Liễu Nhứ Nhi không khỏi sợ hãi, ánh mắt cầu xin nhìn Tề Hạo Thịnh. Tề Hạo Thịnh để nàng nằm xuống, đứng dậy: “Ta cùng ngươi đi.”
Liễu Nhứ Nhi sinh hạ hài tử thân mình vô cùng suy yếu, không thể chịu được quấy rầy, vì thế hai hài tử đều an bài ở cách vách. Thời điểm Gia Cát Ngọc Hân qua, bà vú đang đút sữa cho chúng đều tỉnh.
Mấy ngày nay hài tử nẩy nở không ít, không nhỏ yếu như lúc vừa sinh, thấy có người tới chỉ biết trừng lớn mắt nhìn. Gia Cát Ngọc Hân ngẩng đầu hỏi bà vú: “Ai là ca ca, ai là đệ đệ?”
“Hồi thế tử phi, bên này chính là ca ca.” Hai bà vú kia đều là người Nam Dương Hầu phủ an bài.
Gia Cát Ngọc Hân nhìn ca ca, duỗi tay trêu chọc nó một chút, nói với Tề Hạo Thịnh: “Qua đầy tháng, hai đứa nhỏ này đều sẽ được đón về Nam Dương Hầu phủ, còn về Liễu cô nương, vẫn là tiếp tục tĩnh dưỡng ở biệt uyển đi.”
“Không được!” Tề Hạo Thịnh kéo tay nàng qua, “Hài tử ở lại nơi này, cùng đón vào Nam Dương Hầu phủ.”
Gia Cát Ngọc Hân mỉm cười: “Được, có điều phải chờ thiếp sinh hạ hai nhi tử, tướng công ngài mới có thể đón họ vào, nếu không cũng chỉ có thể ủy khuất Liễu cô nương và hai tiểu gia hỏa đáng yêu phải ở lại nơi này.”
Đây là tối hậu thư lúc trước Tề hầu gia cho Tề Hạo Thịnh, không động tới Liễu Nhứ Nhi, có thể, nhưng hắn phải thành thân sinh con, Tề Hạo Thịnh thật không ngờ Gia Cát Ngọc Hân lại khó đối phó như vậy, lúc còn nhỏ thấy nàng hồn nhiên như thế, mười năm không gặp, tính tình thay đổi thật quá lớn.
“Nếu ngươi không thể sinh hài tử?” Tề Hạo Thịnh trầm giọng.
Gia Cát Ngọc Hân dỗ dành hài tử, xoay người nhìn hắn: “Vậy thì chờ tới khi Gia Cát Ngọc Hân thiếp sinh đích trưởng tử mới thôi.”
Tề Hạo Thịnh cơ hồ nhìn thấy quyết tuyệt trong mắt nàng, bỗng nhiên bật cười: “Ngươi không thích ta, cần gì phải kiên trì như vậy?”
“Nếu tướng công ngài thích Liễu Nhứ Nhi, kỳ thật cũng không cần kiên trì như thế.” Gia Cát Ngọc Hân giúp hắn chỉnh lại cổ áo, vẻ mặt trào phúng.
OoOoO
Rất nhanh liền tới tháng tư, Lý thị dẫn theo Oánh Vận và một cô nương trở về, đó là thê tử bà ta chọn cho Kỳ Duệ, nghe nói là một nhà làm ăn ở Sâm Châu môn đăng hộ đối với Thẩm gia, vừa nghe Thẩm gia ở kinh thành có người làm quan, Thẩm Kỳ Duệ cũng bước vào quan trường, bọn họ liền đồng ý hôn sự này, mà Lý thị vừa thấy cô nương dịu dàng đó cũng rất yêu thích.
Nghe nói Oánh Tú đính ước với Nhị công tử của Nam Dương Hầu phủ, Lý thị không khỏi hâm mộ, nhưng nghe nói thân mình Nhị công tử kia không tiện, hâm mộ lập tức chuyển thành đồng tình. Oánh Tú đối với cô nương trầm mặc ít nói đứng sau Lý thị kia cũng có chút hảo cảm.
Oánh Vận dời đến gác mái, Oánh Huệ liền bắt đầu không vui, mỗi ngày ra khỏi viện liền có thể thấy Oánh Vận ngồi ngoài gác mái phía đối diện. Hiện tại đang đầu xuân, hoa đào nở rộ, Oánh Vận thích mở tiệc dưới gốc đào, uống trà đọc sách.
Nhưng tất cả lọt vào mắt Oánh Huệ liền biết thành làm bộ làm tịch, từ đó thường xuyên chạy tới chỗ Oánh Tú kêu gào. Bão Cầm vốn định thu dọn châu báu trong phòng Oánh Tú vào nhà kho, Oánh Huệ cứ ba ngày lại chạy tới, nhìn gì cũng đỏ mắt muốn mang về.
“Cũng sắp gả đi rồi, muội tức giận làm gì.” Oánh Tú nghe muội muội mình dở tính trẻ con, cười chọc một câu.
“Đại tỷ, muội nghe nói Tề Nhị thiếu gia kia là người tàn tật, tỷ thật sự coi trọng ngài ấy sao?”
Oánh Huệ nói chuyện thẳng thắn không hề có tâm cơ, thích hay không thích đều biểu lộ rõ trên mặt.
Nhìn bộ dáng tiếc hận của nàng, Oánh Tú lắc đầu: “Hôn sự tương lai muội cũng sẽ có, nếu chướng mắt, muội có phải không chịu gả đi không?”
“Đó là đương nhiên!” Oánh Huệ gật đầu, “Nếu hắn xấu xí, cho dù là hoàng tử muội cũng không gả, muội đương nhiên phải gả cho người mình thấy thuận mắt mới được.”
“Nói bậy, mẫu thân sẽ chọn cho muội người như vậy sao?”
“Hôn sự của tỷ tỷ và Nhị thiếu gia Tề gia nương còn đồng ý, tuy rằng bề ngoài ngài ấy không tồi, nhưng chân tàn và xấu xí đều không thể chấp nhận được!” Oánh Huệ đồng tình nhìn Oánh Tú, tuy rằng gia thế của đối phương rất tốt, nhưng bà vú đã nói với nàng, nam nhân như vậy chính là nửa phế nhân.
Tiễn Oánh Huệ đi, Bão Cầm tức giận mắng: “Tiểu thư, Nhị tiểu thư nói chuyện thật không biết lựa lời, sao có Tê Nhị thiếu gia như vậy? Tốt xấu gì đó cũng là cô gia tương lai, cho dù đi lại thật sự không tiện nhưng cũng không cần làm trò trước mặt người như thế!”
Oánh Tú không để bụng mà cười: “Hôm nay muội ấy giáp mặt nói thẳng với ta, ngày mai sẽ không ở sau lưng nói bậy, chỉ là hơi quá lời mà thôi!” So với giáp mặt cười thân thiết, sau lưng lại dùng đủ thủ đoạn, Oánh Tú nguyện ý ở chung với Oánh Huệ như vậy.
Sau ngày khắc khẩu ở thư phòng hôm đó, Oánh Tú không còn nói chuyện với Thẩm Hạc Nghiệp một câu. Sau khi nhận sính lễ của Tề gia, Thẩm gia liền bắt đầu chuẩn bị của hồi môn cho nàng, Thẩm Hạc Nghiệp mang chìa khóa nhà kho bảo quản của hồi môn của Kiều Tình Nhiên đưa cho Thẩm phu nhân: “Đây là của hồi môn của mẫu thân Tú Nhi, nàng đi xem, kiểm tra số lượng một chút, tất cả đều đưa cho Tú Nhi.”
Thẩm phu nhân không để tâm mà nhận chìa khóa, mãi tới khi bước vào nhà kho mới bị dọa sợ, Kiều gia kia quả nhiên thương nữ nhi, của hồi môn của Kiều Tình Nhiên thế mà còn gấp hai lần bà khi đó gả tới, trong nhà kho đặt đủ hộp gấm, bên trong không thiếu kim phụ tùng kiện, mở ra đều là mới rèn, chưa bao giờ dùng qua.
Buổi tối chờ Thẩm Hạc Nghiệp trở về, hỏi tới, Thẩm phu nhân mới động chút tâm tư: “Lão gia, của hồi môn trong nhà kho toàn bộ gả qua, hơn nữa thêm phần chúng ta, vậy thì không ít.”
“Năm đó thời điểm Tình Nhiên qua đời, của hồi môn của nàng ấy Kiều lão phu nhân tự mình tới khóa lại, nói là chờ Oánh Tú xuất giá sẽ theo gả qua đó, một chút ta cũng không động đến.” Kiều Tình Nhiên rốt cuộc có bao nhiêu của hồi môn, Thẩm Hạc Nghiệp không rõ lắm, nhưng năm đó Kiều Tình Nhiên vốn dĩ gả thấp, Kiều lão phu nhân sợ nữ nhi của mình ở đây không được tốt, của hồi môn thậm chí còn nhiều hơn Đại nữ nhi.
“Tương lai Huệ Nhi phải gả chồng, còn cả Oánh Mộng, tất cả đều do chúng ta chuẩn bị, còn nữa Kỳ Chí và Kỳ Văn đến lúc đó cũng phải đón dâu, nếu điều kiện gia thế tốt, sính lễ đưa đi không thể nhỏ. Lão gia, chi bằng nhà kho này, chúng ta giữ lại một ít.” Thẩm phu nhân đem danh sách kiểm kê đưa cho Thẩm lão gia, trong đó có mấy mục được khoanh tròn.
“Hình như quá rõ ràng.” Một quyển sổ Thẩm phu nhân đã muốn giữ lại một phần ba, còn cảm thấy không đủ, Thẩm Hạc Nghiệp mở miệng ngăn lại, “Năm đó Tình Nhiên không động tới của hồi môn, thời điểm Tú Nhi xuất giá, nếu người Kiều gia tới thấy số lượng không đúng, đến lúc đó xảy ra tranh chấp thì không ổn.”
OoOoO
Tháng năm, Nam Dương Hầu phủ truyền tới tin vui, thế tử phi hoài thai. Thế tử và thế tử phi phu thê ân ái, thành thân chỉ mới ba tháng, thế tử phi đã có thai.
Tề Hạo Minh tự mình đi tặng lễ chúc mừng cho Gia Cát Ngọc Hân: “Chúc mừng tẩu tử.”
Gia Cát Ngọc Hân nhàn nhạt cười, không hề lộ ra vui sướng khi mang thai: “Còn phiền đệ đặc biệt đi một chuyến, chỗ ta có không ít dược liệu tốt, nghe nói Nhị đệ đúng lúc đang tìm, cũng không biết có giúp được gì không.”
Gia Cát Ngọc Hân lấy một hộp gấm đưa tới, Tề Hạo Minh ra hiệu cho Trác Dạ nhận lấy: “Đại tẩu thật khách khí.”
“Ta nghe mẫu thân nói hôn sự của Nhị đệ sẽ diễn ra vào tháng này năm sau, là Đại tiểu thư Thẩm gia đúng không?” Gia Cát Ngọc Hân nhấp ngụm trà, “Ở yến hội Định Vương phủ ta cũng gặp một lần, là nữ tử vô cùng dịu dàng, rất xứng đôi với Nhị đệ.”
Tề Hạo Minh khẽ cười: “Đại ca và tẩu tử cũng rất xứng đôi.”
Gia Cát Ngọc Hân chỉ cười không đáp, Tề Hạo Minh nói chuyện thêm một lúc liền cùng Trác Dạ về Định Phong Viện. Hai tộc nhân dị sĩ Định Vương đưa tới đã trở về, hộp dược liệu này của Gia Cát Ngọc Hân đúng là tới rất kịp lúc, dựa theo phương thuốc kê sẵn, cứ mỗi năm thuốc Tề Hạo Minh cần dùng lại không giống nhau, trong đó có một số vị tương đối trân quý, nếu cố gắng đi tìm chỉ sợ sẽ khiến kẻ khác chú ý.
Trác Dạ dựa theo phương thuốc kiểm tra, xác nhận dược liệu không có vấn đề mới đặt vào hòm thuốc Tề Hạo Minh thường ngày dùng. Trong phòng đang bắt đầu thu dọn, Tề Hạo Minh lại cần được nghỉ ngơi, vì thế y liền dọn đến biệt viện Tề lão phu nhân ở trước khi qua đời.
Hôm sau Tề Hạo Minh dọn qua, nơi này an tĩnh hơn cả Đinh Phong Viện, quản lý nơi này là lão ma ma lúc trước hầu hạ Tề lão phu nhân, thời điểm gặp lại y vẫn còn rất thân thiết.
“Nhị thiếu gia sắp cưới vợ, lão thái thái ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ cảm thấy an tâm.” Lý ma ma đã hơn năm mươi, hầu hạ Tề lão phu nhân mấy chục năm, già rồi cũng không muốn rời khỏi nơi này, cả ngày canh giữ Phật đường của Tề lão phu nhân năm đó. Bà cũng coi như nhìn Tề Hạo Minh lớn lên, biết y sẽ tới đây ở đoạn thời gian nên đã thu xếp căn phòng y ở khi trước một lần.
Bài trí trong căn phòng đó chưa từng thay đổi, chỉ có giường đệm được Hứa phu nhân sai người đổi mới.
Trác Dạ làm việc rất nhanh, sau khi thu dọn đồ đạc, việc đầu tiên làm là tự mình xuống bếp. Tề Hạo Minh ngồi dưới gốc đa lớn trong viện, trong tay cầm quyển ghi chú, trên bàn là bình trà còn nóng.
Ngoài cửa truyền tới tiếng kinh ngạc, một nha hoàn trang điểm theo bộ dáng của cô nương tò mò nhìn Tề Hạo Minh, trong tay còn cầm hộp đồ ăn, cẩn thận đi tới.
Lý ma ma từ trong phòng ra ngoài, vẫy tay với cháu gái: “Không biết hành lễ sao? Nhị thiếu gia, đây là cháu gái Thư Thảo của ta, nó nhát gan, sợ người lạ, hình như chưa từng gặp Nhị thiếu gia ngài.”
Cô nương kia tiếp tục tò mò nhìn Tề Hạo Minh, đáy mắt không hề có một tia sợ hãi, thấy Tề Hạo Minh cũng đang đánh giá mình, khóe miệng bỗng nhếch lên, chỉ vào y mà nói: “Đẹp, cười lên thật sự rất đẹp!”
Lý ma ma vội kéo nàng lại gần, mắng: “Cái gì mà đẹp! Sao có thể tùy tiện chỉ vào thiếu gia như vậy!”
Thư Thảo ủy khuất mà giấu ngón tay vào lồng ngực, mở to hai mắt nhìn Tề Hạo Minh.
Tề Hạo Minh lúc này mới nhớ ra, đây vốn là nữ nhi của tiểu nhi tử Lý ma ma, nghe nói lúc nhỏ sốt cao đến hỏng đầu, từ đó trở thành kẻ ngốc, bởi vì Thư Thảo là người hầu, mà ngay lúc đó Tề lão phu nhân nhân hậu, cho nên mới giữ nàng ở lại Nam Dương Hầu phủ.
“Không sao Lý ma ma, bà dẫn nàng vào trong đi.”
Thư Thảo bị Lý ma ma kéo vào phòng, cuối cùng vẫn không quên vẫy tay hẹn gặp lại với Tề Hạo Minh, bộ dáng vô cùng cao hứng.
Tề Hạo Minh nhìn theo hai người, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một ý, người như vậy nếu ở trong viện bọn họ, nàng nhất định cũng sẽ thích.