Trụ Lâm

Quyển 1 - Chương 9: Mật thất


Buổi tối ngày 27 tháng 11, tại một khách sạn ở Lâm Nghi.

Schram nằm trên giường, ngơ ngác nhìn lên trần nhà, hắn đã nằm như vậy nửa tiếng đồng hồ nhưng vẫn không buồn ngủ chút nào.

Rất nhiều đầu mối liên quan đến vụ án loạn như tơ vò trong đầu hắn. Vừa khó sắp xếp, lại vừa khó lòng xem nhẹ bất kỳ đầu mối nào.

Mặc dù nhiệm vụ chủ yếu của hắn lần này không phải là điều tra vụ án, mà là “Điều tra thân phận của người siêu năng lực có thể có liên quan đến sự kiện này, và cố gắng tra rõ ràng năng lực đó”. Nhưng đến bây giờ, bất kể là nhiệm vụ của hắn, hay là chân tướng của vụ án cũng đều lâm vào bế tắc.

– Haiz…

Thở dài ra một hơi, cuối cùng hắn cũng phải ngồi dậy.

Hắn rửa mặt, thay một bộ đồ thể thao rồi rời khỏi khách sạn.

Lúc thi hành nhiệm vụ ở nơi công cộng vào ban ngày, hắn phải mặc âu phục, đây là quy định của tổ chức. Nhưng bây giờ, hắn có thể mặc trang phục sao cho bản thân cảm thấy thoải mái.

Thực ra, Schram không thích âu phục, rất không thích.

Hắn đã từng là quân nhân, cũng có thể nói là, bây giờ vẫn vậy. Cấp bậc “Trung úy” của hắn không phải do EAS cấp cho, mà là mang đến từ chiến trường trước khi gia nhập EAS.

Đáng tiếc cho dù ở tuyến đầu nhiều năm, những chiến công hắn lập được đủ để hắn trèo lên được vị trí cao hơn. Nhưng xuất thân của hắn, hay đúng hơn là cấp bậc của gia đình, đã trở thành một cái hố sâu trên con đường thăng tiến của hắn.

Đối với chuyện này, dĩ nhiên hắn cũng sẽ cảm thấy không cam lòng…

Những vị thiếu gia ngay cả khói súng cũng chưa từng ngửi qua kia thì dựa vào cái gì mà có thể đỗ vào trường sĩ quan? Dựa vào thứ gì để vừa tốt nghiệp đã trở thành chỉ huy? Đám công tử bột lúc nào cũng ba hoa khoác lác này dùng máu tươi của chiến sĩ để tưới lên lý lịch của mình, lấy tương lai của cấp dưới để trả giá cho sai lầm của bản thân mình, không đổ lấy một giọt máu cũng có thể làm sĩ quan cao cấp; còn loại chiến sĩ xuất thân từ tầng lớp đáy xã hội như hắn, dù là lập được công lao to lớn như thế nào đi nữa, cũng không có ngày được ngẩng cao đầu.

Điều này công bằng sao?

Hắn đã tự hỏi vấn đề này rất nhiều lần, có điều… hắn chưa bao giờ muốn đưa ra câu trả lời.

Bởi vì hắn cảm thấy vấn đề này thực ngu ngốc. Kẻ nghiêm túc suy ngẫm về vấn đề như thế thì lại càng ngu xuẩn.

Tóm lại, hiện tại, chí ít nhìn từ chức vụ, Shram đã không còn chịu sự quản lí của quân đội liên bang nữa; Ở một phương diện nào đó, hắn còn phải cảm ơn mấy vị thiếu gia ngồi trong bộ chỉ huy chỉ toàn lý luận suông đó một câu…

Nếu không có cấp trên “Chỉ huy bậy bạ” kia, Schram cũng sẽ không bị bắt trong một lần hành động. Nếu hắn không bị bắt, sẽ không bị thẩm vấn. Nếu trong quá trình thẩm vấn không phải chịu đựng những lại cực hình vượt khỏi giới hạn chịu đựng của nhân loại, dị năng của hắn cũng sẽ không thức tỉnh… Nếu dị năng không thức tỉnh, hắn cũng sẽ không được EAS trọng dụng.

