Trọng Sinh: Nữ Thần Nghịch Tập

Chương 30: Tốt Nghiệp Lữ Hành (3)


Nữ lão sư sắc mặt trắng bệch đến cạnh Nishikawa Karin, thấy Nishikawa Karin đầy mặt là máu, ngồi xổm xuống. Thiếu chút nữa không ổn định, may mắn được một nữ học sinh đỡ lấy, mới không té ngã.

Cô ấy không dám chạm vào Nishikawa Karin, chỉ là run run ngón tay, gọi một cuộc điện thoại.

“Là cô… Tôi thấy, là cô đẩy ngã Nishikawa Karin, lòng dạ cô thật độc ác,” một nữ sinh dáng người nhỏ xinh, khuôn mặt bình phàm đột nhiên chỉ về phía Vân La. Vẻ mặt phẫn hận, giống như thấy kẻ thù.

Vân La tự tin vừa rồi động tác không ai nhìn thấy, nhưng nhìn nữ sinh trước mặt này bộ dáng chắc chắn. Trong lòng hiểu rõ, đây là định tội a. Tuy rằng cũng coi như là chó ngáp phải ruồi, nhưng cũng phải xem nàng có thừa nhận hay không.

“Cái gì? Là cô hại Nishikawa?” Kumiko không biết đến bên cạnh nữ sinh từ lúc nào. Mặt đầy kinh ngạc, không dám tin tưởng, nhưng đáy mắt cô ta tính kế lại làm Vân La cảm thấy dối trá.

Vân La khẳng định, Nishikawa kia nhất định là Kumiko an bài.

Thấy có người chỉ trích Vân La hại Nishikawa, bọn học sinh đều vây quanh lại đây. Trên mặt mang theo nghi hoặc, đáy lòng lại ẩn ẩn có chút hưng phấn…

“Nói bậy,” không đợi Vân La mở miệng cãi lại, Miyazaki đã chắn Vân La trước mặt.

“Rõ ràng là Nishikawa chính mình dưới chân không đứng vững, tự ngã xuống, liên quan quái gì đến Vân La?” Miyazaki giận dữ, đầy mặt băng sương. Giống như một đầu phát cuồng mãnh thú, hai mắt đỏ tươi hung tợn nhìn chằm chằm nữ sinh kia.

“Miyazaki, anh đừng có hù doạ Koharu,” Kumiko lập tức động thân che trước người nữ sinh tên Koharu kia tên kia, đầu dương cao cao “Ai không biết, Vân La tiện nhân kia sớm đã cùng anh lên giường, anh đương nhiên hướng về cô ta.”

“Kumiko,” Miyazaki một tiếng gầm lên, hai mắt khí cơ hồ muốn phun hỏa “ Cô còn dám nói bậy một câu, tôi liền đem cô từ nơi này ném xuống.”

Miyazaki ánh mắt quá mức làm cho người ta sợ hãi, khiến Kumiko từ đáy lòng cảm thấy sợ hãi, nhưng này cũng không thể ngăn cản tâm tư muốn diệt trừ Vân La của cô ta.

Chỉ cần làm Vân La tiện nữ nhân này đeo tội danh gϊếŧ người không thành, nàng đời này liền xong rồi. Với Nishikawa gia hoả kia mà nói, chết càng tốt. Như vậy Vân La tiện nữ nhân này tuyệt đối sống không được.

“Vân La tôi biết cô hận tôi đoạt Fujita ca ca. Cô hận tôi cũng được, vì sao muốn hại Nishikawa bạn tốt của tôi?” Kumiko vẻ mặt chính khí lẫm nhiên, đầy mặt phẫn hận, lên án Vân La hành vi phạm tội.

“Ha hả…” Vân La bị Kumiko vô sỉ làm cho tức cười, “ Cô mắt mù, đôi mắt của tôi lại rất tốt.”

Lời kia vừa thốt ra, Fujita Ryosuke đứng ở bên cạnh, thần sắc mạc danh. Nhìn một màn này mặt lập tức liền đen, phẫn nộ trừng hướng Vân La, kia bộ dáng, thật hận không thể bóp chết Vân La.

Miệng nữ nhân này sao độc như vậy?

Kumiko sửng sốt, không nghĩ tới Vân La thế nhưng sẽ nói như vậy, nhất thời chưa phản ứng lại.

