“…” Tô Ngọc Tuyết không có cách nào phản kháng, chẳng lẽ nàng vẫn có thể nói là do nguyên chủ chứ không phải là nàng sao? “Con, con cũng sợ tổ mẫu buồn.” Nguyên chủ chỉ còn một người thân là Tô lão phu nhân, nên sợ bà phải chịu kích thích.
Tuy Tô lão phu nhân vẫn tinh thần khỏe khoắn nhưng trước đây bà đã trải qua chuyện kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thật ra bà cũng không chịu được kích thích. Nguyên chủ sợ sẽ mất đi người thân duy nhất cho nên vô cùng chịu đựng Tả Chí Bân.
Đương nhiên thật ra cũng là vì trong lòng vẫn còn vọng tưởng, đến cuối cùng mới hoàn toàn dập tắt mà thôi.
Dù nguyên chủ đã làm ra gì thì bây giờ họa này vẫn do nàng gánh. Nàng, đau lòng, quải trượng của Tô lão phu nhân trông rất đáng sợ nha.
“Bỏ đi,” Tô lão phu nhân thở dài, “Võ công của ngươi tuy khá hơn gã hỗn trướng Tả Chí Bân nhưng tính tình thì vẫn kém hơn chút. Giờ đây có thể biết phản kháng, thậm chí biết khóc lóc kể lể với hoàng thượng là đủ rồi.” Cháu gái này của bà tuy tính tính cương liệt nhưng vẫn kiêng kỵ rất nhiều. Sợ lão già như mình buồn, sợ hoàng thượng có ý kiến với Tô gia cùng những thứ khác nên nàng mới không dám ra tay.
Tô lão phu nhân cảm thấy mình cũng có trách nhiệm, ban đầu vì mất đi phu quân, nhi tử, tức phụ mà ngày ngày u buồn, nếu không phải bà không quá để ý đến cháu gái mình thì nàng cũng sẽ không có tính cách này. Tuy nói Tô gia trước giờ trung liệt nhưng cũng không phải là người sợ chuyện.
Cuối cùng, tất cả mọi lỗi lầm đều là do lỗi của bà lão này cả.
“Tổ mẫu,” Tô Ngọc Tuyết tiến lên trước ôm lấy cánh tay của Tô lão phu nhân, “Cháu biết lỗi rồi, không phải đã sửa lỗi rồi sao? Cháu xin thề, sau này sẽ không để ai khi dễ mình, khi dễ Tô gia.”
Tô lão phu nhân đưa mắt nhìn Tô Ngọc Tuyết, “Nói được làm được đấy nhé.”
“Một lời nghìn vàng!” Tô Ngọc Tuyết đối với trưởng bối luôn rất có cách, nàng vừa làm nũng vừa lấy lòng, cuối cùng xem như dỗ được Tô lão phu nhân hết giận. Không chỉ hết giận mà tâm tình còn rất tốt, hai người cười cười nói nói về phòng.
Hạ nhân xung quanh cũng xem như thở phào nhẹ nhõm, hai vị này mà đánh nhau, bất kể là ai bị thương thì cũng sẽ khiến cho họ đau đầu. May quá, đại tiểu thư nịnh nọt, lão phu nhân cũng không đánh người, may quá.
Đêm khuya, vạn vật yên tĩnh, một bóng người từ ngoài tường nhảy vào, đi thẳng đến nơi cần đến.
Tô Ngọc Tuyết đang ngủ say, nhưng giây tiếp theo nàng liền rút chủy thủ từ dưới gối ra.
“Biểu muội, đây là muốn mưu sát thân phu sao?” Dương Tiễn giữ lấy chủy thủ, cười hỏi.
“Biểu ca!” Tô Ngọc Tuyết vui mừng từ trên giường bò dậy, “Chàng đến tìm ta rồi!”
