“Ha hả, xem ra di nương quản những chuyện nhà này, còn không thông suốt bằng Uyển nhi. Sau này nếu như di nương có chỗ nào làm không đúng, Uyển nhi nhắc nhở di nương nhiều hơn một tiếng nha.”
Thu di nương âm thầm hít một hơi, tâm lý không cam lòng không phục nhất thời sinh ra.
Trước đây lúc Vân Thiên Độ còn sống, mọi thứ nàng làm đều không bằng Vân Thiên Độ, bị Vân Thiên Độ đoạt hết.
Nay Vân Thiên Độ đã chết, không nghĩ tới lại đến phiên nữ nhi của Vân Thiên Độ đến dạy nàng!
Đối mặt Thu di nương tiến lui thoả đáng, không hiện sơn bất lộ thủy ( không để lại dấu vết ), Hạ Trì Uyển lần thứ hai xem thế là đủ rồi.
Nàng còn nhớ rõ ràng, lúc Thu di nương được phù chính, trở thành nữ chủ nhân chân chính của tướng phủ, chuyện nàng ta làm đầu tiên, đó là đem những phép tắc quy củ được định ra trước đây, đổi thành những quy củ mà nàng ta định ra.
Có thể nói, Thu di nương khống chế mọi thứ cực kỳ cường liệt, rất không thích người khác nhúng tay vào.
Thế nhưng, Thu di nương có khả năng đối mặt địch nhân bới móc chỉ trích, đi hấp thu giáo huấn, còn có thể mặt không đổi sắc.
Hạ Trì Uyển lần thứ hai cảm thán, thảo nào đời trước nàng thất bại triệt để như vậy, đầu tiên là bị Thu di nương lợi dụng, sau đó bị Hạ Phù Dung giẫm đạp, cuối cùng bị những yêu ma quỷ quái đó tính kế mất đi tính mạng.
“Tiểu thư, những tổ yến này?” Bão Cầm nhìn Hạ Trì Uyển, không dám tự ý đem tổ yến cất đi.
“Nếu là đồ tốt, cất giấu giữ kỹ cũng không có ý nghĩa, không bằng đem nấu hết đi.” Hạ Trì Uyển nói.
Bão Cầm líu lưỡi, tổ yến vàng đắt như vậy, một lần đem nấu hết? Bất quá chủ tử có lệnh, Bão Cầm cũng không dám nhiều lời, vội vã dựa theo Hạ Trì Uyển chỉ thị, đem những tổ yến này toàn bộ nấu lên.
Sau đó bỏ vào trong hầm lạnh, tiếp theo, một đám nha hoàn trong viện của Hạ Trì Uyển , ôm một bát lại một bát tổ yến đi tìm các tiểu thư.
Hạ Bá Nhiên lúc về phủ nghe được chuyện này , rất là khen ngợi Hạ Trì Uyển.
Đích nữ nên có phong phạm của đích nữ, chứ không phải chỉ vì một ít việc nhỏ, liền cùng thứ tỷ, thứ muội tranh luận không ngớt.
Đối với việc Hạ Trì Uyển đem tổ yến vàng chia cho các tỷ muội, ngay cả Hạ Phù Dung cũng không có chuyện không được tặng, Hạ Bá Nhiên càng vui mừng không thôi.
Làm việc phải công tư phân minh, Phù nhi đích xác phạm sai lầm, thế nhưng thân là người đứng đầu một nhà, hắn đã phạt Phù nhi, Uyển nhi sẽ không bởi vì những chuyện này khó xử Phù nhi.
Cái này đúng là đối xử bình đẳng, thật tốt!
Lập tức, Hạ Bá Nhiên lại sai người tặng Hạ Trì Uyển không ít thứ tốt.
Hạ Bá Nhiên vốn tưởng rằng bởi vì sự kiện thổ phỉ lần trước, Hạ Trì Uyển tính tình thay đổi, đầu tiên là bức bách thứ tỷ, làm khó dễ thứ muội.
Hiện tại Hạ Bá Nhiên cực kỳ khẳng định, Hạ Trì Uyển tuyệt đối không có cái lòng dạ hẹp hòi kia.
Quả nhiên, nữ nhi nàng dạy dỗ, làm sao sẽ kém đây?
Nhìn một đống thứ tốt, Bão Cầm vui tươi hớn hở mà nở nụ cười, vẫn là tiểu thư thông minh, lấy vật nhỏ đổi vật lớn!
“Đều thu đi.” Này một đám vải vóc quý báu , tổ yến thượng đẳng, châu sai tinh xảo, đúng là rất dễ làm cho ánh mắt người ta phát sáng.
Thế nhưng, Hạ Trì Uyển chỉ là nhìn thoáng qua, liền bảo Bão Cầm các nàng đem đồ vật cất đi.
“Vâng, tiểu thư.” Bão Cầm động tác lưu loát đem đồ cất xong, bởi vậy, trong phòng rất nhanh chỉ còn lại có hai người Hạ Trì Uyển cùng Thạch Tâm.
Thạch Tâm tới gần Hạ Trì Uyển, Hạ Trì Uyển hỏi, “Làm sao?”
“Hồi tiểu thư , nô tỳ đều đã hỏi cẩn thận. Chờ lúc nô tỳ đi ra khỏi cửa, đại tiểu thư trực tiếp đem tổ yến tiểu thư đưa đổ đi. Tam tiểu thư chần chờ một chút, cuối cùng ăn một miếng, tuyên bố no rồi, đợi lát nữa ăn tiếp. Nhưng cho tới bây giờ, tổ yến vẫn còn. Toàn bộ đều ăn hết chỉ có Tứ tiểu thư cùng Ngũ tiểu thư. Bất đồng là, tứ tiểu thư và Nhị thiếu gia cùng nhau ăn, mà Ngũ tiểu thư thì ăn một mình.”