Vân La lại không thể đem chụp cái mũ thương tổn Nishikawa lên đầu nàng: “Lúc ấy tôi cách xa Nishikawa chừng hai mét, rất nhiều người đều thấy. Sao tôi có thể đẩy ngã cô ta? Cô muốn hãm hại tôi thì cũng nên tìm lý do đáng tin cậy chút.”

Không sai, Vân La lúc ấy vừa tránh né Nishikawa Karin, thân ảnh xoay tròn vừa di động, cách Nishikawa Karin chừng hai mét.

Xa hai mét, người thường sao có thể đẩy ngã người?

Vân La lời này vừa nói ra, chung quanh không ít học sinh đều âm thầm gật đầu. Bọn họ ngay lúc đó đích xác thấy được, Vân La cách Nishikawa Karin một đoạn không ngắn.

Khi Nishikawa Karin té ngã, chung quanh hai mét đều không người, hẳn là cô ta không cẩn thận tự ngã xuống.

Kumiko tức cắn răng, trong lòng minh bạch. Vân La tiện nữ nhân này lại tránh thoát một kiếp!

Nhưng sao cô ta có thể cam tâm?

Kumiko nhìn thấy gương mặt hồ ly tinh kia của Vân La liền ghen ghét phát cuồng. Hừ, chờ xem, không gϊếŧ chết hồ ly tinh này, cô ta liền không phải Kumiko!

Nghĩ đến kế hoạch đêm nay, Kumiko trong lòng mới thoải mái một chút. Trong mắt tàn nhẫn chợt lóe qua, nhưng lại không tiếp tục dính líu.

Dưới chân núi có viện điều dưỡng, bác sĩ hộ sĩ tới thực mau, một bác sĩ đầu hói mặc áo blouse trắng bác sĩ, ước hơn 50 tuổi.

Cái trán che kín mồ hôi, sắc mặt ửng hồng, hơi hơi thở dốc. Bất chấp nghỉ ngơi, liền tiến lên kiểm tra Nishikawa Karin thương thế.

Theo kiểm tra, bác sĩ mày càng nhăn càng chặt, trên mặt thần sắc càng thêm ngưng trọng. Chưa nói cái gì, chỉ kêu hai tiểu hộ sĩ đem Nishikawa cẩn thận nâng lên cáng.

Nữ lão sư vội vàng tiến lên dò hỏi trạng huống, bác sĩ lắc đầu, có chút khó xử “ Phải kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ, mới có thể xác định.”

Lời tuy chưa nói rõ, nhưng nữ lão sư biết, Nishikawa Karin thương hẳn là rất nghiêm trọng. Nữ lão sư thân thể mềm nhũn, trực tiếp ngã ngồi dưới đất.

Nếu Nishikawa Karin có chuyện gì, lão sư phụ trách cũng khó thoát trách nhiệm. Huống chi, cô càng rõ học sinh cao trung Lan Linh cao trung khủng bố ra sao?

Có lẽ khủng bố không phải học sinh, mà là thế lực sau lưng học sinh.

Yamaguchi Gumi uy danh tuyệt không phải có tiếng không có miếng. Nữ lão sư không dám nghĩ tiếp, mạnh mẽ gượng lên tinh thần, phân phó mấy nam sinh tiến lên hỗ trợ, cùng tiểu hộ sĩ thay phiên nâng cáng, chỉ mong mau chóng đuổi tới bệnh viện.

Tốt nghiệp lữ hành vui vẻ, thiếu chút nữa ra mạng người. Học sinh đều cảm thấy tương đối mất hứng, theo lão sư xuống sơn, tới khách sạn trường học an bài.

Cao trung Lan Linh không thiếu tiền, tốt nghiệp lữ hành đều là Yamaguchi Gumi tài trợ. Trường học sắp xếp cho học sinh chính là khách sạn tốt nhất dưới chân núi Phú Sĩ.

Chỉ là hai học sinh một gian phòng cho khách, mỗi gian phòng cho khách đều có một cái suối nước nóng lộ thiên, chính là suối nước nóng thuần tịnh nhất núi Phú Sĩ.