Nói là trong họa có phúc cũng đúng, đại nạn không chết cũng được, đời người đôi khi vẫn thần kỳ như vậy: Bạn mãi mãi không biết được chương tiếp theo của đời mình sẽ sáng sủa hay là người vẫn dính đầy phân, việc bạn có thể làm chỉ là tiếp tục vùng lên, đừng bỏ cuộc, kiên trì đến khi mặt trời mọc lên, hoặc là cứ thế bị nhấn chìm trong hố phân.

Buổi tối, 23 giờ 3 phút, Trung tâm cải tạo hành vi thanh thiếu niên Dương Quang.

Schram chạy bộ tới đây, mặc dù khách sạn hắn ở không hề gần. Nhưng đối với người như hắn mà nói, trên con đường thành phố bằng phẳng, đi giày thể thao chạy bộ mà không đeo thêm vật nặng; cơ bản không khác đang tản bộ là mấy, Suốt năm cây số này hắn còn chưa thở gấp lấy một cái.

– Ai đó?

Khi Schram đến gần cổng tòa nhà, người cảnh sát đang đứng gác nhanh chóng chú ý đến hắn, đồng thời bước lên phía trước hỏi.

– Suỵt… Là tôi. – Schram bỏ chiếc mũ liền áo xuống, để lộ gương mặt mình dưới ánh đèn đường – Nhỏ tiếng một chút, lỡ như còn có phóng viên quanh đây, cậu như thế sẽ khiến bọn họ kéo tới đó.

– Sếp.

Sau khi người cảnh sát nhìn rõ mặt của hắn lập tức nghiêm chỉnh chào một tiếng.

– Được rồi, không cần chào, trở về vị trí đi. – Tuy nói như thế, nhưng Schram vẫn dùng một tư thế cực chuẩn theo quy định trong quân đội liên bang để chào cậu cảnh sát – Tôi muốn vào xem hiện trường một lát, không chắc sẽ lâu hay mau… Cậu dùng bộ đàm đánh tiếng trước với các đơn vị một câu là được.

– Vâng.

Viên cảnh sát đáp lời xong bèn, xoay người lại, vừa đi vừa rút bộ đàm ở trước ngực trái ra bắt đầu thông báo.

Schram bước nhanh qua cửa lớn, đi vào khu nhà chính trong trung tâm cải tạo.

Lúc này, tuy là bên trong trung tâm vẫn có điện, nhưng đèn không mở. Đương nhiên đối với người ở thời đại này, chuyện dùng điện thoại di động làm đèn pin cũng là thường thức.

Schram dựa vào ánh sáng từ điện thoại, bắt đầu lục soát từ lầu một, cứ thế lục soát hết năm tầng lầu; trong quá trình này, hắn thử tưởng tượng bản thân mình thành một người khác – Xa Mậu Thần của hai ngày trước.

Hắn nghiêm túc dựa theo miêu tả của Xa Mậu Thần, mô phỏng hành động của đối phương, bên cạnh đó cũng tính toán thời gian.

Từ lúc 18:36 Xa Mậu Thần đến hiện trường, đến 19:25 anh ta dùng điện thoại trong phòng giám sát báo cảnh sát, tổng cộng là 49 phút, trong 49 phút này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Từ đầu tới cuối Schram vẫn không quên được chuyện này.

Có lẽ đây chẳng qua là một phương diện suy nghĩ điên khùng của Schram. Có lẽ lời khai của đối phương chính là sự thật. Nhưng bất luận như thế nào, hắn vẫn muốn nghiệm chứng một chút, dù cho là phí công, ít nhất cũng có thể khiến bản thân mình không còn vướng mắc nữa.

39 phút sau, Schram đứng trong phòng làm việc của giáo sư Thang.

Quá trình nghiệm chứng của hắn kết thúc, hắn đã lục soát xong tất cả các phòng, bên cạnh đã là phòng giám sát rồi. Có điều, thời gian mà hắn tiêu tốn, ngắn hơn mười phút so với Xa Mậu Thần.

Vậy… Mười phút kia đi đâu rồi?

Schram thở dài một hơi, dứt khoát ngồi lên chiêc ghế bành trong phòng làm việc của chú Thang, vừa nghỉ ngơi vừa suy tư:

– Là do động tác của mình quá nhanh sao? Đúng là có khả năng này, dù sao mỗi người có một tiết tấu và hiệu suất lục soát hoàn toàn khác nhau. Lúc đó thanh tra Xa hành động ở trong tình trạng nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị phục kích. Còn mình tiến hành lục soát khi đã biết được tất cả các phòng đều trống…

– Nhưng nếu không phải vì nguyên nhân này dẫn đến việc chênh lệch thời gian… Như vậy trong mười phút kia, anh ta có thể làm gì chứ?

– Xóa đoạn ghi hình? Tiêu hủy chứng cớ? Những suy luận này đã bị anh ta bác bỏ, đúng như lời anh ta nói… Nếu thật sự anh ta là đồng phạm, căn bản không cần cần thiết phải dùng cách thức này để tham gia vào vụ án. Nói cách khác, anh ta hoàn toàn có khả năng làm chuyện này mà không để cho cảnh sát phát hiện ra sự tồn tại của mình.

– Cho dù nghĩ thế nào, anh ta cũng không thể là đồng phạm của hung thủ… Không những không thông suốt về mặt suy luận, ngay cả việc chẳng có bằng chứng gì mà bịa ra một động cơ cho tất cả những hành động này cũng đã rất khó.

– Cho nên… mình thực sự đã đi vào ngõ cụt rồi sao?

Nếu đứng từ góc độ thám tử để phân loại Schram, hắn hẳn là kiểu thám tử Mỹ truyền thống cứng nhắc. Chính là loại mà… thuộc phe hành động, dựa vào kinh nghiệm phá án và trực giác để xác định kẻ tình nghi, dùng chiến thuật hiệu quả cao, nhanh chóng, cứng rắn để đẩy mạnh công việc điều tra.

So sánh với kiểu trường phái suy luận chặt chẽ, dựa vào lý trí, thì khuyết điểm của loại thám tử này rất rõ ràng: không đủ trình độ.

Trong những vụ án bình thường, vấn đề này có thể không rõ rệt, thậm chí có lúc trường phái hành động sẽ có hiệu suất hơn; nhưng đối với một số vụ án tương đối phức tạp, hoặc hung thủ đủ giảo hoạt, người theo trường phái hành động thường xuyên sẽ lâm vào bế tắc, hoặc là đổ oan cho người tốt.

Hơn nữa, trường phái hành động còn có một tật xấu, chính là rất dễ chú trọng quá mức vào một tình tiết trong vụ án. Nhất là gặp phải những vụ quan trọng chưa được giải quyết… Càng vượt qua phạm vi năng lực của bọn họ, càng làm cho bọn họ không cách nào tự kiềm chế được.

Có lúc bọn họ sẽ ở trong tình huống thiếu chứng cớ, dựa vào một ý nghĩ kiểu “Tôi biết rằng nhất định là anh ta làm”, liền chăm chăm nhắm vào một nghi can đến cùng; làm như vậy; thay vì nói là thái độ của thám tử không bằng nói đây là cách làm của chính trị gia “Nghe được một vấn đề, thì đầu tiên là chọn lập trường, rồi cân nhắc vấn đề từ lập trường ấy.”.

Dùng khuôn mẫu này, cho dù cuối cùng có bắt đúng người, cũng chỉ là may mắn, là cách chiến thắng của những tay cờ bạc.

Cứ theo khách quan mà nói đây là giành lại công lý cho xã hội, nhưng chủ quan thì chỉ là tự thỏa mãn của một tay cờ bạc mà thôi.

Bây giờ Schram lâm vào loại tình trạng này… Bởi vì năng lực chưa đủ, hắn chỉ có thể tự giằng co giữa việc nghi ngờ Xa Mậu Thần và tự thuyết phục bản thân.

Trong vô thức, hắn ngồi trên ghế, suy nghĩ đến ngẩn người.

– Cái gì!

Không biết đã trôi qua bao lâu, ánh mắt đã mất tiêu cự của Schram chạm phải một cái gì đó, nó làm hắn kinh ngạc đến mức đứng bật dậy.

Một giây ấy, nhờ vào ánh sáng từ điện thoại di động, hắn phát hiện trong một góc dưới bàn làm làm việc, có một khu vực nhỏ mang màu sắc không hoàn toàn giống xung quanh.

Nếu là ban ngày, hoặc là lúc ánh đèn trong phòng đủ sáng rất khó để phát hiện ra điểm khác thường này. Nhưng khi ở trong bóng tôi, dùng ánh sáng từ điện thoại để soi như vậy, có thể nhận ra ánh sáng chiếu lên khu vực ấy, và vết bụi bám xung quanh… tạo thành một hình chữ nhật vuông vắn.

Tim Schram đậm nhanh hơn, cảm giác máu từ tim xông thẳng đến gáy làm hắn trở nên vô cùng tỉnh táo và phấn chấn.

Hắn cúi người xuống, chui xuống gầm bàn quan sát cẩn thận. Sau một thoáng do dự, hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng ấn lên tấm ván kia một cái.

Ngay sau đó, tấm ván này bật lên và chậm rãi mở ra, lộ rõ màn hình mini ở phía sau; bên trên màn hình hiện một giao diện yêu cầu nhập mật khẩu.

Theo thông tin phía trên màn hình cảm ứng, đây là một mật mã có sáu chữ số; mặc dù không nhiều số, nhưng nếu muốn trong thời gian ngắn có thể thử được đúng thì sợ là khả năng không cao. Hơn nữa còn không biết liệu có biện pháp xử trí như sau nhiều lần nhập sai thì sẽ xuất hiện khóa an toàn gì đó không….

Cho nên, Schram không thể tùy tiện nhập thử được.

Hắn lại ngồi lên ghế làm việc lần nữa, từ góc đó nhìn xung quang phòng, thu thập những thông tin có thể thu thập được phạm vi tầm nhìn.

Theo kinh nghiệm của hắn, loại “Mật mã dùng cho một nơi đặc biệt” như thế này, rất có thể được người sử dụng ghi ở lại một nơi gần với nơi sử dụng; giống như việc có rất nhiều người thích dùng những thông tin hay con số mình hay dùng ghi chú lại rồi dán lên những bức tường xung quanh bàn làm việc, hoặc là trực tiếp dán lên máy vi tính, như vậy lúc cần dùng tới chỉ cần liếc qua một cái là có thể thấy được.

Chỉ là đáng tiếc, tìm kiếm suốt năm phút, Schram cũng không phát hiện trong phòng này có thông tin gì liên quan đến con số cả.

Hắn lại suy nghĩ thêm một chút, bỗng nghĩ ra gì đó, hắn chui xuống gầm bàn lần nữa.

Hắn ngồi xổm phía trước màn hình cảm ứng… Quả nhiên, phía dưới mặt bàn làm việc, có sáu con số được viết bằng cây bút mực dầu, chỉ khi ở vị trí của hắn lúc này, tay cầm nguồn sáng chiếu lên trên mới có thể nhìn thấy.

Schram không do dự nhập sáu con số kia vào màn hình, và nhận được phản hồi “Accept”

Xì…

Hai giây sau, vang lên tiếng động của khí thoát khỏi sự đè nén, giá sách phía sau bàn làm việc của giáo sư Thang… mở ra.

Đó quả thực là một cái giá sách, bên trên cũng là sách thật. Chỉ có điều, giá sách này còn kiêm thêm chức năng là một cánh cửa điện tử.

Schram thấy vậy, nhanh chóng bước từ dưới bàn ra ngoài, sau đó đứng thẳng người, dựa lưng vào kệ sách, chuẩn bị nghiêng người lách vào “mật thất” kia.

Lúc này, mặc dù hắn không có mang theo súng, nhưng hắn cũng không hề sợ, bởi vì hắn là người siêu năng lực. Trong đa số các tình huống, dị năng càng đáng tin cậy và có khả năng giết người cao hơn so với vũ khí thông thường.

– Có ai không? Cảnh sát đây.

Trước khi bước vào, hắn lớn giọng nói vọng vào trong.

Hắn làm như vậy vừa phù hợp với thủ tục, cũng hợp tình hợp lý.

Giả sử trong mật thất có người, người đó nhất định sẽ chú ý đến cửa đã bị mở ra. Nếu bên trong là người bị hại may mắn sống sót, hắn nói như vậy có thể hạn chế việc đối phương có phản ứng gì đó quá khích; nếu mà người bên trong là hung thủ, vậy hắn nói hay không nói, đối phương cũng sẽ tấn công, không có gì khác nhau.

