu Hoà Đế nhìn Lục Khanh hỏi: “Khanh Khanh, kết quả này con hài lòng chứ?”
Lục Khanh mím môi: “Đốc Công đại nhân hài lòng là được.
Đa tạ phụ hoàng.”
Tiêu Hoà Đế lại nhìn Quân Diễm Cửu, thân thiện nói: “Diễm Cửu à, kỳ thật trẫm tìm khanh tới còn có một việc.”
“Hoàng thượng cứ nói.”
“Thanh niên bị hoài nghi là Khương quốc hoàng thái tử thất lạc – Khương Mặc Vân kia ở trong cung đã được một thời gian.
Bây giờ vì chuyện thành khế, quan hệ giữa ta và Khương quốc vô cùng căng thẳng, Khương quốc có vẻ như đang muốn hợp quân.
Trẫm không muốn chiến tranh nổ ra, vậy nên khanh hãy đưa Khương Duy qua đó đi.
Có phải hay không cứ để cho lão già kia tự xem xét, chúng ta cũng coi như bán cho lão một ân tình.”
“Vâng.” Quân Diễm Cửu đáp lời.
“Được rồi, lui xuống đi.” Tiêu Hoà Đế sai xong liền đuổi người.
Đầu Lục Khanh đầy dấu chấm hỏi.
Sao cảm thấy phụ hoàng gọi nàng đến chỉ để cho nàng thấy, kiểu như: Này, trẫm ban cho Quân Diễm Cửu một toà viện rồi đấy, con xem có được không? vậy.
Nhưng mà Cửu Cửu sẽ phải đi Khương quốc sao? Xa lắm đó!
“Phụ hoàng, con cũng muốn đi.” Lục Khanh nói.
Tiêu Hoà Đế quát một câu: “Con đi làm gì? Lần trước đi một chuyến, phơi đến đen cả người!”
Lục Khanh mếu máo, ủy khuất.
Ngay cả khi đã ra khỏi Ngự Thư phòng, Lục Khanh vẫn luôn cúi đầu, yên lặng bấm đốt ngón tay tính ngày, cả người buồn rười rượi.
Yên tĩnh được một lúc, nàng đột nhiên cảm thấy bị ai đó kéo một cái, kéo vào trong góc tường.
Hơi thở của hắn ngày càng gần, chiếc hôn bất ngờ rơi xuống khiến nàng không kịp trở tay.
“Nô tài sẽ nhanh trở về thôi, công chúa không cần quá lo lắng.”
“Ừm.”
Đôi mắt Lục Khanh lại lấp lánh ánh sáng.
Nàng vừa về tới tẩm điện, Khương Noãn lập tức chạy đến.
Nàng nghe được tin Khương Thù bị bắt nên vô cùng lo lắng, lập tức kéo tay Lục Khanh hỏi: “Khanh Khanh, ta nghe nói Khương Thù bị bắt đi rồi, có phải không?”
“Phải.”.
truyện xuyên nhanh
“Khương Thù với Tô Diệc Thừa hạ độc lẫn nhau cho nên hắn không khỏi có liên quan.
Nhưng mà hắn là người bị hại, hơn nữa còn là thái tử Khương quốc nên sẽ không có gì đáng ngại, ngươi không cần lo lắng.”
Lúc này Khương Noãn mới thở phào.
Lục Khanh nhìn nàng: “Nhưng ta còn có một tin tốt muốn nói cho ngươi.”
“Tin gì?” Khương Noãn mong chờ ngẩng đầu.
Lục Khanh cười: “Vị được cho là ca ca bị thất lạc của ngươi, Khương Duy, phụ hoàng ta đã quyết định để Diễm Cửu hộ tống về Khương quốc, ngươi muốn về cùng không?”
Đáy mắt Khương Noãn xẹt qua tia vui mừng, nhưng mà vì quá lo cho Khương Thù, nàng lắc đầu từ chối.
“Trước khi Khương Thù ca được thả, ta sẽ không về đâu.
Chỉ cần Khương Duy ca an toàn đến Khương quốc là được, người ta lo lắng nhất bây giờ chính là Khương Thù ca, dù sao ta một mình cũng có thể về được.”
Lục Khanh đưa tay xoa đầu Khương Noãn.
Suy cho cùng vẫn chỉ là một tiểu cô nương, một lòng nghĩ cho ca ca cũng không có gì sai cả.
Lục Khanh vẫn là mềm lòng, phân tích lợi hại cho nàng.
“Nhưng thế cục hai nước bây giờ căng thẳng, chỉ cần một sai lầm nhỏ cũng có thể bùng nổ chiến tranh, thêm một người ở lại sẽ nhiều hơn một lợi thế.
Ngươi ở chỗ này rất nguy hiểm, không sợ sao?”
Khương Noãn lắc đầu: “Không sợ, chỉ cần Khương Thù ca ca còn ở, ta có hay không không quan trọng.
Nếu ta cùng Khương Duy ca đi rồi, Khương Thù ca sẽ buồn lắm.”
“Cô nương ngốc.”
Lục Khanh bị nàng làm cảm động, vì nàng cũng có ca ca nên nàng hiểu tâm trạng Khương Noãn lúc này.
Khương Noãn đỏ hoe hai mắt, gẩy gẩy tay Lục Khanh: “Ta chỉ muốn đi nhìn Khương Thù ca ca một cái.
Đã lâu không gặp huynh ấy, Khanh Khanh giúp ta được không?”
Lục Khanh cũng muốn giúp, nhưng nàng có chút khó xử.
“Bây giờ chuyện này được giao cho Lục Triệt xử lý.
Hay là, ngươi đi tìm huynh ấy?”
“Lục Triệt?” Nghe thấy cái tên này, gương mặt nhỏ của Khương Noãn lập tức đen lại.
Từ khẽ răng truyền ra tiếng rít: “Không cần!”
Lúc này Lục Triệt đang cầm bím tóc đùa giỡn trong tay.
Sợi tóc của tiểu cô nương đó rất nhỏ, lại đen nhánh, rõ ràng từng lọn lại còn đan vào giữa một sợi tơ hồng.
Hắn đưa lên mũi ngửi.
Có mùi thơm.
Ha ha, nha đầu còn bị cột trên cây không nhỉ? Hắn nghĩ, không nhịn được bật cười.
(Nghe mùi anh Triệt nhà ta rơi vào con đũy tình yêu)
Lúc này, Quân Diễm Cửu sắp khởi hành, hắn mặc áo bào tím, cưỡi một con ngựa cao lớn, phía sau là một hàng mười tám người mang mặt nạ bạc, là tinh anh đã theo hắn nhiều năm.
Hắn liếc mắt nhìn “Khương quốc đại thái tử – Khương Duy” đang ngồi đằng sau, cất giọng hô “Xuất phát.”.