Trừ Tôi Ra Tất Cả Đều Không Phải Con Người

Chương 95: Làm nũng chơi xấu


Từ ngoài xe vào đến trong xe, bãi đỗ xe yên tĩnh không một bóng người, yêu khí nóng rực đốt cháy màn đêm.

Vệ Hoàn cả người mỏi mệt được Vân Vĩnh Trú kéo qua ôm vào lòng, cho cậu gối lên cánh tay mình, rồi hôn lên vầng trán thấm đẫm mồ hôi của cậu.

Vệ Hoàn nâng cằm, chẳng buồn mở mắt, “Hôn.”

Vân Vĩnh Trú nghe lời hôn cậu, hôn rất dịu dàng và thong thả. Vệ Hoàn chỉ cảm thấy linh hồn hai người nhờ nụ hôn mà bện thành nút thắt, quấn quýt bên nhau.

“Lần sau không được thế nữa đâu.” Vệ Hoàn nhìn thẳng vào mắt hắn, “Nhá?”

Câu hỏi mang theo âm điệu trẻ con này của cậu khiến đáy lòng Vân Vĩnh Trú mềm mại, chỉ biết đồng ý, “Được.”

“Anh đồng ý thì nhanh lắm, đến lúc đó lại chẳng thèm bận tâm, còn em phải làm sao bây giờ.”

Chẳng rõ câu “còn em phải làm sao bây giờ” này chọt trúng điểm nào của Vân Vĩnh Trú, mà trái tim hắn như bị đệm thịt đầy đặn của bé mèo ấn lõm vào một góc nhỏ, êm ái cực kỳ.

Vệ Hoàn phát hiện mỗi lần bản thân bắt đầu nói rồi thì sẽ nói không ngừng, “Có phải anh có đam mê hy sinh nồng nhiệt không vậy. Rõ ràng anh mới là người không muốn tham gia quân Chính phủ nhất nhưng cuối cùng anh lại vào đó mà không thèm báo trước tiếng nào, cũng không chịu liên lạc với em. Anh ngang tàng ghê nhỉ.”

“Nếu anh nói ra, em sẽ không đồng ý.” Nhắc đến vấn đề này, Vân Vĩnh Trú cũng chẳng có cảm giác gì, chỉ một lòng một dạ lo cậu bị cảm lạnh. Hắn duỗi dài cánh tay kéo áo hoodie của Vệ Hoàn, đắp lên người cậu.

“Nóng.” Vệ Hoàn duỗi móng vuốt hất ra. Vân Vĩnh Trú không còn cách nào khác, cũng không giỏi dỗ dành cho lắm, đành ôm cậu, thoáng nghĩ đợi lát nữa mặc cho cậu sau.

“Anh đã suy tính kỹ càng về bước đường tương lai chưa?” Vệ Hoàn lại hỏi.

Ngón tay Vân Vĩnh Trú xoa tóc cậu, “Ừm.”

Vậy khi nào anh mới kể cho em.

Vệ Hoàn muốn nói thế nhưng cuối cùng vẫn không hỏi lời này ra khỏi miệng. Vân Vĩnh Trú vốn quen một thân một mình, ngay từ đầu đã là một người có tính cách kiệm lời rồi, bây giờ muốn hắn thẳng thắn với mình mọi thứ hình như không thực tế cho lắm.

Thôi cứ từ từ đi.

“Ngủ trong xe không thoải mái…” Vệ Hoàn nhích tới nhích lui trong lòng hắn như một bé thỏ bị thương, gác cằm lên xương quai xanh của Vân Vĩnh Trú.

“Em phải về à?” Vân Vĩnh Trú hơi buông cậu ra, ngắm đôi mắt khác màu dần nhạt đi.

Vệ Hoàn kéo cúc áo trên quân phục của Vân Vĩnh Trú, mắt liếc sang bên cạnh, “À thì, Thanh Hòa có nói, hôm nay sẽ không để cửa cho em…”

Vân Vĩnh Trú suýt chút nữa đã bị cậu chọc cười. Hắn duỗi tay, dịu dàng vuốt tóc mái thấm ướt mồ hôi của cậu lên, cố tình hỏi, “Vậy phải làm sao bây giờ? Hiện tại anh không thể vào Sơn Hải được nữa, ai đưa em về ký túc xá đây.”

Vệ Hoàn nghe xong lập tức túm lấy cổ áo Vân Vĩnh Trú, mặt mày hãy còn đỏ hồng, “Anh… Vân Vĩnh Trú, anh giỏi quá nhỉ. Sao hồi trước em không phát hiện ra anh giỏi đến mức này thế?” Nói đoạn, cậu bực bội thả ra, “Em không cần anh đưa, em tự về được. Đừng ôm em nữa, mau buông ra cho em.”

Vân Vĩnh Trú ôm cậu chặt hơn nữa, rồi lại hôn xuống, bàn tay vuốt ve gáy Vệ Hoàn, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cậu như đang dỗ dành. Đến khi tách nhau ra, sắc mặt Vệ Hoàn đờ đẫn, mũi đỏ rực. Cậu cảm thấy cơn giận của mình biến mất một cách khó hiểu, cứ thế bỏ qua nhờ vào một nụ hôn.

Trong lúc cậu thầm so đo trong lòng, Vân Vĩnh Trú hôn lên chóp mũi cậu.

“Về nhà nhé.”

Vệ Hoàn liếc mắt nhìn hắn, “Về nhà nào cơ, anh muốn đưa em về dinh Thủ tướng á? Thế thì không được, em không qua đó không đâu. Anh phải chuẩn bị kiệu tám người nâng, đón em qua cổng chính. Em còn muốn đốt pháo ba ngày ba đêm, để cái đám ong bướm hoa cỏ kia nhìn cho rõ vào, bớt suốt ngày mơ ước bạn trai của em.”

Trên mặt Vân Vĩnh Trú hiện lên ý cười cưng chiều cùng bất đắc dĩ, “Anh thấy em cũng không mệt mấy thì phải.”

“Ai bảo, em mệt sắp chết rồi nè…” Vệ Hoàn bắt đầu giả vờ yếu ớt, vùi đầu vào xương quai xanh ngay trước mặt mình của Vân Vĩnh Trú, chỉ để lộ vành tai ửng hồng.

Vân Vĩnh Trú nắm cằm cậu rồi nâng lên, hôn một cái lên má trái cậu. Vệ Hoàn vui sướng như một đứa trẻ, cố ý nghiêng má phải qua, “Bên này nữa.”

Vân Vĩnh Trú lại cúi đầu hôn thêm cái nữa.

Vệ Hoàn cười rộ lên, hai tay ôm lấy eo Vân Vĩnh Trú, “Trái phải mỗi bên hôn một cái, Vệ Tiểu Cửu cảm thấy thật khoái.”

Mỗi ngày đều là mấy từ gì đâu tới không à.

Vệ Hoàn tay chân nhanh nhẹn cởi cúc áo khoác của Vân Vĩnh Trú, mở ra như mở cửa rồi chui vào trong ngực hắn, “Ngủ đây.”

“Đừng ngủ ở đây, chúng ta về nhà.” Vân Vĩnh Trú vừa dứt lời liền chuẩn bị mở kết giới. Vệ Hoàn vốn đã nhắm mắt lại, hình như chợt nhớ ra điều gì đó, đột ngột ngẩng đầu, “Chờ xíu đã.”

“Mũ của em với găng tay của anh! Vẫn còn nằm ngoài kia đó!”

Giống một bé chuột giật mình quá. Vân Vĩnh Trú đặt nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên mí mắt mỏng manh của cậu, “Cứ vứt cái găng luôn đi.”

“Phải lấy! Lỡ như bị một em gái nào đó hâm mộ anh nhặt được thì phải làm sao. Thế thì hời cho mấy cổ quá.” Vệ Hoàn giục Vân Vĩnh Trú, “Nhặt lại đi mà.” Vân Vĩnh Trú bị cậu quậy đến mức cạn lời, đành phải mở cửa xuống xe.

“Đóng lại mau!” Vệ Hoàn làm tổ trong xe, vênh mặt hất hàm sai khiến, chẳng khác chi bé ốc mượn hồn kiêu căng.

Hắn nhặt găng tay bị nhóc côn đồ này quăng đi thật xa ban nãy, lại nhặt mũ của cậu lên phủi phủi, sau đó quay về xe. Vệ Hoàn lập tức nói một tiếng cảm ơn, rồi hôn lên mặt hắn. Vân Vĩnh Trú cởi áo khoác quân phục ra đắp lên người cậu, kế đó mở kết giới, đưa Vệ Hoàn về căn biệt thự bên hồ hồi trước.

Vệ Hoàn lười nhúc nhích, bị Vân Vĩnh Trú mạnh mẽ lôi vào phòng tắm, tắm rửa một hồi, cả người ấm áp chui vào ổ chăn trong phòng ngủ. Mấy ngày qua, buổi sáng Vệ Hoàn vất vả tiêu diệt quái vật, buổi tối lại nhớ nhung Vân Vĩnh Trú, không cách nào ngủ ngon nổi. Bây giờ được quay về bên hắn, cậu gần như vừa chạm vào gối đầu đã ngủ ngay.

Cũng chẳng rõ tại sao, cậu lại mơ mơ màng màng mở mắt tỉnh dậy giữa khuya, màn đêm ngoài cửa sổ vẫn sâu thăm thẳm. Vân Vĩnh Trú nằm bên cạnh cậu ngủ rất yên ổn, còn cậu thì ngủ chẳng ra hình ra dạng gì, có gối đầu không chịu gối, cứ một hai phải gối lên cánh tay Vân Vĩnh Trú mới chịu. Vân Vĩnh Trú nghiêng nửa người, một cánh tay khác nắm lấy cổ tay phải của Vệ Hoàn.

Vệ Hoàn cảm thấy mất tự nhiên, hơi giật giật cánh tay, muốn rút ra khỏi tay Vân Vĩnh Trú. Nhưng ngay sau đó, Vân Vĩnh Trú liền cau mày, lại nắm lấy cổ tay Vệ Hoàn.

Phải sợ mất cậu đến nhường nào mới thành ra thế này. Tim Vệ Hoàn như bị kim đâm, cậu với ngón tay qua, dùng tư thế mười ngón đan vào nhau thay cho cảnh Vân Vĩnh Trú đơn phương nắm tay cậu. Cậu nhờ ánh trăng tỏ lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt Vân Vĩnh Trú. Rõ ràng vẫn giống hệt như lần đầu gặp hắn mười năm trước, nhưng hình như cũng có chút khác biệt. Cậu không thể nói rõ là khác ở đâu, bởi lẽ cậu đã bỏ lỡ bảy năm trời. Trong bảy năm ấy, Vân Vĩnh Trú một mình lẻ loi chờ đợi cậu, mà bản thân cậu lại chưa từng tham dự vào cuộc sống của hắn dẫu chỉ là một phút một giây.

Bỗng dưng lồng ngực Vệ Hoàn nhói đau. Cậu không biết tại sao, rõ rằng mình chỉ mới thật sự thích hắn được mấy tháng kể từ khi sống lại đến giờ, vậy mà cậu lại có cảm giác như thể bản thân đã yêu người này rất lâu rồi.

Lâu đến độ tại khoảnh khắc này, cậu vừa có cảm giác thỏa mãn vì ý nguyện xưa đã thành hiện thực, vừa có cảm giác sợ mất nó.

Thích anh ấy quá đi mất.

Vì không muốn đánh thức Vân Vĩnh Trú, Vệ Hoàn đành phải khẽ khàng sáp lại gần, muốn hôn một lát, chỉ chạm nhẹ một chút thôi là được. Dáng vẻ cẩn thận của cậu như thể đang đối xử với một món đồ mỹ lệ dễ vỡ, vào giây phút chạm môi, trong lòng thầm bắn một đóa pháo hoa.

Nào ngờ đôi môi vừa dán lên, khoảng cách lập tức ngắn lại. Kẻ hôn trộm tự cho rằng mình đã thành công bỗng hóa thành phía bị động, trận công thành đoạt đất đến bất ngờ này đánh cho cậu trở tay không kịp. Vân Vĩnh Trú vẫn nhắm mắt, nghiêng người hôn cậu, bàn tay mười ngón đan xen kia duỗi qua chống xuống bên cạnh Vệ Hoàn.

“Ưm… Ứm?! Anh tỉnh rồi á?” Vệ Hoàn tránh ra, dùng tay che miệng mình lại.

Vân Vĩnh Trú mở mắt, hôn lên mu bàn tay cậu. Sau đó cả người đổ ập xuống, đè lên người cậu, như đang chơi xấu. Giọng nói của hắn mang theo chút âm mũi, ủ rũ, “Ừm…”

“Anh dậy hồi nào?” Cậu vừa hỏi xong, Vân Vĩnh Trú liền giơ đôi tay đang siết chặt kia lên lắc lắc mấy cái rồi lại thả xuống, “Lúc em nắm tay anh.”

Tự dưng Vệ Hoàn có hơi ngượng ngùng, cũng chẳng rõ có phải là di chứng từ nụ hôn trộm kia không. Cậu đẩy Vân Vĩnh Trú, trong miệng lầu bầu nhấn mạnh gì mà chết mất thôi, song cơ thể lại dựa vào Vân Vĩnh Trú, ôm hắn không lơi tay.

Vân Vĩnh Trú nhắm mắt, thanh âm nói chuyện lúc nửa tỉnh nửa mê rất chậm rãi, “Ngày mai em có tới gặp anh không…”

Vệ Hoàn cố tình đáp, “Em đâu có lý do gì để tới đâu. Ngày nào cũng chạy qua chỗ anh, ai không biết còn tưởng rằng em là đứa cuồng bám đuôi. Đến lúc đó bắt em mất, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay, truyền tâm cũng không ai để ý.”

Nhóc giận dai.

Vân Vĩnh Trú vốn nửa tỉnh nửa mơ, khẽ cười một tiếng. Thanh âm này được đêm khuya phóng đại, làm Vệ Hoàn nghe thấy mà vành tai mềm nhũn.

“Có lý do đấy.” Vân Vĩnh Trú cúi đầu, môi chạm vào đỉnh đầu cậu, “Thay lốp xe cho anh.”

Vệ Hoàn thoáng sững sờ. Khi ấy không cảm thấy gì, bây giờ nhớ lại mới thấy vừa mất mặt lại vừa ấu trĩ. Có điều ít nhiều gì cũng có qua có lại, không hề lãng phí.

“Vậy, ngày mai em đây rủ lòng từ bi đi thay lốp xe cho cậu chủ nhỏ vậy.”

Vân Vĩnh Trú hôn lên trán cậu, “Cảm ơn nhóc đanh đá nhé.”

“Hứ.”

Cái tên Tiểu Kim Ô này suốt ngày coi cậu như con nít.

(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và w.a.t.t.p.a.d vienkeonho3018)

Vệ Hoàn ở chỗ của Vân Vĩnh Trú hết một ngày mới quay về Khu Tối. Cậu đứng bên ngoài trụ sở chính, tặng cho Thanh Hòa mấy cuộc gọi liên hoàn đoạt mạng, Thanh Hòa bị làm ồn đến mức không chịu đựng được nữa mới đưa cậu vào Rebel.

“Tôi còn tưởng cậu đi rồi sẽ không quay lại nữa cơ, đang định đốt pháo chúc mừng thì cậu trở về, mất công vui sướng một trận.” Thanh Hòa liếc mắt nhìn cậu, “Chậc, nhìn cái mặt hồng hào, hoa khoe sắc thắm này của ngài đi, cái đuôi sắp vểnh lên tận trời rồi kìa. Hết giận rồi hả?”

“Hầy…” Vệ Hoàn rút bàn tay đang đút trong túi áo hoodie ra, phóng khoáng vuốt tóc gọn gàng rồi lại đội mũ lên, “Miễn cưỡng cho qua thôi, chứ chẳng nhẽ lại chia tay.”

Thanh Hòa nói với giọng chua lè, “Úi chà, Vân Vĩnh Trú đỉnh thế, dỗ dành cậu kiểu gì đấy?”

Anh vừa hỏi thế, vành tai Vệ Hoàn liền nóng bừng, tay nắm lấy khóa kéo, kéo lên kéo xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Dỗ dành cái quần ý…”

Thanh Hòa chậc chậc vài tiếng, Vệ Hoàn cầm lấy gối dựa trên sofa ném vào người anh, “Chậc thêm tiếng nữa tôi dùng quang nhận gọt cậu.”

“Nhìn lại cái vẻ như trẻ con nổi giận này của cậu đi.” Thanh Hòa cà khịa xong thì chợt nhớ ra gì đó, “À phải, đơn xin gia nhập của cậu bị từ chối rồi.”

“Gì cơ?” Vệ Hoàn không thể tin tưởng nổi, “Không phải chứ, đầu óc cái tên Vũ Sinh này có tật à. Tôi đây khôi ngô phóng khoáng, có thể gánh vác trách nhiệm, có thể đánh đấm, thế mà anh ta không cần tôi?”

“Hiện tại Rebel đang trong thời kỳ chiêu mộ người mới, mỗi ngày cơ sở dữ liệu đều được đổi mới.” Thanh Hòa đưa thông báo từ chối cho cậu xem, nhún vai, “Điều này chứng tỏ cái gì?”

“Người này 200% có quen tôi.” Vệ Hoàn ngã nghiêng ra ghế sofa, “Tôi cứ ở lại đây đó, làm nhân viên ngoài biên chế cũng được. Dù sao tôi cũng không đi đâu hết.”

“Cậu muốn làm việc không công thì cũng đâu ai ngăn cậu được.”

Hai người đang đá xéo lẫn nhau thì chiếc nhẫn sinh viên Thanh Hòa đặt trên bàn bỗng reo lên. Anh cầm lấy ném cho Vệ Hoàn, “Cậu nói xem có trùng hợp không, vừa sửa xong là có người tìm.”

Vệ Hoàn dùng một tay tiếp được, click mở liền thấy Yến Sơn Nguyệt, “Sao thế bé hồ ly? Nhớ anh à?”

Yến Sơn Nguyệt nghiêm mặt, không hùa theo trò đùa của cậu, “Bên Vô Khải xảy ra chuyện rồi.”

“Vô Khải?” Vệ Hoàn lập tức ngồi thẳng người lại, “Cái đóa hoa nát kia lại gây chuyện?”

Yến Sơn Nguyệt đáp, “Là bà chủ Giác nói cho em biết. Bà ấy bảo mình nhận được tin nhắn từ Sa Hoa, nói rằng cô ta không có đồ đệ, ám vu Vô Khải không người nối nghiệp, muốn giao lại cho bà nhưng không cho bà chủ Giác kể với người khác.”

Tuy đầu óc Trương Giác không được thông minh cho lắm nhưng trong đầu trong tim đều hướng về sư phụ mình. Thấy bao đời ám vu Vô Khải đứt đoạn tại đây tất nhiên không cam lòng.

“Có khi nào là trò lừa dối gì không?” Vệ Hoàn nói.

Yến Sơn Nguyệt trả lời, “Bà ấy sợ vụ này nên mới nói cho em biết. Em cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, Sa Hoa lắm mưu ma chước quỷ, trong đó chắc chắn có bẫy.”

Vệ Hoàn đứng dậy, “Trùng hợp quá, gần đây anh cũng đang tìm cơ hội để gặp cô ta, không ngờ cô ta tự mình lộ diện. Gọi tiểu đội tụi mình với bà chủ Giác cùng nhau qua đó đi.”

Yến Sơn Nguyệt ừm một tiếng, do dự một lúc rồi lên tiếng, “Chuyện này… đừng nói với thầy Tô.”

Vệ Hoàn hơi cứng người, “Em cũng phát hiện có chuyện bất thường hả?”

“Em không chắc lắm nhưng mỗi lần gặp thầy Tô, em đều cảm nhận được trên người thầy ấy có hương hoa bỉ ngạn như có như không.”

Quả nhiên không phải là ảo giác của cậu.

“Ừ, không nói với cậu ấy, đám tụi mình đi thôi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận