– Được, anh thích tính cách thẳng thắn của em, không giống có tên cùng quê với em, suốt ngày nhăn nhó. Hạng Long nhìn thoáng qua Béo rồi nói. Thực ra Hạng Long cũng có ý tốt, tên Béo bây giờ đúng là có chút không bình thường. Béo vốn có tính cách khoáng đạt nhưng bây giờ lại như một cô gái ra mắt chồng tương lai, đâu còn khí phách một người đàn ông Đông Bắc. – Nào, anh uống cùng em. Hạng Long cũng cạn chén. Hứa Lập ở bên cũng xen vào. – Nhà anh ở Cát Lâm, ba tỉnh Đông bắc không phân biệt, cũng coi như là đồng hương với Tiểu Huệ. Tiểu Tượng, ông nói cùng quê kia không phải nói tôi sao, người Đông bắc chúng tôi không có người như vậy. Tôi cũng uống. Hứa Lập cũng hết chén. Rượu gạo Bắc Kinh khoảng mấy chục độ đúng là đủ nặng, Hứa Lập uống vào bụng là cảm thấy ngay một luồng nhiệt từ miệng rơi xuống dạ dày, cả người thoáng cái ấm áp hơn nhiều. Cái này làm hắn nhớ đến năm đó uống toàn bằng bát, tay cầm tảng thịt lớn mà gặm lúc ở trong quân. Mặc dù năm đó uống cả Mao đài nhưng rượu hôm nay không hề kém gì cả. Anh em uống rượu với nhau chỉ cần tình cảm là được. Đừng nói là uống rượu, dù uống nước cũng vui vẻ. – Ông, các ông… không phải là uống rượu ư? Tôi đã sợ ai chứ? Béo cầm chén cạn. – Đây mới là khí phách đàn ông Đông bắc chúng ta. Hứa Lập cười nói. Hạng Long gật đầu tiếp lời. – Nếu hai người các ông đã cạn, người chỗ chúng tôi cũng phải đáp lại chứ. – Hay, không biết mấy người Vu Lượng ca thế nào? Em mời không làm khó bọn họ chứ? Tiểu Huệ nói. Vu Lượng đâu chấp nhận để một cô gái xem thường mình, y vỗ ngực nói. – Xem thường người Tứ Xuyên mà được ư? Không phải là một chén rượu sao? Quá đơn giản. Nói xong hắn ngửa cổ cạn chén. Tình hình như vậy làm mặt Mắt kính và Vương Đào nhăn nhó lại. Vương Đào là người Thiểm Tây, y đâu thể để người khác cười mình. Y cũng bưng chén bịt mũi uống rượu vào miệng. Vương Đào còn đỡ một chút, tố chất thân thể tốt, tuy nói uống không quá tốt nhưng vẫn nuốt được vào bụng. Chỉ có Mắt kính đáng thương cầm chén nhìn một lúc lâu. – Tôi hôm nay liều mình tiếp quân tử, say thì nằm. Nói xong hắn nhắm mắt uống cạn chén. Rượu vào qua cổ họng y đã không ngừng ho khan, nước mắt dàn dụa làm mọi người cùng phì cười. – Được rồi, không làm khó các ông nữa. Nhị tử, Mắt kính, hai ông tùy ý, đừng để tới lúc đó về phòng ngủ phải dọn chiến trường cho các ông. Hạng Long tuy nói thế nhưng y lại sợ hai tên kia không uống được rồi chẳng may gặp vấn đề gì. Có rượu mọi người nói chuyện cũng nhiều hơn. Vừa uống vừa nói chuyện làm thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã đến chín giờ. Mà lúc này trong phòng bảy người Mắt kính rõ ràng đã uống hơi nhiều, đầu tây tây nên bắt đầu đoạt đòi uống, không cho hắn uống hắn vẫn cứ đòi. Mặt Vương Đào đỏ bừng cúi đầu không rên một tiếng. Béo cũng uống vui vẻ làm bộ mặt thật của y lộ ra, miệng không thể ngậm vào được, luôn mồn công kích Vu Lượng. Vu Lượng lại không được, y đã phải chạy ra ngoài “giải quyết” vài lần, cả người sắp tê liệt đến mức muốn ngã xuống giường. Vương Huệ còn đỡ, mọi người cũng không ép cô uống, cô coi như bình thường chẳng qua nói cũng không hề ít. Bao lời trước đây không tâm sự với anh chị