Nghe thấy Hứa Lập mơ tới thị trường chứng khoán Hongkong tất cả mọi người đều sửng sốt, một hồi lâu tên Béo mới nói: – Túc tử, ông không mơ gì hay mà lại mơ tới Hongkong hả. Chúng ta ở đây dù có thể kiếm ăn được nhưng Hongkong ở xa thì làm sao có thể quan sát thị trường cổ phiếu. Cho dù ông mơ là đúng thì chúng ta cũng không có biện pháp. Hứa Lập không nói mà nhìn Hạng Long. – Túc tử, ông muốn tôi giúp không phải là ý này chứ? Hạng Long giờ mới ngộ ra, y giật mình nói: – Ông không phải muốn đem tiền qua Hongkong đầu tư chứ? Thấy Hứa Lập gật đầu, Hạng Long như té xỉu: – Trời ạ, Túc tử, ông không lầm chứ dù ông có số tiền đó dễ dàng nhưng không thể vì một giấc mơ mà mang tiền đến đầu tư ở Hongkong được. Nếu được thì tốt, với ông là một chuyện tốt, nhưng mất thì phải làm sao? Dù sao hai mươi triệu cũng không ít, đủ cho ông dùng cả đời. Ông lại muốn đầu tư để sinh lời, không phải là ông muốn làm tỷ phú đó chứ? – Không, số tiền này cũng vì là mơ mới có, mất thì mất, tôi nhất định phải chứng thực lại giấc mơ này là đúng hay không. Nếu như là thật mà không biết tận dụng, tôi sợ rằng cả đời này sẽ hối tiếc. – Điên rồi, thật sự điên rồi, vì giấc mơ mà ông đánh cược tất cả số tiền đó, ông thật sự sẽ không hối hận sao? Hạng Long muốn Hứa Lập thay đổi ý định. Dù sao đây cũng là hai mươi triệu, nếu để tiền ở ngân hàng trong nước thì hàng năm Hứa Lập cũng được lãi không ít, thoải mái chi tiêu. – Được rồi, không phải khuyên ông ấy nữa, hắn có hai mươi triệu này cũng vì giấc mơ đó đúng không? Nếu ông ấy đã quyết tâm thì lão Hạng ông có thể giúp đỡ thì giúp đi? Nếu như thua thì ông ấy cũng không trách ông. Vu Lượng ở bên nói: – Đúng, Túc tử, lần này ông cũng không thể một mình làm, thế nào cũng để anh em cùng giúp không thì tôi cho ông một trận. Hạng Long trợn mắt nhìn Vu Lượng, không nghĩ hắn cũng xen miệng vào. Không đợi Hạng Long mở miệng, tên Béo nói: – Chính là điều này, tôi dù không có nhiều tiền như ông nhưng thế nào đi nữa cũng phải đòi nhà cho ít tiền, chẳng may kiếm được thì sao? – Các ông, các ông không nghĩ tới sẽ lỗ ư? Hạng Long thấy mình chỉ một đêm không gặp mà mấy người này đã thay đổi đến mức không thể nhận ra. Kỳ thật chỉ có Hứa Lập là biết sẽ không thua lỗ ra, tất cả mọi người đều bị việc Hứa Lập trở thành giàu có kích thích nên căn bản là không thể nhận ra những gì Hứa Lập nói là thật hay giả. Bọn họ giờ chỉ có muốn nhanh chóng có thể đầu tư cổ phiếu kiếm tiền. – Thua thì thua, lỗ thì lỗ, dù sao đó cũng là tiền từ trên trời rơi xuống. Hứa Lập cố ý làm bộ không cần. Tên Béo cũng cười nói: – Đúng thế, dù sao nhà tôi có bao tiền người khác không biết nhưng tôi còn không biết sao? Nếu thật sự lỗ thì coi như tôi làm từ thiện cho gia đình đỡ cho bọn họ tối ngủ không ngon. – Ôi, các ông? Quên đi, tôi đi hỏi cậu tôi xem, xemcậu ấy có cách gì hay không, Nói xong Hạng Long cầm điện thoại gọi cho ông cậu, nhưng với chuyện này cậu hắn cũng đành chịu. Hiện tại cậu hắn chỉ có chút quan hệ tại Bắc Kinh còn đối với Hongkong thì hoàn toàn không biết gì cả. Chỉ là lúc này Hạng Long hỏi làm cậu hắn sinh ra ý nghĩ muốn tới Hongkong. Không biết Hạng Long làm thế này có thay đổi lịch sử hay không nhưng dù sao lịch sử vẫn là lịch sử sao có thể dễ dàng thay đổi được. Mọi người thấy Hạng Long cúp điện thoại trầm mặc thì ai cũng biết là không được chuyện. Mọi người không ai nói, ánh mắt thất vọng, đột nhiên Mắt Kính nói: – Được rồi đừng ủ rũ nữa. Túc tử nếu ông quyết định đầu tư cổ phiếu ở Hongkong thì tôi có thế nghĩ cách giúp. Mắt Kính nói làm mọi người kinh hãi, ai cũng biết nhà Mắt Kính có điều kiện, việc mua máy tính cũng là hơn người khác một bậc. Nhưng thường nghe Mắt Kính nói nhà hắn chỉ mở một xưởng nhỏ mà thôi nên không nghĩ nhà hắn có liên lạc với Hongkong. Xem ra trước kia hắn không nói thật. Người đầu tiên làm Mắt Kính làm khó chính là tên Béo. Tên Béo đến ngồi cạnh rồi ôm Mắt Kính, hắn cười gian nói: – Mắt Kính, xem ra ông có một số chuyện gì đó không nói cho bọn tôi biết. Bị tên Béo ôm chặt khiến Mắt Kính ho khan, hắn cố sức nói: – Mau, mau buông tay. Tên Béo này muốn tôi chết hả. Tôi nói, tôi nói hết. Tên Béo lúc này mới buông lỏng tay nhưng vẫn khoác vai Mắt Kính. Mắt Kính xoay cổ rồi mới nói: – Kỳ thật là không có gì, nhà tôi mở công ty nhỏ ở Thượng Hải tên là Viễn Thắng. Đối với Hongkong cũng có ít khách vang lai,mNếu mọi người muốn đến Hongkong tôi sẽ nhờ ba nghĩ cách giúp. – Công ty ViễnThắng? Gì cơ, sao tôi nghe quen quen. Vu Lượng cúi đầu nói: – Đúng rồi, lúc trước tôi có nghe qua tin tức hình như công ty Viễn Thắng chuyên cung cấp các sản phẩm tới Hongkong, Mỹ, Châu Âu, kiếm được rất nhiều tiền. Ông nói khi nãy không phải là công ty mậu dịch Viễn Thắng chứ? – Thượng Hải hình như chỉ có mỗi một công ty mậu dịch Viễn Thắng, mà ba tôi cũng chính là chủ công ty đó. Mắt Kính cười xấu hổ nói. – Được, Mắt Kính ông dấu giỏi thật đó. Chúng tôi không nghĩ ông là Đại công tử con nhà giàu có. Không được, không được, khai hết xem các ông còn bí mật gì. Trong các ông không phải là có một hoàng tử Châu Âu trong chúng ta đấy hả? Đăng Pháo hét lớn. – Xin lỗi, Đăng Pháo, tôi vẫn chưa nói ba tôi là thân vương Iran…… – Cút, tên Béo ông, người khác tôi không biết nhưng ông cũng không biết sao? Đừng có mà bép xép Mọi người cười vang. Cười xong Hứa Lập mới nói: – Mắt Kính, tôi quyết tâm rồi, ông giúp tôi hỏi ba ông xem có thể chuyển số tiền này tới Hongkong rồi làm cho tôi một giấy căn cước, càng nhanh càng tốt. Theo Hứa Lập nhớ thì trị trường chứng khoán Hongkong sau kỳ nghỉ này sẽ bắt đầu tăng nên hắn rất sốt ruột vì thời gian không cho phép chậm trễ. – Được, tôi hỏi giúp ông. Mắt Kính nói xong tiện tay cầm điện thoại tên Béo đưa tới, ấn số xong chỉ nghe Mắt Kính nói đúng một lần còn đâu chỉ “vâng” liên tục, không biết là có được việc không.