Edit: thuymama
Hàn Dực lạnh mặt tiến vào hội trường, cơ hồ liền tìm cũng không tìm, liếc mắt một cái liền thấy được Hàn Kiều Kiều.
Em gái của Hắn mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, tóc buộc thành một đoàn, duới cổ xinh đẹp là xương quai xanh tinh xảo cùng đôi vai mượt mà ,một guơng mặt như búp bê Tây Dương đáng yêu, dáng người cũng tỉ mỉ tạo hình quá tốt đẹp, vừa không quá nóng bỏng đáng chú ý, cũng không có gầy như sài khô quắt, trân châu khuyên tai theo động tác cô nhẹ nhàng lay động, thoạt nhìn đáng yêu lại khiến người ta không rời mắt được.
Khuôn Mặt đẹp trai của Hàn Dực lại càng thêm âm trầm xuống dưới.
Tần Nam Y thấy hắn tiến vào, vui mừng ra đón.
“A Dực! Anh sao lại tới?”
Hàn Dực nhìn cũng không nhìn cô ta một cái, chỉ ném xuống một câu “Đón người “, liền lập tức hướng nơi Hàn Kiều Kiều đi đến.
Hàn Kiều Kiều đang ở cùng Hàn tình bàn luận vật phẩm chính mình vừa mới mua đuợc, tâm tình cô thật sự là rất tốt , đến nỗi một hồi đến hội trường, liền liên tiếp ra giá cao mua được hai kiện phẩm, đều là trang sức châu báu , đặt ở trong mạt thế có thể nói là không đáng một đồng, chính là Hàn Kiều Kiều chẳng những mua được, hơn nữa ra giá là gấp hai giá gốc không ngừng.
Kiếp trước Hàn Kiều Kiều cũng sẽ không tùy ý làm bậy như vậy . Kiếp trước cô phi thường coi trọng Cái nhìn người khác đối chính mình, bởi vì Thân phận con gái riêng, từng có một đoạn thời gian, tổng hội bị thiên kim hào môn so sánh, những lời đó rất khó nghe, nói cô mặc dù là vận khí tốt trở thành con gái Hàn gia, cùng so sánh với thiện kim chân chính, vẫn chỉ có thể xem như một con phượng hoàng đất, vĩnh viễn cũng không thể trở thành phượng hoàng thật.
Mà đời này, ước chừng là bởi vì chết qua một lần, đối thế gian cái nhìn hoặc ràng buộc cái gì, cô tựa hồ không để ý.
Lúc Hàn Dực tới , Hàn tình đang lôi kéo vòng tay phỉ thúy Hàn Kiều Kiều vừa rồi mua được . Hàn tình hứng thú bừng bừng khoe khoang tri thức về phỉ thúy của mình, đột nhiên thấy Hàn Dực đã lâu không lộ diện, giọng nói lập tức nghẹn lại.
Con cháu Hàn gia này đó , đối Hàn Dực đều có chút sợ, cháu trai sợ chính là Hàn Dực hành sự tàn nhẫn không lưu tình, mà làm con gái như Hàn tình, còn lại là bởi vì hắn hàng năm mặt âm trầm. Trong mấy nguời anh họ, cô cùng Hàn Dực không quen thuộc nhất.
Hàn Kiều Kiều cũng phát hiện Hàn Dực, cô cao hứng phấn chấn xoay người nhìn lại, lập tức muốn nhào vào trong lòng ngực Hắn, chỉ là nghĩ đến trường hợp không đúng, bước chân liền dừng lại.
“Ca ca, em có món quà cho anh !” Cô cười tủm tỉm nói, mắt cong lên tới giống ánh trăng.
Hàn tình cũng căng da đầu ở bên cạnh đánh thanh tiếp đón. “Dực ca.”
Hàn Dực con nguơi đen nhánh như mực nhìn chằm chằm da thịt truyết trắng lỏa lồ bên ngoài của Hàn Kiều Kiều, rồi sau đó không dấu vết nhìn lướt qua cánh tay cô , trên cánh tay ẩn ẩn có một vòng vệt đỏ. Hàn Dực trên mặt hiện ra rõ ràng không vui.
Cảm thấy được hắn tâm tình không tốt, Hàn Kiều Kiều đi lên trước nắm lấy cánh tay hắn, “Ca ca?”
Hàn Dực ôm lấy eo Hàn Kiều Kiều ,không nói một lời mang theo cô đi ra ngoài.
Hàn Dực sắc mặt thật sự quá dọa người, Hàn tình thấy Hàn Kiều Kiều bị mang đi toàn bộ quá trình, lại một câu cũng nói không nên lời.
Ngay cả Hàn Kiều Kiều chính mình, cũng có chút lo sợ bất an lên.
Lúc cô ra cửa, Hàn Dực đã rời nhà đi ra ngoài thành tiếp ứng dám nguời Lục Trường Uyên , mà Ngôn Tiếu gần đây chuyên chú luyện tập dị năng, cho nên đại khái không biết chuyện cô ra khỏi nhà, tuy rằng đoán được ca ca khả năng sẽ bởi vậy mà tức giận, nhưng là không nghĩ tới sẽ giận thành như vậy……
Ngồi trên xe ca ca, vừa định mở miệng hỏi hắn, Hàn Dực lại bỗng nhiên điên cuồng hôn cô ! Hắn hôn vừa mạnh vừa khốc liệt, Hàn Kiều Kiều bị hắn dọa đến, một cử động cũng không dám, chính là Hàn Dực lại càng ngày càng điên cuồng, một bàn tay dùng sức vuốt ve trước ngực non mềm, một tay khác hung hăng bóp eo cô.
Hàn Kiều Kiều cảm thấy có chút đau, cô nho nhỏ giãy giụa, “Ca ca…… Không cần……”
Hàn Dực nâng người lên , đôi mắt u ám thâm thúy, biểu tình băng lãnh, mang theo một loại cố chấp hung ác!
“Vì cái gì trộm chạy ra?”
“Em không có, em có cùng Ngôn Tiếu nói……” cô vì chính mình biện giải. Cô xác thật cùng Ngôn Tiếu nói, chỉ là lúc ấy Ngôn Tiếu quá chuyên chú luyện tập, cho nên căn bản không để ý cô ra cửa là đi nơi nào, Ngôn Tiếu cũng không nghĩ tới, Hàn Dực đối Hàn Kiều Kiều dục vọng chiếm hữu mạnh như thế.
Hàn Dực lại phảng phất nghe không được cô nói gì, cả người đều đắm chìm trong một loại cảm xúc thô bạo . Hắn thô lỗ vén lên váy ngắn, “Ai cho phép em mặc thành như vậy?”
Xé một tiếng vải vóc bị rách vang lên, tảng lớn da thịt tuyết trắng lỏa lồ ra ngoài——
Hàn Dực giống một con dã thú bạo nộ , điên cuồng xé rách Váy Hàn Kiều Kiều ! Hắn một bên xé rách một bên gầm nhẹ: “Ai cho phép em mặc thành như vậy?! Ai cho phép?!”
Hàn Kiều Kiều cả người bị dọa đến ngây người, quần áo cô bị xé nát, toàn thân cơ hồ trần như nhộng, Hàn Dực đem cô gắt gao ôm vào trong ngực, nụ hôn cực nóng từng Cái dừng ở trên người cô, hắn thậm chí sẽ hung hăng cắn cô, ở trên da thịt rơi xuống một cái lại một cái dấu vết xanh tím , phảng phất như vậy mới có thể triệt tiêu việc hôm nay cô phạm phải. Hàn Kiều Kiều thân thể run bần bật, toàn thân trên dưới đều rất đau, lại chỉ có thể cắn răng yên lặng chịu đựng. Cô biết ca ca có chút không thích hợp, cô không nghĩ lại làm ra chuyện chọc giận ca ca , chỉ hy vọng chính mình nhẫn nại có thể bình ổn lửa giận ca ca.
Chính là đau đớn kia lại không chỉ là trên thân thể , càng nhiều đến từ đại não chính mình.
Trong đầu, cô có thể cảm nhận được ca ca rít gào, kia từng tiếng chất vấn, từng câu chỉ trích, giống thuốc nổ giống nhau ở trong đầu cô nổ mạnh!
“Vì cái gì rời khỏi anh!?”
“Vì cái gì trang điểm thành như vậy?!”
“Em mặc thành như vậy đi gặp ai?!”
“Vì cái gì? Vì cái gì?!”
Hàn Kiều Kiều rốt cuộc không thể chịu đựng được, cô dùng tay đẩy Hàn Dực, khóc kêu: “Ca ca, bỏ ra…..Em đau……”
Hàn Dực lại căn bản nghe không được ,hắn ở trên mỗi một mảnh da thịt mút vào gặm cắn, dục vọng tựa như vô pháp dừng lại sóng triều nhào lên tới.
Hàn Kiều Kiều thống khổ ôm lấy đầu, cô thất thanh thét chói tai ——
“Ca ca! Em đau! Em đau quá!”
“Em đau quá a! Mau dừng lại ! Ca ca! Em đau! Em đau!……”
Hàn Dực ám trầm mắt rốt cuộc khôi phục một tia thanh minh, hắn đột nhiên nâng nguời lên , chỉ thấy Hàn Kiều Kiều **** trên thân thể che kín hoặc xanh tím hoặc đỏ sậm! đôi tay cô ôm đầu, nhắm chặt hai mắt, trên mặt tất cả đều là nước mắt, một lần lại một lần kêu: “Ca ca, em đau quá a!”
“Kiều Kiều!…… Kiều Kiều?!”
Hàn Kiều Kiều lâm vào hôn mê.
…………
—— biệt thự, ba nguời đàn ông ở phòng khách, trong phòng không khí có chút nặng nề.
“Mấy năm nay, Hàn ca tâm tư đối với nha đầu cậu lại không phải không biết, như thế nào còn phạm loại sai lầm cấp thấp này? Ân?” Nguời đàn ông khuôn mặt thon dài nhìn Ngôn Tiếu, khói thuốc trong tay run lên.
Ngôn Tiếu mặt nhăn thành khổ qua, “Cô ấy là mười tám tuổi, lại không phải tám tuổi, chỉ là ra khỏi nhà một chuyến mà thôi, tôi nào biết nói cho Hàn ca sẽ có phản ứng lớn như thế……”
Hắn vỗ vỗ vai Ngôn Tiếu , hài hước cười nói: “Được rồi, đáng thương cho tấm lòng cha mẹ .”
“Trường uyên, cậu đợi chút đến nói chuyện tốt của Hàn ca a!”
Lục Trường Uyên bóp tắt tàn thuốc, nhàn nhạt mở miệng nói: “Chúng ta trở về trên đường, gặp được hai con quái vật, A Dực trực tiếp lấy thương (súng) bắn chết , không biết bên trong thành phố có hay không, hắn đại khái là bởi vì cái này, cho nên phản ứng quá kích chút đi.”
“Quái vật? Thật xuất hiện quái vật?” Ngôn Tiếu biểu tình ngưng trệ, “Hàn ca lúc trước nói cho tôi, nói trong dám nguời bị cảm nhiễm một bộ phận sẽ biến thành quái vật, một bộ phận sẽ giống tôi như vậy đạt được siêu năng lực, không thể tưởng được thật sự xuất hiện!”
“Đúng vậy, cho nên cậu cũng coi như là đi qua một chuyến trên đuờng sinh tử.”
Bọn họ đang trò chuyện, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến dồn dập tiếng thắng xe, ba người cho nhau nhìn nhìn, không hẹn mà cùng hướng ngoài cửa đi đến ——
Chỉ thấy Hàn Dực ôm Hàn Kiều Kiều mất đi tri giác vọt tiến vào……
=>> lời ediot: đọc xong chương này thấy thương Hàn kiều kiều ghê.
•••• mọi người đọc xong nhớ vote và bình luận cho ediot thêm động lực đăng truyện nhé.
( 10 bình luận sẽ có chương mới )