Dương Tiễn cất chủy thủ vào, ngồi xuống bên giường nhìn Tô Ngọc Tuyết, “Đúng vậy, ta đến tìm nàng nhưng nàng lại đâm chủy thủ về hướng ta. Thật sự là khiến người ta buồn bã.”
“Ôi, người ta cho rằng là kẻ xấu, không phải cố ý mà.” Tô Ngọc Tuyết dựa lên người Dương Tiễn, cố ý nũng nịu nói.
“Không phải cố ý?” Dương Tiễn nhướng mày, “Dù không phải cố ý nhưng vẫn phải trừng phạt, đúng không?”
“A, cái gì, ta…” Tất cả kháng nghị của Tô Ngọc Tuyết đều bị ngăn lại, nàng hung hăng đấm người này một cái, sau đó cả người mềm oặt dựa vào lòng hắn.
Một lúc lâu, Dương Tiễn mới buông Tô Ngọc Tuyết ra, ngón tay lại ma sát lên môi nàng, “Sao lần này lại là thân phận này?” Đối với chuyện này hắn vẫn có chút bất mãn. Nàng từ đầu đến chân đều chỉ thuộc về mỗi mình hắn.
Tô Ngọc Tuyết hơi dẫu môi, vừa rồi hôn môi nàng sưng vù rồi, bây giờ liền bắt đầu ‘hỏi tội’, hừ hừ. “Điều đó ta cũng không ngờ được, thân phận của người ủy thác có đủ cả, phải không?”
Dương Tiễn nắm chặt tay nàng, “Cũng có lý.” Nhiệm vụ thật sự không phải là do Ngọc Tuyết chọn mà là do hệ thống kia chọn. Chất vấn nàng hắn không nhẫn tâm, chỉ đành tìm kẻ khác chịu thay.
Tô Ngọc Tuyết vẫn không biết hệ thống nhỏ của mình có thể gặp xui xẻo rồi, nàng nghe thấy giọng Dương Tiễn dịu lại liền biết là mình tránh được một kiếp rồi. “Biểu ca, ta rất nhanh sẽ thoát khỏi thân phận này rồi, lợi hại không? Vì không muốn để chàng khó chịu, ta rất nghiêm túc đấy.”
Dương Tiễn đưa tay, ôm Tô Ngọc Tuyết ngồi lên đùi mình, hắn ôm eo nàng, hôn lên trán nàng, “Ừ, nàng làm tốt lắm.”
“Thân phận giờ của biểu ca là gì thế?” Tô Ngọc Tuyết đưa tay ôm lấy Dương Tiễn, dựa vào lồng ngực hắn, “Ta nhớ chàng lắm, chúng ta sớm bên nhau một chút được không?” Bây giờ nàng đã nắm vững được cách để đối phó với Dương Tiễn, tóm lại chính là thuận theo hắn, hơn nữa càng quấn lấy hắn càng tốt.
Ôi trước đây thật sự làm sao cũng không thể ngờ được nam thần lại là thích dáng vẻ này. Miệng chê bai nhưng cơ thể lại rất thành thật, trong lòng Tô Ngọc Tuyết rõ ràng vẫn có hơi đắc ý.
Quả nhiên, sắc mặt Dương Tiễn càng ôn hòa hơn, “Nhà mẹ của thái hậu, dòng dõi duy nhất của Dương gia. Vì sức khỏe yếu ớt nên bị thái y chẩn đoán là không cách nào nối dõi, cho nên nhận được sự tín nhiệm của hoàng đế.” Hắn không phải không thể thay đổi tình hình trước mắt, chỉ là lười thay đổi mà thôi.
Nắm rõ mọi chuyện hắn đã làm được rồi, dựa theo cuộc sống của người phàm để hành sự, ngược lại càng thú vị hơn.
“Ôi, vậy nguyên chủ của chàng có hơi thảm.” Tô Ngọc Tuyết dựa vào người Dương Tiễn, “Thế chúng ta có thể ở bên cạnh nhau không?”
“Có thể.” Dương Tiễn lần nữa hôn lên trán nàng, “Ta rất nhanh sẽ giải quyết xong thôi.”
“Thế được, ta ở Tô gia đợi chàng.” Tô Ngọc Tuyết hôn lên khóe môi Dương Tiễn, “Ta tin chàng nhất định có thể giải quyết tất thảy.”
Dương Tiễn chọc chọc trán Tô Ngọc Tuyết, “Được, đợi chút là được.”
“Hì hì, biểu ca chàng là tốt nhất.” Tô Ngọc Tuyết cười hì hì, dù sao có chàng bên cạnh là nàng yên tâm rồi, vì chàng có thể giải quyết tất cả vấn đề. Về phần nàng, hì hì, ngại quá, nàng chỉ cần nằm thôi cũng thắng rồi.
“Dương huynh!!!” Lý Thành Sơ từ cổng lớn chạy vào, vừa chạy vừa gọi. Chẳng qua, nhìn thấy biển hiện của hạ nhân trong Dương phủ liền biết được, tình trạng này của cậu đều đã khiến mọi người cảm thấy rất quen rồi.
Dương Tiễn ngồi bên cửa sổ đọc sách, không hề nhúc nhích, hệt như hoàn toàn không nghe thấy ồn ào bên ngoài. Đương nhiên, cũng không nhìn thấy người tiến vào kia.
Lý Thành Sơ không nhận thức được mình đang rất ầm ĩ, “Dương huynh, Dương huynh, Dương huynh, huynh biết không, xảy ra chuyện lớn rồi.”
“Chuyện gì?” Dương Tiễn đặt sách xuống, nhìn Lý Thành Sơ, “Nếu chuyện không đủ lớn, ngươi biết là hậu quả gì không?”
Lý Thành Sơ nhìn thấy ánh mắt của Dương Tiễn, bỗng cảm thấy sau gáy chợt lạnh. Phải biết, cậu cũng không sợ đại ca mình như thế. “Chuyện là, hoàng thượng hạ lệnh cho Tô đại tiểu thư hòa ly với Tạ Chí Bân. Không đúng không đúng, là để cho Tô đại tiểu thư hưu phu, ha ha ha ha…”
Cậu cười đến vô cùng vui vẻ, thật vui quá rồi, gã hỗn trướng kia cuối cùng cũng gặp xui xẻo, cậu có thể không vui sao?
Dương Tiễn trưng ra dáng vẻ kinh ngạc, “Ồ? Hưu phu?”
“Đúng vậy.” Lý Thành Sơ múa tay múa chân, “Từ trong cung truyền tin ra, nói Tả Chí Bân chọc giận hoàng thượng, hoàng thượng vừa giận liền hạ chỉ bảo Tô đại tiểu thư hưu phu.” Tin tức trong cung có thể truyền ra rõ ràng như thế, chắc chắn là vì được hoàng đế cho phép.
Có thể truyền có được, Lý Thành Sơ cũng không có gì phải sợ, liền vui mừng chuẩn bị đi khắp nơi nói về tin này. Cậu đã nghĩ kĩ rồi, trước tiên nói cho Dương huynh nghe sau đó sẽ kể cho các huynh đệ của mình nghe một lượt. Cậu thề, nhất định phải để cho mọi người để biết được chuyện tốt này, phải để cho mọi người biết được chuyện lớn này.
Ha ha ha ha ha ha, mọi người cùng vui mới thật sự vui vẻ chứ.
“Thế, Tô đại tiểu thư?” Trên mặt Dương Tiễn mang theo chút sốt sắng, ánh mắt cũng bất giác khẩn trương.
Lý Thành Sơ vốn là một người không để ý tiểu tiết nhưng đối với Dương Tiễn vẫn có chút hiểu, hắn thật ra đối với rất nhiều chuyện đều không để ý. Bây giờ lại quan tâm Tô đại tiểu thư như thế? “Dương huynh, huynh…”
“Không có gì.” Dương Tiễn cúi đầu tiếp tục đọc sách, dường như muốn giả vờ vừa rồi không có chuyện gì cả.
Càng giấu càng lộ! Lý Thành Sơ cảm thấy mình thật sự phát hiện ra chuyện lớn rồi, hóa ra Dương huynh thích Tô đại tiểu thư!!! Nhưng, tại sao Dương huynh không giành lấy?
Lý Thành Sơ nghĩ ngợi, cảm thấy có lẽ mình biết được sự thật. Là vì Dương huynh sức khỏe không tốt, cảm thấy có thể mình sẽ liên lụy Tô đại tiểu thư, thế là chịu đau từ bỏ. Nhưng không ngờ đến, Tô đại tiểu thư sau khi thành hôn không chỉ không hạnh phúc mà còn bị tên hỗn trướng ấy bắt nạt!
Thế là Dương huynh liền không nhịn được nữa. Nhưng vấn đề về sức khỏe vẫn khiến hắn e ngại, cho nên chỉ đành phủ nhận. Trời ạ, đây là tình yêu tuyệt thế gì chứ!
Lý Thành Sơ cảm động rồi, Lý Thành Sơ xót xa, Dương huynh khổ quá, cậu nhất định sẽ giúp hắn thực hiện. Tổ mẫu cậu cùng thái hậu quen biết nhau, vào trong cung nói vài câu chắc chắn sẽ se được. Cậu biết, thái hậu vô cùng thương Dương huynh, nếu hắn không chịu thành hôn, thái hậu sẽ không miễn cưỡng hắn.
Bây giờ Dương huynh đã có người trong lòng, thế còn không gấp gáp sao! Về chuyện hưu phu, Lý Thành Sơ cảm thấy không phải là chuyện lớn gì nữa, ai cũng biết sức khỏe của Dương huynh, thái hậu bây giờ chỉ cần có một nữ tử là được. Tô đại tiểu thư ngoại trừ từng thành thân, điều kiện gì cũng tốt cả.
Lại nói, nếu lỡ mất người này nói không chừng Dương huynh lại cô độc đến già. Thái hậu tuyệt đối sẽ không cho qua.
Vừa nghĩ như thế, Lý Thành Sơ cảm thấy trên người mình gánh vác rất nhiều thứ. Cậu, nhất định sẽ giúp Dương huynh! “Dương huynh, ta bỗng nhớ ra ta còn có chuyện cần làm, cáo từ trước đây. Huynh yên tâm, huynh yên tâm nha.” Nói xong, cậu lập tức xông ra ngoài.
Đến vội vã, đi cũng vội vã, Lý Thành Sơ vốn đến đây còn chưa đến thời gian một chung trà.
Nét dị thường trên mặt Dương Tiễn hoàn toàn biến mất, khóe môi còn mang theo nụ cười. Hắn nhàn rỗi đóng sách, hoàn toàn không hề có nửa phần gấp gáp.
Xin lỗi Thành Sơ, phiền ngươi giúp ta làm chút việc rồi. Chẳng qua ta thấy, ngươi hình như cũng khá vui thì phải?
Lý Thành Sơ vừa xông ra Dương phủ liền quay về nhà mình, hệt như lúc từ nhà mình bước ra vậy. Về phần ‘chuyện lớn’ mà cậu muốn tuyên truyền, khụ khụ, không gấp không gấp, vẫn có thể đợi được.
“Tổ mẫu, tổ mẫu!” Lý Thành Sơ xông vào trong viện của Lý lão phu nhân, “Có chuyện lớn chuyện lớn rồi.”
Lý lão phu nhân mặt không đổi sắc. “Tiểu nhị à, lại có chuyện gì rồi? Chuyện của Tạ Chí Bân, tổ mẫu ngươi đã nghe qua không dưới hai mươi lần. Nghe chán rồi.” Cháu trai này của mình, gì cũng tốt, chỉ là tính tình bốc đồng, mãi không sửa được.