Trọng Sinh Thích Làm Xấu Nữ

Chương 15: Trốn ra phủ


Sáng sớm hôm sau khi tỉnh giấc, Thiên Tuyết giật mình phát hiện bản thân mình như vừa trải qua một giấc mộng dài. Bởi lẽ xung quanh phòng nàng không còn lưu lại một dấu vết gì để chứng tỏ tối qua vừa có người đột nhập vào khuê phòng của nàng. Ngay cả vết máu rất nhỏ ở dưới sàn nhà cũng bị hủy thi diệt tích không còn chút dấu vết. Nếu không phải hiện tại nàng đang ngồi trước bàn đọc sách với một cuốn y thư còn đang đọc dở dang thì chắc nàng cũng tưởng đó chỉ là một cơn mộng kì lạ.

_ Hừ thật đúng là không nên đánh giá một con người qua vẻ bề ngoài. Nàng thật không ngờ tên hắc y nhân lãnh huyết ấy lại là người không giữ chữ tín. Bằng chứng là hiện tại hắn đã trốn thoát mà không để lạ tín vật hay lời nhắn gì về lời hứa của hắn ngày hôm qua. Nếu nàng không nhớ nhầm thì hắn tên là Tử Dạ thì phải. Thật không biết gặp hắn là phúc hay là họa nữa đây.

Nhìn tiểu thư suy nghĩ đến xuất thần mà không hề nhận biết mình đã vào phòng từ nãy đến giờ. Hiện tại Linh nhi đang có trăm ngàn câu hỏi khó giải đang hiện lên trong đầu. Nàng thật không thể nào lý giải nổi những hành động và thái độ kì lạ của tiểu thư gần đây. Không, phải nói là từ khi tiểu thư tỉnh dậy sau khi bị té ngã vào bụi gai ở vườn hoa của đại tiểu thư thì phải. Thật là kì lạ, vẫn là dáng điệu, vẫn là gương mặt mỹ lệ, vẫn là giọng nói nhẹ nhàng yếu ớt của tiểu thư trước đây. Dường như không có gì thay đổi mà dường như cũng đã thay đổi rất nhiều.

Thật ra lúc này không chỉ Linh nhi mà ngay cả chính Thiên Tuyết cũng không hiểu nổi chính mình nữa là. Nàng hiểu được bản thân mình từ sau khi trọng sinh đã cố gắng kiên cường và có chủ kiến hơn trước. Thế nhưng chỉ mới gặp Tử Dạ có một lần mà dường như bản tính yếu đuối, ít nói của nàng coi như trả về số không. Nàng biết giận dữ, biết mạnh mẽ đối đáp, biết sử xự một cách có định kiến với suy nghĩ chính chắn. Đó là điều trước đây chưa bao giờ xuất hiện.

Thôi, tốt nhất nàng vẫn nên tự dựa vào sức mình thì hơn. Loại bỏ những suy nghĩ miên man còn sót lại trong đầu, Thiên Tuyết ra lệnh cho Linh nhi đem thức ăn sáng vào phòng rồi vừa ăn vừa suy nghĩ. Hiện tại chắc có lẽ đại tỷ và các thứ muội vẫn còn ngoài ngoại ô kinh thành. Vì hôm qua trời quá tối nên họ vẫn chưa khởi hành về sau trận tập kích của sát thủ ngày hôm qua. Phụ thân nàng thì chắc đã lên triều, các di nương thì có lẽ đang ở trong viện của mình hoặc ra ngoài mua son phấn. Không có ai sẽ chú ý đến nàng, đây là thời cơ tốt nhất để nàng lẻn ra ngoài.

Nếu muốn có cơ hội rời khỏi đây thì phải có tài lực hoặc lực lượng của riêng bản thân nàng. Lực lượng riêng không phải muốn ngày một ngày hai là có thể xây dựng được, như vậy trước tiên nàng sẽ bắt đầu tạo ra tài lực cho bản thân mình. Cũng may ở kiếp trước vì để giúp đỡ Ngạo Tử Kiên, nàng cũng đã có học qua một số kiến thức về buôn bán để có thể giúp hắn quản lý gia sản. Hiện tại xem ra đã có chỗ hữu dụng rồi.

_ Linh nhi, muội thu dọn thức ăn rồi đi làm việc của mình đi. À phải rồi, lát nữa ta sẽ uống thuốc sau nên muội không cần đem thuốc ngay đâu, giờ đầu ta vẫn còn rất đau cần nghỉ ngơi một lát. Nếu có ai tìm ta muội cứ nói tối qua gió lớn ta bị trúng phong hàn nên vẫn còn đang nghỉ ngơi nhé.

Nhìn gương mặt chân thành, thân thiết pha lẫn chút mệt mỏi của tiểu thư với cách xưng hô dịu dàng đầy quen thuộc kia thì lúc này Linh nhi đã hoàn toàn buông hết mọi ngờ vực trong lòng. Hóa ra là do vết thương của tiểu thư vẫn chưa bình phục, vậy mà nàng cứ suy nghĩ lung tung.

_ Dạ, thưa tiểu thư, người nghỉ ngơi cho tốt nhé. Khi nào tỉnh dậy nhớ gọi nô tỳ, nô tỳ sẽ hâm nóng thuốc rồi đem vào cho tiểu thư. Nói rồi, Linh nhi quay người ra khỏi phòng với gương mặt vui mừng và thở phào nhẹ nhõm. Bởi lẽ thái độ lạnh nhạt của tiểu thư mấy ngày nay đối với nàng khiến nàng cảm thấy rất áp lực, lại thêm lời châm chọc, dèm pha từ các nô tì khác làm nàng thấy khó chịu. Nhưng giờ thì tốt rồi, mình vẫn mãi mãi là tỷ muội tốt của tiểu thư.

Sau khi Linh nhi ra ngoài, Thiên Tuyết nhanh chóng đến trước bàn trang điểm hóa trang cho mình thành một nha hoàn có dung mạo bình thường. Mái tóc dài đen mượt lúc này đã bị búi lên thành kiểu tóc nha hoàn. Cặp mắt hạnh to tròn sáng trong bị vài sợi tóc mái rủ lên che lấp đi một nửa diện mạo. Đôi môi đỏ hồng phấn nộn bị phủ một tầng phấn son sậm màu làm mất đi nét đẹp tự nhiên vốn có.

Không được, nàng vẫn cảm thấy có gì đó chưa hoàn chỉnh. Thiên Tuyết nhanh chân đi đến phòng của các nha hoàn trong viện. Lúc này mọi người đã đi làm việc, viện của nàng lại rất ít người nên chắc chắn khả năng bị người khác phát hiện là rất thấp. Thiên Tuyết nhanh chóng lấy một bộ y phục cũ kĩ của nha hoàn rồi lấy nhọ nồi còn sót lại dưới bếp lau hết vào trên mặt, cổ và tay. Sau khi thay xong bộ y phục nha hoàn, nàng gói bộ y phục của mình vào một chiếc túi nhỏ rồi hướng tới cổng ra ngoài.

Báo đại một cái tên nha hoàn quen thuộc, Thiên Tuyết nhanh chóng bịa ra một lý do với lính gác cổng rồi cúi thấp đầu đi ra ngoài. Cũng may bởi vì trong ngày thường cũng có rất nhiều nha hoàn ra ngoài mua vật phẩm, thuốc men hoặc son phấn cho các chủ tử của mình nên khi Thiên Tuyết nói lý do đi mua son phấn cho chủ tử cũng không có gì lạ. Vả lại lúc này nàng cũng đã hóa trang mình thành một nha hoàn bình thường nên cũng chẳng dẫn đến sự chú ý của mọi người.

Lúc này trên đường phố, một thiếu nữ có thân hình yểu điệu, xinh đẹp đang đi dạo phố thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh. Nàng tuy mặc bộ y phục nha hoàn nhưng lại không hề tỏ ra hèn mọn mà trái lại còn tạo cho người ta cảm giác cao quý. Mọi ánh mắt đều tập trung vào thân hình nhỏ nhắn ấy rồi ngắm nhìn khuôn mặt của nàng. Khi phát hiện đó là một gương mặt hết sức bình thường lại đen đúa, đôi mắt bị tóc lòa xòa che lấp thì ai nấy đều tự động tản ra làm việc của mình. Thậm chí có người vừa bỏ đi vừa nói nhỏ:

_ Hừ, đúng là trúng tà mà. Nữ nhân bình thường như vậy mà làm lão tử tốn thời gian ngắm nhìn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận