Lục Triệt cảm thán.
Không hổ là nàng.
Một chữ thôi, tuyệt!
Lục Khanh cũng không biết chắc tên Khương Duy kia có phải thật không.
Chỉ là nàng vừa mới biết được đoá mạn đà la trên ngực hắn dùng phương pháp gì tạo thành.
Nàng tốn mất một đêm chế ra thuốc nhuộm, Lục Triệt cũng nhanh chóng tìm tới một thợ xăm mình.
Sau đó họ tìm thêm vài…!tiểu thái giám cùng tuổi Khương Duy, da dẻ mềm mại.
Mười mấy tiểu thái giám xếp thành hàng, lộ ngực.
Y phục của Khương Thù cũng bị cởi ra, ngực bị dội từng đợt nước nóng, lộ ra đoá mạn đà la cho thợ xăm làm mẫu.
Chỉ cần một thợ xăm kêu lên “Quên hình xăm kia như thế nào” thì ngực Khương Thù sẽ lại bị dội nước nóng.
Khương Thù bị dày vò r3n rỉ kêu than, ngực bị nước nóng làm đỏ ửng.
Nhưng chỉ một, hai canh giờ sau, đoá mạn đà la trên ngực Khương Thù đã được sao chép lên người những tiểu thái giám kia.
Hình thù y hệt, gặp nhiệt hiện hình.
Khương Thù choáng váng đầu óc.
“Lục Khanh, ngươi không thể làm như vậy! Đây là vũ nhục hoàng thất Khương quốc!”
Lục Khanh cong cong khoé môi: “Xin lỗi, là phụ hoàng kính yêu của ngươi sai lầm trước.
Bản công chúa tính tình không được tốt.
Đối với người vô lễ, bản công chúa không muốn tốn thì giờ đi giảng đạo lý.”
Nàng biết ở Bắc quốc có rất nhiều mật thám Khương quốc, chuyện này rất nhanh sẽ truyền đến tai lão già kia.
Nàng cho mấy tiểu thái giám đến bãi tắm lộ thiên lớn nhất sơn trang suối nước nóng ngâm mình.
Ha, quốc hoa Khương quốc sao?
Vinh quang hoàng thất sao?
Chín cánh hoa đại biểu cho cửu ngũ chí tôn? Chỉ có trữ quân mới xứng đáng có được?
Chẳng phải đều ở trên người thái giám Bắc quốc ta à?
Tin tức truyền đến Khương quốc, Khương hoàng tức giận xém ngất xỉu.
Nữ nhân kia thật sự nắm giữ bí pháp xăm mình của hoàng thất Khương quốc?
Hắn lập tức triệu kiến Khương Mặc Vân đến.
Ngày đầu tiên sau khi Khương Mặc Vân đến Khương quốc, Khương hoàng lập tức sai người đi nghiệm thân.
Khoảnh khắc nhìn thấy đoá mạn đà la chín cánh sinh động như thật kia, ông ta kích động đến lỗi run rẩy, đầu ngón tay run run vuốt v e những cánh hoa, lẩm bẩm trong miệng.
“Duy Nhi, con chính là Duy Nhi của ta!”
Ông lập tức xác định đây chính là nhi tử đã thất lạc nhiều năm của mình.
Khương Mặc Vân được đưa đến cung điện tốt nhất, còn có hơn hai mươi cung nhân túc trực hầu hạ, mỗi ngày đều hưởng cẩm y ngọc thực, được mặc mãng bào thu hương sắc* chỉ có trữ quân mới có thể mặc.
Chuyện này làm Khương hậu tức đến ngất xỉu mấy lần.
Cho đến lần này nghe tin mười mấy tiểu thái giám Bắc quốc cũng có hình xăm mạn đà la Khương hoàng mới bắt đầu sinh nghi.
Hắn lập tức phái do thám đến Bắc quốc điều tra tình hình, mặt khác lại cho triệu tập Khương Mặc Vân lần nữa.
“Hoàng thượng.” Hắn hành lễ.
Khương Mặc Vân thoạt nhìn khiêm tốn lễ phép, nếu không có thân phận thái tử kia, hắn cũng được coi là công tử nho nhã.
Nói thật khí chất này rất giống cố hoàng hậu Mẫn Thư.
Tuy Khương Mặc Vân đã nói hắn không nhớ rõ chuyện trước kia, nhưng mà đứa trẻ nhỏ như vậy không nhớ cũng là chuyện bình thường.
Khương hoàng vẫn nhìn hắn cười ôn hoà: “Về đã được mấy ngày, con đã quen chưa?”
Hắn chỉ nói: “Hoàng thượng thiết đãi ta rất
chu đáo.”
Mấy ngày nay hưởng cuộc sống quá xa hoa,là vinh hoa phú quý cả đời hắn chưa từng hưởng, bảo làm quen nhanh như vậy, sao có thể? Nhưng mà cũng không thể nói không quen được.
Đối diện với thiếu niên hiểu chuyện như vậy, tựa hồ đã trải qua muôn vàn khổ cực, Khương hoàng không thể mở miệng hỏi chuyện nữa.
Cố hoàng hậu dị ứng đậu phộng, ông ta sai người bưng lên một tô đậu phộng.
“Đây là điểm tâm mẫu phi con thích nhất, trẫm sai người làm một ít, con nếm thử xem?”
Một cung nữ mặt mày thanh tú bưng lên một cái mâm sứ nhỏ xanh ngọc đặt trước mặt hắn.
Khương Mặc Vân nhìn bàn điểm tâm tinh xảo này, ngửi được mùi đậu phộng tràn ngập trong không khí, bỗng nhiên bụm miệng “oẹ” một lúc.
Ánh mắt Khương hoàng sáng rực lên.
“Làm sao vậy? Thân thể con không thoải mái? Muốn truyền thái y không?”
Khương Mặc Vân xua xua tay xin lỗi: “Xin lỗi, làm hoàng thượng chê cười rồi.
Ta từ nhỏ không ăn điểm tâm, cũng không ngửi được mùi đậu phộng.
Phụ tâm ý hoàng thượng rồi.”
Khương hoàng mừng thầm trong lòng, xem ra đây chính là nhi tử hắn bèn vội vàng nói.
“Nếu không muốn thì đừng ăn, thích ăn gì cứ nói một tiếng, Ngự Thiện Phòng sẽ làm cho con.”
Khương hoàng đầy mặt yêu thương hiền từ.
Nhưng mà lúc này Quân Diễm Cửu đang ở trong một thiên điện khác, trước mặt chỉ có cơm cháo nguội lạnh.
“Gia.” Ám Mị đứng lặng một bên, vẻ mặt đau lòng.
Quân Diễm Cửu cầm ly trà thô lên, điềm nhiên đối mặt.
“Phía Bắc quốc thế nào?”
Nếu tiểu công chúa của hắn biết chuyện, sẽ không nóng vội mà nhất thời xúc động chạy đến đây chứ?
Ám Mị nói: “Phía Bắc quốc đã biết chuyện gia bị giam giữ.”
“Tin tức truyền đến rồi?”
“Đã truyền đến, đoán chừng công chúa đã biết chuyện.”
“Ừm.” Quân Diễm Cửu đáp.
“Không được hành động thiếu suy nghĩ.
Không có lệnh của ta, không kẻ nào được hành động.
“Vâng.”
Bắc quốc.
Lục Khanh vừa ra khỏi cửa đã thấy một tiểu thái giám mặt này trắng nõn đi về phía mình, nói: “Đốc Công đại nhân truyền tin đến, ngài ấy rất an toàn, công chúa không cần hành động thiếu suy nghĩ.”
Lục Khanh cười lạnh: “An toàn là thế nào? Bao giờ mới về? Một mình bị giam ở Khương quốc mà vẫn có thể ăn ngon ngủ ngon?”
Nhưng vấn đề lớn nhất là Cửu Cửu của nàng phải chịu nhục.
Nhìn Khương Thù nàng có thể mường tượng ra những gì Cửu Cửu phải chịu.
Khương Thù đường đường là hoàng thái tử còn bị đối xử như thế, huống chi là hắn.
Nàng không muốn hắn chịu ủy khuất, một tí cũng đủ làm nàng đau lòng rồi.
Tiểu thái giám thận trọng nhìn nàng, thấp giọng nói.
“Xin lỗi, nô tài chỉ biết được nhiêu đó, chắc là Đốc Công đại nhân sợ công chúa lo lắng mới lao tâm khổ tứ truyền tin đến.
Công chúa điện hạ vẫn nên yên tâm chờ đại nhân về.”
Lục Khanh hít sâu một hơi: “Biết rồi.”
Yên tâm? Nàng có thể sao?
Hôm nay là ngày thứ mười lăm không gặp chàng, đối với nàng lại dài như nửa năm.
Nhìn hình bóng tiểu thái giám xa dần, thần sắc Lục Khanh mơ hồ.
Mạc Ly đứng bên cạnh tự lúc nào, nhìn nàng gọi một tiếng: “Công chúa.”
“Chờ đợi là cách vô dụng nhất.” Lục Khanh lẩm bẩm.
Nàng đã bắt đầu vẽ ra kế hoạch trong đầu.
(*) Thu hương sắc (秋香色): Một màu truyền thống của Trung Quốc, là sự pha trộn giữa màu xanh lá cây và vàng.
Ngày xưa màu này thường được coi là sang trọng, cao quý, thường dùng cho hoàng gia và tầng lớp quý tộc..