Khách sạn đình viện rất lớn, cảnh quan tinh xảo, thiết kế linh hoạt. Ban công lộ thiên rộng lớn đủ để làm nướng BBQ, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy núi Phú Sĩ toàn cảnh tiện lợi.

Khách sạn đơn độc gọi cơm cũng có thể ăn buffet. Mỗi ngày đều có trà nghệ, âm nhạc biểu diễn, còn có KTV, giải trí phương tiện đầy đủ hết.

Tuy nói, chuyện Nishikawa Karin làm học sinh có điểm mất hứng, nhưng tới khách sạn, không có lão sư kiểm soát, bọn học sinh lại nhanh chóng khôi phục sức sống.

Vân La cùng nữ sinh trong lớp bất hòa, liền tự ra tiền, đơn độc ở một gian phòng. Phòng phổ thông cho khách đã đầy, Vân La liền đổi thành phòng VIP.

Lúc này đã tới giữa trưa, trường học vốn dĩ sắp xếp kế hoạch là ở đỉnh núi nấu cơm dã ngoại. Hiện tại kế hoạch đã ngâm nước nóng, Vân La cũng không có gì tiếc nuối.

Vân La đem túi du lịch ném trên bàn, cả người tạo thành chữ 大 thả lỏng nằm trên giường đệm, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái.

Đến nỗi tatami một bên, Vân La trực tiếp xem nhẹ. Tatami vốn chính là phát minh của Trung Quốc cổ, trải qua hàng thế kỉ giờ bại bởi giường thoải mái mềm mại. Vân La lại không có thói quen tự ngược, tự nhiên lựa chọn giường lớn càng thêm thoải mái.

“Đông! Đông! Đông!”

Tiếng đập cửa trầm thấp mà có tiết tấu vang lên. Vân La đoán được hẳn là Miyazaki, xoay người xuống giường, đi dép lê vào, mở cửa. Quả nhiên nhìn thấy Miyazaki đang đứng ở ngoài cửa.

Thấy Vân La mở cửa, nghiêng người ý bảo hắn đi vào, Miyazaki lại không nhúc nhích, chỉ cười nói: “Muốn đi ăn cơm không.”

Vân La sờ sờ bụng, đích xác có chút đói, từ mang thai, sức ăn của cô liền lớn rất nhiều, cũng càng dễ dàng đói.

“Đi,” Vân La đáp lại khóa cửa phòng lại cùng Miyazaki đi nhà ăn.

Khách sạn nhà ăn loại hình đầy đủ hết, Vân La lựa chọn đồ ăn Trung Quốc.

Từ nhỏ ở lớn lên Trung Hoa, lại là người Trung Hoa. Vân La vẫn thích ăn đồ ăn Trung Quốc, dinh dưỡng lại ăn ngon.

Vốn dĩ Vân La muốn chọn một mâm tôm he, nhưng nghĩ đến vụ rò rỉ phóng xạ hai năm trước, Vân La liền từ bỏ.

Nghe nói, phạm vi rò rỉ phóng xạ bao gồm Tokyo. Tuy chính phủ cực lực làm sáng tỏ, nhưng rất nhiều quốc gia Châu Âu đều kiến nghị kiều bào rời Tokyo, sự thật thắng với hùng biện.

Nhìn hải sản tươi mới kỳ thật đều là không thể ăn, người Nhật dù sao không giỏi chọn lựa. Có chút điều kiện đều không chọn, như vậy, những hải sản vừa vớt lên làm sao bây giờ?

Dễ xử lý, bán cho du khách a, những hải sản đó đại bộ phận đều bán cho du khách Trung Hoa. Hải sản tuy có phóng xạ, nhưng vị lại nếm không ra. Du khách Trung Hoa cảm thấy hải sản Nhật tiện nghi, còn tự cho là chiếm tiện nghi mà đắc chí.

Liền tính bán không xong, cũng có thể xuất khẩu, Trung Hoa nhiều người, thị trường lớn như vậy, tổng có thể xử lý hết. Cho nên Vân La mới đối với người Nhật vẫn luôn không hảo cảm.

Nếu không có  Trung Quốc cổ đại văn minh, Nhật Bản nói không chừng vẫn là dã nhân đốt rẫy gieo hạt. Từ Trung Quốc cổ học tập tri thức, xem như học sinh Trung Quốc, lại khi sư diệt tổ, vô tình vô nghĩa, uổng làm người!

Đến nỗi một Hàn Quốc vong ân phụ nghĩa khác, Vân La đều lười đến nói, vong ân phụ nghĩa cũng liền thôi. Quốc gia văn hóa không ra gì, liền đoạt của Trung Hoa, cái gì trung y là của bọn họ. Tết Đoan Ngọ là của bọn họ, Vân La chỉ muốn hỏi bọn hắn một câu: Muốn mặt không?

Trước kia Vân La có lẽ không chú ý nhiều như vậy, nhưng có thai, Vân La thức ăn liền cẩn thận tỉ mỉ.

Từ hệ thống mua không ít đan dược tốt cho hài tử, còn thường uống nước linh tuyền. Vài lần kiểm tra, hài tử đều khỏe mạnh, cái này làm cho Vân La thật cao hứng.

Vì hài tử có hoàn cảnh sinh trưởng tốt, Vân La âm thầm quyết định vẫn là phải nhanh một chút giải quyết chuyện ở Nhật, rời đi nơi này.

Tuy khai giảng thời gian còn sớm, nhưng Vân La lại muốn đi trước làm quen hoàn cảnh một chút

Vân La muốn một phần mì sợi, một phần đậu hủ Ma Bà, một phần bánh bao nhỏ, một chén cháo, còn có mấy thứ thanh đạm rau xanh cùng một ít trái cây.

Miyazaki chỉ ăn thịt, muốn mấy món thịt, còn có một phần cơm.

Khách sạn lên đồ ăn tốc độ thực mau, Vân La cảm giác cũng không có chờ lâu lắm, đồ ăn liền bày lên.

Vân La đem một chén lớn mì sợi đặt đến trước mặt, tưới lên một muỗng sa tế, trộn một ít dấm, hương thơm nức mũi, làm người thèm ăn.

Vân La chọn một sợi mì sợi hút vào trong miệng, chậm rãi nhấm nuốt, mì sợi dai dai, canh thơm nồng, ăn rất ngon.

Miyazaki thấy Vân La ăn thơm ngọt, biết đây là do mang thai. Trong lòng lại toan lại sáp, đối với hài tử không biết phụ thân trong bụng Vân La sinh ra một khang ghen tỵ.

Một chén mì sợi lớn, Vân La chỉ chốc lát sau liền ăn sạch sẽ, nhưng cũng không no, Vân La đem cháo còn có mấy món ăn sáng ăn xong toàn bộ. Lúc này mới cảm giác chắc bụng, tiện tay cầm lấy trái cây ăn.

Hai người cơm nước xong, ra khỏi nhà ăn, vừa lúc đụng phải Fujita Ryosuke cùng Kumiko từ tiệm cơm tây bước ra.

Kumiko trên dưới đánh giá Vân La một cái, ghét bỏ một bĩu môi “Người nghèo cũng chỉ xứng ăn thứ không có cấp bậc.”

Đối mặt Kumiko khiêu khích, Vân La cũng sẽ không nén giận, trực tiếp trả lời lại một cách mỉa mai “ Hoá ra trong mắt cô, thứ gì cũng phải phân một cái ba bảy loại, dùng tiền cân nhắc. Không biết chính cô lại giá trị bao nhiêu tiền?”

Vân La nói xong, tâm tình thoải mái nhìn Kumiko mặt lập tức kéo dài, tâm tình phá lệ tốt, nhịn không được lại bồi thêm một câu: “Không biết cô bán một lần, có đủ tiền cơm bữa ăn vừa rồi không ?”

“ Cô… Cô…” Kumiko tức cả người run rẩy, cắn răng mở miệng chỉ vào Vân La, nói không ra lời.

Nghĩ đến đường đường là Akimoto gia đại tiểu thư, thế nhưng bị một cái hạ tiện nữ nhân nói bán ra? Sao cô ta có thể nuốt trôi cục tức này?

Ân, xem Kumiko tức sắc mặt đỏ lên, một bộ muốn phát cuồng. Vân La tỏ vẻ: Tâm tình của nàng quả thực quá tốt!

Nhìn thấy kẻ địch không vui, nàng liền vui vẻ, nàng chính là hư như vậy!

Không phục? Tới cắn tôi?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận