Nhìn gương mặt đầy lo lắng của Hà Gia Lân, Thiên Tuyết cảm thấy chán ghét vô cùng, những hình ảnh bị lăng nhục ngày hôm đó lại hiện lên trong đầu, lúc này nàng chỉ ao ước một điều là có thể tránh xa hai người này ra càng xa càng tốt. Nàng vẫn chưa đủ can đảm để đối diện với bọn họ, nàng phải làm sao, nàng phải làm gì lúc này đây? Lúc này đầu óc nàng loạn thành một đoàn không thể suy nghĩ được điều gì nữa cả. Thấy Thiên Tuyết đứng ngay ra như một người vô hồn và vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình, đang tính gọi tên nàng lần nữa thì Ngạo Tử Kiên đã cất tiếng hỏi:
_ Tam tiểu thư, cô vẫn ổn chứ?
Đang hoang mang rối bời để suy nghĩ biện pháp rút lui thì lúc này một giọng nói trầm thấp, đầy mạnh mẽ vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ rối loạn của Thiên Tuyết khiến nàng chợt giật mình như tỉnh dậy từ một cơn mộng.
_ Đa tạ vương gia đã quan tâm, chỉ có điều thân thể tiểu nữ vừa khang phục, lại bị gió lạnh cảm mạo nên trong người không được tốt lắm. Xin vương gia cho phép tiểu nữ được về phòng nghỉ ngơi.
Thiên Tuyết vừa dứt lời, Ngạo Tử Kiên đã nhìn chằm chằm vào nàng như muốn xác nhận lại đó là lời nói thật hay giả. Thân hình nàng mảnh mai, lung lay trước gió như có thể té ngã bất cứ lúc nào làm người ta sinh lòng thương tiếc. Nhưng tại sao hắn lại có cảm giác nàng lại muốn tránh mặt hắn nên mới nói lời này. Ánh mắt nàng như có muôn vàn đau khổ, chất vấn, bi ai thậm chí là hận thù khi nhìn vào hắn và Hà Gia Lân, nhưng đến khi hắn nhìn lại thì nàng vội tránh né ánh mắt hắn như không muốn để hắn biết được điều đó. Hắn nhớ hình như đây là lần đầu tiên hắn gặp mặt nàng thì phải, Tam tiểu thư phủ thừa tướng, một thứ nữ do thiếp thất sinh ra nên hắn cũng chẳng có ấn tượng gì về nàng. Nhưng lần gặp mặt đầu tiên này lại đem đến cho hắn một ấn tượng thật đặc biệt, theo ánh mắt nhìn người của hắn thì sau này nàng chắc chắn sẽ trở thành một mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, thậm chí có thể là đệ nhất mỹ nữ của Ngạo Quốc. Nhưng đó không phải là tất cả, hắn không phải là loại người háo sắc. Cái hắn đặc biệt chú ý là ở ánh mắt kì lạ của nàng, ánh mắt như nhìn một người thân quen, ánh mắt phức tạp ấy khơi dậy trí tò mò trong hắn. Thấy ánh mắt tìm tòi và nghiên cứu từ Ngạo Tử Kiên, Thiên Tuyết cố gắng giữ bình tĩnh cho bản thân rồi nhẹ nhàng đáp trả hắn bằng một ánh mắt đáng thương, tội nghiệp như trước đây rồi sau đó quay sang Hà Gia Lân khẽ gọi:
_ Biểu ca à…..
Nghe giọng điệu đáng thương pha lẫn chút mệt mỏi của Thiên Tuyết, Hà Gia Lân cũng chợt tỉnh trước tình cảnh đầy xấu hổ này. Hắn choàng vai bằng hữu rồi cười nói:
_ Tử Kiên, cậu làm sao thế, Thiên Tuyết vẫn còn yếu lắm, để muội ấy về phòng nghỉ ngơi đi, khi nào có dịp chúng ta lại rủ muội ấy cùng đi. Cậu thấy có đúng không?
Lúc này, Ngạo Tử Kiên mới thu hồi sự nghi ngờ trong lòng của mình, có lẽ hắn đã nhìn lầm rồi. Thiếu nữ thuần lương đang đứng trước mặt hắn với bộ dáng nhu nhược, yếu đuối và ánh mắt đáng thương tội nghiệp đó sao có thể là người nhìn hắn bằng sự căm thù cho được, chắc là hắn đã nhìn lầm rồi.
_ Nếu tam tiểu thư mệt mỏi thì cứ về phòng nghỉ ngơi đi. Nói rồi hắn xoay người bước đi về hướng đại sảnh chỉ để lại trong tầm mắt Thiên Tuyết một bóng lưng thẳng tắp, ngạo nghễ vô cùng quen thuộc.