nhưng hôm nay không biết làm sao giống như cửa bị trộm mở ra làm cô cứ thế nói ra. Hứa Lập và Hạng Long coi như uống nhiều nhất trong đám người, mỗi người uống gần như hai bình nhưng mặt vẫn không hề thay đổi. Hạng Long uống giỏi là điều mọi người sớm biết. Dưới sức ảnh hưởng của ông cậu, Hạng Long coi như một lão tướng đã trải qua thử thách của rượu. Nhưng hôm nay Hứa Lập đã phát huy vượt quá bình thường. Hứa Lập vốn chỉ uống được bình rượu là giỏi nhưng hôm nay uống hai bình vẫn không có gì khác là sao? Người khác không biết nhưng bản thân Hứa Lập lại rõ ràng. Hắn ở trong quân đội bảy năm đừng nói là hai bình, dù là bốn năm bình hắn cũng từng uống. Hắn chỉ là không ngờ mình bây giờ lại mang theo bản lĩnh uống rượu quay về, coi như một kinh ngạc. Dù sao Hứa Lập đã có quyết định về con đường sau này của mình. Mà ở trong con đường kia nếu không biết uống rượu vậy anh sẽ mất 80% khả năng tiến bộ; nếu không biết hút thuốc thì cơ bản có thể nói tiền đồ xa vời, không bằng sớm thừa dịp đổi nghề. Khách bên ngoài về cơ bản đã đi hết, lão Vương và vợ cũng vào ngồi với mọi người. Vu Lượng và Vương Đào thấy hai người cầm theo rượu không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Bây giờ trong phòng ngoài Hạng Long thì người khác đều đã thể hiện vượt mức. nếu uống nữa đừng nói là đi về, dù là bò chỉ sợ cũng không tìm được cửa phòng ngủ. Lão Vương rất hài lòng với biểu hiện của mấy cậu thanh niên này. Người Đông bắc rất thực tế nhưng lại xem thường kẻ giả tạoờ. Theo y thấy có thể uống rượu đặc biệt là không dùng thủ đoạn uống rượu đều là người chân thật. Mấy cậu thanh niên hôm nay đã uống đến mười bình rượu gạo 50 độ, đây đều là người chân thật. Y đương nhiên là vui vẻ. Vì thế khách bên ngoài chưa về hết, y đã vội vàng vào trong muốn uống với mấy cậu thanh niên này vài chén, không uống thoải mái thì sao lộ ra được thành ý. – Vương thúc, chú xem Vương Đào và Vu Lượng đi, không uống được rồi, không để bọn họ uống nữa. Ba người bọn cháu uống cùng chú, được không? Hạng Long sợ lão Vương bảo mấy người Vu Lượng uống tiếp nên vội vàng nói. Lão Vương nhìn ba tên kia quả thật đã uống hết khả năng, y cười ha hả nói. – Được, chúng ta hôm nay vui vẻ uống với nhau, không ai ép ai. Người còn uống được thì uống tiếp với tôi, nếu không được thì cứ nói và ngồi ăn. Vương Đào và Mắt kính nghe thấy không phải uống đều thở phào nhẹ nhõm, cả người ngã nằm xuống giường. Bây giờ còn có thể uống với lão Vương chỉ còn Hạng Long, Béo và Hứa Lập. Uống hết một chén, Béo vỗ ngực nói. – Vương thúc, mấy thằng cháu … không đúng, thằng cháu cái khác không nói, ở Bắc Kinh này thì hơi khó chứ ở đất Ninh Dương có việc chú cứ nhắc đến thằng cháu Béo này, cháu ở Trầm Dương vài chục năm nên cũng có không ít người biết cháu. – Được, có lời này của cậu là đủ rồi, uống rượu, tất cả đều nói bằng rượu. Lão Vương lại giơ chén. Bốn người uống hết bốn bình rượu lão Vương mang vào thêm. Lão Vương còn định bảo vợ lấy thêm nhưng bị Hứa Lập chặn lại. – Vương thúc, mọi người uống nhiều quá rồi, rượu uống không bao giờ hết, hôm nay dừng ở đây, sau này có nhiều cơ hội uống mà. Hôm nay mà không dừng sợ là bọn cháu không về được.