Thời gian lặng lẽ trôi đi, mười mấy giây sau, đáp lại hắn vẫn chỉ là sự yên tĩnh.

Schram không đợi thêm nữa, hắn căng thẳng, chuẩn bị sẵn sàng đối diện với cuộc tấn công bất ngờ, nghiêng người đi vào mật thất. Thế nhưng…đập vào mặt hắn, chỉ có một xác chết.

Đó là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi mặc áo áo blouse trắng, với khuôn mặt sau khi chết vẫn mang đến cho người khác cảm giác dối trá; cái gọi là tướng là do tâm sinh ra; có lẽ chính là như thế.

Schram đã từng xem qua hình, hắn biết người chết này chính là giáo sư Thang.

Lúc này, người của giáo sư Thang bị trói trên một cái giường, đầu còn gắn dây nối với một chiếc máy giật điện; một người thường xuyên nhìn thấy người chết như Schram chỉ cần dựa vào mùi đã đoán định được người đàn ông trước mắt đã chết, hơn nữa thời gian tử vong đại khái là vào tầm hai ngày trước.

Chỉ là, Schram vẫn cẩn thận bước lên phía trước, thử bắt mạch của người chết, xác định độ cứng của thi thể, xác nhận suy đoán của mình.

-Phù…

-Phù…-Bởi vì căn phòng này không hề lớn cũng không có chỗ để ẩn nấp, cho nên Schram nhanh chóng xác định bên trong ngoài giáo sư Thang thì không còn ai nữa.

– Cho dù là thế nào, dầu gì cũng tìm được một người mất tích.

Hắn lầm bầm trong miệng, bắt đầu kiểm tra căn phòng, định tìm một ít đầu mối mới.

Kết quả, thứ hắn phát hiện ra lại là…

-Chậc – Hai phút sau, hắn kết nối chiếc usb tìm thấy trong két ở góc mật thất với điện thoại của mình, rồi mở video trong đó lên… Một video làm cho hắn cảm thấy vô cùng ghê tởm và phẫn nộ.

– Lão già súc sinh này…

Mới xem một chút hắn đã tắt video đi, bắt đầu hùng hổ kiểm tra trong usb có tổng cộng bao nhiêu tập tin như thế.

Cho dù năng lực suy luận của Schram không đủ xuất sắc, nhưng hắn cũng có thể đoán được, giáo sư Thang đã quay lại những video trong chính căn mật thất này. Cất giữ để hoặc là thỏa mãn sở thích biến thái của hắn, hoặc là thông qua một số cách nào đó bán ra ngoài lấy tiền xài.

Nghĩ đến đây, hắn cũng vô thức quên đi thân phận của mình là một người chấp pháp, trong lòng thầm chửi giáo sư Thang và mấy nhân viên trong trung tâm này chết rất đáng.

Nhưng hắn tỉnh táo lại rất nhanh, bắt đầu suy nghĩ những điểm khả nghi…

– Tại sao két sắt lại mở ra chứ? – Schram lẩm bẩm – Hơn nữa… nếu có người mở nó ra, tại sao lại không lấy mấy thứ này đi?

Chiếc két mà hắn nói tới là một chiếc két tư nhân có độ an toàn rất cao được thiết kế bởi một công ty bảo hiểm của “Tập đoàn Thần Quang”, phải dùng mật mã điện tử, giọng nói cộng thêm quét dấu vân tay khá phức tạp mới có thể mở ra.

Trừ cái usb mà Schram lấy ra, trong két sắt còn có một chồng tiền mặt, một sấp trái phiếu không có tên, một hộp thẻ điện tử, một chồng tài liệu, mấy tờ giấy chứng nhận được làm giả, thậm chí còn có một khẩu súng.

– Chẳng lẽ… Là lão già súc sinh này tự mình mở két sắt, chuẩn bị cầm tiền chạy trốn thì đúng lúc đó bị hung thủ tóm được? – Schram nhanh chóng nghĩ tới một cách giải thích, hắn cau mày thì thầm – Nhưng hung thủ lại không hề động vào đồ vật bên trong… Điều này chứng tỏ rằng anh ta/ cô ta chỉ quan tâm đến việc báo thù không để ý đến những thứ khác sao? Hay là…

– Hung thủ cố ý bỏ lại những tài liệu này.

Một âm thanh bỗng vang lên từ sau lưng của Schram.

Bởi vì Schram vừa mới buông lỏng cảnh giác, lại đang tập trung tinh thần suy nghĩ cho nên hắn không hề chú ý tới có người đang đến gần.. Bị tiếng nói đó làm giật mình, hắn lại dùng “tuyệt kỹ” xoay đầu một trăm tám mươi độ lần nữa theo bản năng.

– Đừng sợ, là tôi.

Gương mặt Xa Mậu Thần vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong bóng tối thế này… lại khiến người ta lạnh hết sống lưng.

– Tại sao anh lại ở đây?

Schram xoay cả người lại, đồng thời đề phòng mà lùi nửa bước.

– Tôi không ngủ được, định gọi điện thoại cho anh bàn bạc một chút về vụ án. Kết quả người của khách sạn nói anh đi ra ngoài rồi. Tôi suy nghĩ một lát, đoán rằng có lẽ anh đến chỗ này… Cuối cùng hỏi cậu cảnh sát dưới lầu, quả nhiên anh ở đây thật.

– Ừ. – Schram ngẫm nghĩ, lại dò xét nói – Anh có thói quen gọi điện cho người khác lúc đêm hôm thế này à?

– Anh không tỉnh táo sao? – Phản ứng của Xa Mậu Thần bình tĩnh hơn bao giờ hết, cây ngay không sợ chết đừng. – Đều là người trong nghề, lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã biết anh chính là loại hình chưa kết án thì sẽ không ngủ được.

– Thôi được rồi – Schram cười một tiếng, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng điều đối phương nói là sự thật – Anh tới lâu chưa?

– Đủ lâu. – Xa Mậu Thần vừa nói vừa nhìn xung quanh – Hồi sáng nói anh không biết suy luận, tôi rất xin lỗi.. – Anh dừng một chút, nhìn về phía Schram nói – Chỉ riêng việc anh có thể tìm được căn mật thất này… cũng đã hơn tôi rồi.

– Anh quá khen, chỉ là may mắn thôi. – Schram vừa nói, vừa lấy mấy tài liệu trong két sắt ra – Muốn xem qua không?

– Không cần, tôi có thể đoán được nội dung đại khái. – Xa Mậu Thần nói – Hơn nữa… trong những văn kiện này rất có thể có thứ tôi không nên thấy.

-Thứ không nên thấy là thứ gì?

Schram buột miệng thốt ra.

– Trung úy…

Xa Mậu Thần nói đến đây, lần đầu tiên dùng giọng điệu khẩn thiết vừa phải, không mang theo khoảng cách, nói với Schram:

– Không… Mark, anh chưa từng nghĩ tới, loại người cặn bã như giáo sư Thang, tại sao có thể gây sóng gió ở Lâm Nghi này nhiều năm như vậy sao? Anh cảm thấy dựa vào xuất thân và năng lực của ông ta …nếu sau lưng không có thế lực lớn hơn ủng hộ, điều này có thể sao? – Vừa nói, anh vừa liếc nhìn chiếc điện thoại di động của Schram: – Như chính video mà anh vừa xem, không chừng chính là “cống phẩm” mà hắn dâng lên cho “bề trên” ở liên bang..

– Vậy ý của anh là.. -Giọng điều của Schram trở nên lạnh lùng – Bảo tôi không nên tiếp tục điều tra nữa? Hay là là bảo tôi nên giấu những chuyện này đi.

– Ý của tôi không quan trọng – Xa Mậu Thần nói – Ý của hung thủ là gì mới quan trọng.

– Hung thủ? – Schram lập lại hai chữ kia một lần sau đó vẻ mặt đột nhiên thay đổi – Chờ một chút… Cái này …chẳng lẽ…

– Tại sao hung thủ lại chủ động báo cảnh sát? Tại sao lại lôi kéo người của EAS vào cuộc? Tại sao két lại mở, rồi lại khóa chặt căn phòng này? – Xa Mậu Thần nói tiếp – Bây giờ mọi thứ đều có thể lí giải được rồi.

– Hung thủ biết… Nếu là cảnh sát địa phương phát hiện những tài liệu này trước, vậy sự thật rất có thể sẽ bị che giấu…

Schram lần theo ý nghĩ của đối phương, lẩm bẩm:

– Cho nên anh ta/ cô ta muốn bày ra chuyện này là để cho tôi… Để cho người của EAS tham gia. Anh ta/ cô ta tin tưởng tôi có năng lực phát hiện ra căn mật thất này, từ đó trở thành người đầu tiên lấy được tài liệu từ két sắt.

– Xem ra anh ta/ cô ta đã thành công. – Xa Mậu Thần nói – Nếu phải nói có gì đó bất ngờ xuất hiện trong kế hoạch của hung thủ, thì có lẽ chính là sự tham gia của tôi. Dĩ nhiên nếu nhìn từ kết quả thì… Tôi cũng không làm thay đổi điều gì.

– Nhưng… anh ta/ cô ta làm sao có thể chắc chắn, EAS chúng tôi sẽ không giúp cấp cao của liên bang che giấu chuyện này chứ? – Schram trầm ngâm nói.

– Đây là chuyện bình thường. – Xa Mậu Thần nói – Chỉ cần là người nắm rõ thể chế liên bang thì sẽ hiểu được…Cảnh sát liên bang luôn chịu sự kiểm soát của kiến trúc thượng tầng, nhưng các đơn vị như “EAS” và “Người giám sát” lại có mối quan hệ ngang hàng đồng thời kiểm soát lẫn nhau với các quan chức liên bang. Những tài liệu này rơi vào tay anh, ngay cả khi không được phơi bày ra ngoài ánh sáng, cũng có thể làm quân bài dự bị…Sách lược của hung thủ rất lợi hại… Trước khi gây nên án tử này, anh ta/cô ta nhất định đã suy tính kỹ càng rồi.

Lời này vừa dứt, Schram liền… trầm mặc.

Hắn đứng ở đó đầu tranh tư tưởng chừng một phút, mới mở miệng nói:

– Thanh tra Xa, chuyện tôi phát hiện ra những tài liệu này… Anh có thể giữ bí mật được không?

– Ha! – Xa Mậu Thần cười, đây là lần đầu tiên anh cởi mở cười với đối phương – Giữ bí mật cái gì chứ? Thanh tra Xa cái gì? Bây giờ tôi đang nghỉ phép, tôi chỉ là một người dân thành phố bình thường đang phối hợp điều tra. Tôi không hiểu anh đang nói gì cả, không còn chuyện gì nữa thì tôi về đây.

Dứt lời, anh thực sự rời đi.

Schram bàng hoàng đứng đó cả nửa ngày mới hoàn hồn lại. Lúc này, những suy nghĩ của hắn về Xa Mậu Thần hoàn toàn thay đổi từ hoài nghi và đối đầu… biến thành khâm phục.

Mọi người đều biết, FCPS là tổ chức chính phủ gắn bó chặt chẽ nhất với lợi ích của thượng tầng Liên bang. Với tư cách là thanh tra viên cao cấp của FCPS, Xa Mậu Thần có thể làm được đến bước ấy, chứng tỏ trong lòng người này còn có chính nghĩa.

Giữa thói đời hiện giờ, những người như vậy đã không còn nhiều nữa.

Schram không để lãng phí thêm thời gian. Sau khi sắp xếp lại tâm trạng và suy nghĩ của mình, hắn sao chép toàn bộ những tập tin trong usb vào điện thoại chụp lại toàn bộ các tài liệu trên giấy. Sau đó bỏ toàn bộ những thứ lấy ra từ trong két về vị trí ban đầu, lau sạch dấu vân tay của mình, đóng cửa két sắt lại.

Sau khi giải quyết toàn bộ, hắn kiểm tra lần nữa xem thử có để lại sơ hở gì không. Lúc đó mới chạy xuống lầu, báo cho nhân viên cảnh sát rằng mình đã phát hiện ra mật thất cùng thi thể…

——

Người dịch: An Anh

Biên: Lăng Tuyết Cầm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận