Trùng Sinh Chi Lại Vì Hầu Môn Phụ

Chương 122


Bên này trò chuyện, Diệp phủ bên kia, Diệp Hàm Dư nhìn bức tranh đáp án, cười hỏi: “Nhập Họa tỷ tỷ, tỷ nói xem, ở Kiều phủ tốt hay ở phủ đệ bên ngoài tốt?”

Nghe Diệp Hàm Dư nói như vậy, Nhập Họa thở phào nhẹ nhõm, mỗi lần lão thái quân khen Kiều gia tốt, Đại tiểu thư đều không đồng ý cũng không phản đối, nàng thật sự sợ thời điểm thành thân, tiểu thư sẽ mất tích, hiện tại nghe nàng ấy nhắc tới chuyện phủ đệ, điều đó nghĩa là nàng ấy đã tán thành chuyện này.

“Ở Kiều gia tốt, bên ngoài cũng tốt, chỉ cần tiểu thư hạnh phúc, lão thái quân chắc chắn sẽ ủng hộ.” Nhập Họa gọi thêm nha hoàn vào hầu hạ Diệp Hàm Dư thay y phục, tốt xấu gì khách vẫn còn chờ bên ngoài, không thể chậm trễ người ta.

Tuyết bay lất phất, thỉnh thoảng có bông tuyết bay vào hành lang, rất nhanh, cả hoa viên đã bị tuyết trắng bao phủ. Thế gia ở kinh thành ai nấy đều có thú vui thưởng tuyết, nhưng Diệp Hàm Dư lại không, mùa đông mỗi năm, cuộc sống của những tiểu khất đó đều trở nên khó khăn, tuyết càng lớn, sinh mệnh của họ lại càng nhỏ bé.

“Đã phân phát áo bông và lương thực chưa? Ta nhớ năm ngoái bỏ sót không ít người ở miếu bên thành Tây.” Diệp Hàm Dư đi được nửa đường, đột nhiên dừng lại hỏi Nhập Họa phía sau.

“A Xuyên sớm đã đi làm, nhiều năm như vậy, tâm tư của tiểu thư mọi người sao có thể không rõ!”

Diệp Hàm Dư lúc này mới thả lỏng. Mấy bằng hữu quen biết trước khi vào Diệp Quốc Công phủ, hiện tại dù tìm thế nào cũng tìm không thấy, trong lòng nàng không khỏi có chút mất mát. Nàng bỗng dưng từ một tiểu khất đầu đường xó chợ trở thành thiên kim đại tiểu thư, lão thái quân vì ngừa chuyện xấu xảy ra, khẳng định đã đuổi họ rời khỏi kinh thành.

“Chỉ sợ không giúp được mấy người.” Diệp Hàm Dư thở dài, tiếp tục đi về phía trước.

Thấy nàng tới, Tề Hạo Minh tự giác kêu Trác Dạ đẩy mình đi dạo một hồi, ra ngoài không bao lâu, Nhập Họa phái người tới mời y qua noãn các.

Gần giữa trưa, Kiều Cẩn Trạch mới cùng y trở về.

Đường phố lúc này rất vắng vẻ, thỉnh thoảng có vài người vội vàng đi ngang. Trong xe ngựa ấm áp, Tề Hạo Minh nghe ý của Kiều Cẩn Trạch, trầm ngâm một hồi mới bày tỏ ý kiến: “Nếu ở bên ngoài, chỉ sợ không kịp thời gian hai người thành thân.”

“Hôn sự đương nhiên sẽ tổ chức ở Kiều gia, phụ thân không có ý kiến với việc ta dọn ra ngoài, chỉ là nãi nãi có khả năng sẽ không đồng ý, dù sao Đại ca cũng không còn ở kinh thành.” Sau khi Kiều Cẩn Hiền dẫn Thượng Quan Nghệ Dung đi Nam Tầm, hiện tại bọn họ đã có một nữ nhi. Ngày tháng an ổn, Kiều Cẩn Hiền càng không muốn trở về, mà huynh ấy không trở về, Kiều gia này ít nhiều cũng cần Kiều Cẩn Trạch hắn.

Tề Hạo Minh chỉ nghe hắn nói, không đưa ra bất cứ kiến nghị gì. Kiều gia gia đại nghiệp đại, Kiều Cẩn Trạch là nhi tử, hiện tại là Diệp tiểu thư gả vào chứ không phải hắn đi ở rễ, bất luận là quy củ nào, tất cả vẫn dựa theo Kiều gia, nếu Diệp tiểu thư quá cường thế, chưa chắc đã là chuyện tốt.

Gần chạng vạng Tề Hạo Minh mới về Tề phủ, vào phòng một hồi, chờ tay ấm lên mới dám tới ôm nhi tử. Oánh Tú giúp y cởi áo khoác, giao cho Tử Yên, kể lại chiến sự Bắc Quyết sáng nay Thi Nhã nhắc đến.

Phu thê bọn họ hàn huyên một hồi, chủ đề chuyển tới Nam Dương Hầu phủ, bảng hiệu vẫn không thay đổi, đó là chút mặt mũi cuối cùng hoàng đế giữ cho Tề gia.

“Nghe nói hai ngày nay sức khỏe phụ thân không ổn lắm.” Oánh Tú thấy sắc mặt Tề Hạo Minh lạnh đi, thở dài, “Chờ tuyết nhỏ lại, thiếp cùng chàng về hầu phủ một chuyến.”

Tề Hạo Minh gật đầu, đùa nghịch với Tráng Tráng ngồi trên đùi, cho dù cáo trạng phụ mẫu bất nghĩa, y cũng không thể bất hiếu.

Buổi tối tuyết nhỏ đi rất nhiều, hôm sau, Oánh Tú ôm Tráng Tráng, cùng Tề Hạo Minh tới Nam Dương Hầu phủ. Hứa thị bị hưu, mặc dù hầu phủ người nhiều nhưng hiện tại vào cổng lớn, cả nửa ngày cũng không thấy một bóng người. Vì Đại ca ốm đau, mấy ngày nay Tề Trung Châu ở lại hầu phủ, thời điểm bọn họ tới, vừa lúc ông ấy đang bắt mạch cho Tề Trung Dương.

Trong phòng tản ra mùi thuốc nhàn nhạt, nếu hỏi bệnh gì, phần lớn hẳn là tâm b ệnh, giữa phụ tử không còn gì để nói, vấn an chẳng qua dựa theo quy củ mà thôi. Đưa dược liệu và đồ bổ xong, Tề Hạo Minh dứt khoát ra ngoài.

Không khí lạnh băng khiến người ta thanh tỉnh, Tề Hạo Minh ngồi trong mái đình ở hoa viên, ngơ ngẩn nhìn tòa núi giả trước mắt.

Phía sau bỗng truyền tới tiếng của Tề Hạo Thịnh: “Đệ còn trở về thăm ông ấy?”

“Trăm chuyện chữ hiếu đi đầu, phụ thân không khỏi, ta đương nhiên đến thăm.” Tề Hạo Minh không hề quay đầu, bình tĩnh trả lời.

Mấy ngày nay Tề Hạo Thịnh cũng tiều tụy không ít, ánh mắt càng thêm yên lặng, Nhị đệ này, hắn vĩnh viễn không thể nhìn thấu, “Vì sao không nói với Hoàng Hậu nương nương chuyện năm đó ta đẩy đệ xuống nước?”

Một đứng một ngồi nhìn núi giả kia, hai huynh đệ đều nhớ lại chuyện năm đó, Tề Hạo Minh khẽ cười: “Tại sao phải nói? Đại ca năm đó chẳng qua không hiểu chuyện mà thôi.”

Hay cho một câu không hiểu chuyện! Tề Hạo Thịnh cũng cười, trên mặt lộ vẻ trào phúng: “Đây là kết quả đệ muốn, tước vị bị lấy đi, hầu phủ cũng không còn.”

“Kết quả đệ muốn?” Tề Hạo Minh lắc đầu, “Hầu phủ vốn dĩ thuộc về Đại ca, hiện tại dù thành Tề phủ cũng là của Đại ca, đệ có dọn đi hay không hoàn toàn không có bất kỳ quan hệ gì, chỉ cần mọi người vẫn ở hầu phủ, nơi này sẽ không thay đổi.”

“Cả kinh thành đều đang chê cười chúng ta, tước vị mà tổ tông truyền lại hiện tại không còn, chẳng lẽ trong lòng đệ không hề cảm thấy bất an sao?” Tề Hạo Thịnh nhìn vẻ mặt thong dong của y, trong lòng không khỏi tức giận.

“Năm đó sau khi đẩy ta xuống nước Đại ca cảm thấy bất an, nhìn ta không thể đứng lên, mười mấy năm ngồi trên xe lăn phụ thân cũng bất an, nhưng điều Đại ca đau lòng không phải cơ nghiệp của tổ tông, huynh chẳng qua vì vị trí thế tử và hầu gia kia thôi.” Tề Hạo Minh quay đầu nhìn hắn: “Đại ca cho rằng hầu phủ này có thể chống đỡ mấy năm?”

Tề Hạo Thịnh bỗng nhiên không thể nói nên lời, đáy mắt bị một tầng khói mùi che phủ. Gia Cát Ngọc Hân cũng từng nói, thế gia cho dù ngăn nắp sạch sẽ thế nào, rốt cuộc cũng sẽ hoàng quyền vùi lấp.

Còn có thể nói gì nữa? Tề Hạo Thịnh ngẩng đầu liền thấy Oánh Tú đi vào hoa viên, một thân ảnh màu trắng như muốn hòa vào tuyết chậm rãi đi về phía họ, không biết tại sao, y lại cảm thấy hình ảnh này có chút quen thuộc.

Mũi áo choàng che nửa khuôn mặt của Oánh Tú, Tử Yên cẩn thận đi theo phía sau. Oánh Tú thong dong gật đầu với Tề Hạo Thịnh: “Đại ca cũng ở đây sao? Muội đang muốn tới Cẩm Trúc Viện thăm Đại tẩu.”

“Đi đi, trên đường cẩn thận.”

Oánh Tú thoáng nhìn qua Tề Hạo Minh, mỉm cười dịu dàng: “Tướng công, nếu chàng thấy lạnh thì tới chỗ Tứ thúc dẫn Tráng Tráng về trước, thiếp rất nhanh sẽ về.”

Tề Hạo Thịnh nhìn theo bóng lưng Oánh Tú rời đi, trong lòng càng khó chịu, Nhị đệ cũng có kết quả, hai hài tử, không có thiếp thất phân tranh, phu thê hòa thuận.

“Lúc trước tại sao đệ lại kiên trì muốn cưới Đại tiểu thư Thẩm gia vậy?” Thật lâu sau, Tề Hạo Minh mới thu ánh mắt về, hỏi.

“Bởi vì ta biết, đời này chỉ có cưới nàng, ta mới vui vẻ.” Tề Hạo Minh đoán được thâm ý trong câu hỏi này, khóe miệng vẫn duy trì nụ cười nhẹ nhàng.

Đã từng có một phần tình cảm như vậy, hắn cảm thấy chỉ có cưới nàng hắn mới có thể vui vẻ, hắn và nàng cũng có hai hài tử khỏe mạnh đáng yêu, nhưng đến cuối cùng kết quả lại không như ý, khoảng cách hai người quá khác biệt, nàng hậm hực ra đi, hai đứa nhỏ kia chỉ giữ được một, mà nó, hiện tại cũng muốn rời khỏi hắn.

OoOoO 

Hiện tại Gia Cát Ngọc Hân đã có thai hơn sáu tháng, thời điểm Oánh Tú tới, nàng đang dạy Lạc Ninh thêu thùa. Lạc Ninh năm tuổi ngày càng trầm ổn, thấy Oánh Tú tới, nó ngoan ngoãn gọi một tiếng thẩm thẩm, tự giác dịch người qua ngồi bên cạnh.

“Tới thăm phụ thân?” Gia Cát Ngọc Hân lệnh Yên Chi mang ít trà nóng tới, sau đó nhét lờ sưởi vào tay nàng, “Mới ra cữ không bao lâu, cũng khó cho phần tâm ý này của muội.”

“Tứ thúc nói sức khỏe phụ thân đã tốt hơn nhiều, muội để Tráng Tráng ở cùng phụ thân một lúc.” Oánh Tú thoáng nhìn qua chữ Lạc Ninh thêu, hài tử này, rốt cuộc cũng không uổng phí tâm tư của Gia Cát Ngọc Hân.

“Trời giá rét, muội có thể không đến, thân mình phụ thân vốn đã không tốt nhiều ngày, hiện tại biết chuyện của Hứa gia, nhất thời nghĩ không thông mà thôi.”

Oánh Tú chỉ cười không đáp.

Đâu chỉ là chuyện của Hứa gia, thái độ của Hoàng Thượng đối với Tề gia mới chính là nguyên nhân khiến phụ thân suy sụp, mất lòng vua, tước vị cho dù có cao cũng sẽ cả ngày bất an lo sợ, sợ tới một ngày tỉnh lại, tất cả chỉ là giấc mộng.

“Đại hỉ đầu xuân của Kiều gia, ta sợ không thể tham dự, tới lúc đó còn phiền muội thay ta chúc mừng Kiều phu nhân.”

Oánh Tú nhẹ nhàng gật đầu.

Đúng lúc này bên ngoài truyền tới tiếng bước chân dồn dập, một nha hoàn vội vàng chạy tới, nói với Yên Chi giữ cửa: “Phu nhân, không xong rồi, Tam thiếu gia bị ngã gãy chân, vừa được nâng về phòng.”

Động tĩnh quấy nhiễu Lạc Ninh đang chuyên chú thêu chữ, vừa nghe tiếng thét kinh hãi liền thấy lòng bàn tay đổ một giọt máu, nha hoàn hầu hạ bên cạnh vội chạy tới giúp nó lau đi. Gia Cát Ngọc Hân xoa xoa giúp nó, an ủi: “Ngoan, không đau. Bây giờ nương và thẩm thẩm có việc phải đi, con ở đây, nếu đệ đệ muội muội tới tìm thì cứ nói nương sẽ về rất nhanh.”

Lạc Ninh hiểu chuyện gật đầu, Oánh Tú và Gia Cát Ngọc Hân lập tức đứng dậy tới viện của Tề Hạo Chi. Hà thị đang hoài thai đã bị dọa tới ngất đi, thời điểm Tề Hạo Chi được nâng vào, một chân máu tươi đầm đìa.

Kéo y phục kiểm tra vết thương, xương đã đứt gãy, Tề Hạo Chi đau tới ròng ròng mồ hôi lạnh, nhưng không hề ngất đi, có lẽ vì tác dụng của rượu khiến hắn không đau thảm thiết như thế. Tề Trung Châu cẩn thận kiểm tra xung quanh, sau đó cắt lộ ống quần ra.

Bên ngoài, Oánh Tú hỏi gã sai vặt mới biết, mấy ngày này Tề Hạo Chi sống không quá tốt, chuyện của Hứa thị đối với hắn là đả kích quá lớn, hiện tại thời gian đa phần đều ở tửu lâu. Đêm qua hắn say mèm không về, sáng nay đi đường trượt chân trên tuyết, đúng lúc có một chiếc xe ngựa phóng tới, hắn tránh không kịp, trực tiếp bị xe ngựa cán qua chân.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận