Trước Khi Nhắm Mắt

Chương 38


“Sau đó, Midori ghé đến nhà Kishinaka Reiji thường xuyên hơn. Tôi cũng bắt đầu để ý xem họ làm gì trong phòng. Nhưng ngay việc ngăn cô ấy lại tôi cũng chần chừ. Ai nhìn vào cũng thấy Midori lúc này đã lấy lại vẻ rạng ngời, khỏe mạnh. Bố cô ấy cũng lệnh cho tôi cứ để cô ấy làm gì tùy thích một thời gian. Tôi chỉ còn cách tuân theo.”

Kiuchi đảo mắt nhìn ra cái máy pha cà phê, chăm chú nhìn từng giọt chất lỏng màu đen chảy vào bình. Shinsuke cũng làm vậy. Hơi nước phun ra từ máy pha cà phê.

“Kishinaka biết bí mật của chúng tôi là thời điểm hai tháng sau khi Midori đến nhà anh ta. Đột nhiên bên dịch vụ chuyển nhà đến phòng cô ấy, đặt ở đấy một đống đồ đạc. Đương nhiên đó là do Midori yêu cầu. Lúc tôi đến căn phòng đó, đồ đạc đã được sắp xếp ở vị trí thích hợp. Chắc cậu hiểu tôi đã ngạc nhiên thế nào khi thấy cảnh tượng đó.”

Shinsuke chưa hiểu ngay ý nghĩa những điều Kiuchi nói. Nhưng lúc liên tưởng tới một căn phòng trong chung cư cao cấp kia, anh đã thấy câu trả lời.

“Búp bê ư…” Shinsuke lẩm bẩm.

Kiuchi khẽ gật đầu.

“Ma nơ canh làm giống Kishinaka Minae xếp thành một dãy như cậu đã thấy. Thêm nữa, lại còn chuyển đến rất nhiều máy móc, dụng cụ để Kishinaka tiếp tục chuyên tâm sản xuất búp bê.”

“Cô ta định làm gì vậy?”

“Tôi đã thử hỏi Midori, rằng cô ấy định làm gì. Hồi sinh Minae, cô ấy trả lời vậy. Lúc nghe thấy câu trả lời đó, tôi đã hiểu ra sự thật. Midori thực sự đã gặp Kishinaka Minae ở nhà của Kishinaka. Nhìn những con búp bê Minae do Kishinaka tạo ra, cô ấy cảm thấy linh hồn mình được cứu rỗi.”

“Anh không bắt cô ta dừng lại sao?”

“Tôi đã cố ngăn cô ấy. Định dọn sạch tất cả búp bê trong phòng. Nhưng cứ làm vậy, cô ấy lại giận dữ như lên cơn điên. Tôi không thể làm được gì. Cô ấy vung dao loạn xạ vào tôi mà chẳng có cảm xúc gì.”

“Dao ư?”

Kiuchi vén tay áo bên phải lên, giơ cho Shinsuke xem. “Đây là do cô ấy gây ra.”

Trên cánh tay anh ta còn vết sẹo dài khoảng năm centimet. Trông nó chưa cũ lắm.

“Bố cô ta… Giám đốc Uehara quyết định thế nào?”

“Chẳng quyết định gì. Quan sát tình hình thêm một thời gian nữa… Lại như vậy. Ông ta nói rồi cô ấy sẽ chán chơi búp bê thôi.”

“Nhưng cô ta không chán nhỉ?”

“Không chán chút nào. Thật ra, với chúng tôi thì vụ việc thật sự giờ mới bắt đầu.”

Kiuchi với hai cái cốc trên giá để bát đĩa xuống, từ tốn rót cà phê trong bình vào hai cốc, rồi hỏi xem cho đường hay sữa. Shinsuke trả lời không cho gì.

“Tức là…” Đưa một cái cốc ra, Kiuchi nói. “Sự thay đổi trong con người cô ấy.”

“Cô ta đột ngột biến thành Kishinaka Minae à?”

“Không, lúc đầu chỉ thay đổi từ từ nên tôi không nhận ra. Cách trang điểm thay đổi, chỉ ở mức đó thôi. Chẳng bao lâu sau, sự thay đổi trên cơ thể cô ấy trở nên rõ ràng. Midori vốn dĩ có hình thể hơi mập. Vậy mà trong chưa đầy một tháng, cô ấy đã giảm hơn chục cân.”

“Nhưng mà chỉ thay đổi cách trang điểm và giảm cân thì sẽ không thể giống đến vậy.”

“Đúng như cậu nói. Bỗng một ngày, cô ấy mất tích hoàn toàn không liên lạc gì. Rồi trở về sau vài tuần, cô ấy có gương mặt hoàn toàn khác.”

Đó là MINA-1 đã hoàn thành chăng? Shinsuke nói một mình.

“Thú thật là đến thời điểm này, tôi đã bỏ cuộc rồi.”

“Bỏ cuộc? Bỏ cái gì?”

“Việc lấy lại Midori xưa kia. Tôi coi cô ấy như đã chết. Bố cô ấy cũng hết cách, ông ta không thể cho đứa con gái đầu óc kỳ lạ, gương mặt đổi khác vào nhà được. Nhưng vẫn cần người giám sát cô ấy. Cũng cần chăm sóc cuộc sống của cô ấy.”

“Thế nên anh tiếp tục đóng vai người giám hộ hả? Với những điều kiện mà hồi còn làm công ăn lương không thể sánh được.”

“Nếu ghen tị thì lúc nào cậu cũng có thể đến thay tôi.” Kiuchi uống cà phê, thở một hơi thật dài. “Vì tôi nghĩ chẳng có công việc nào khổ sở hơn phải chứng kiến vị hôn thê cũ của mình thay đổi cả trái tim và ngoại hình đâu.”

“Sao cô ta lại muốn trở thành Kishinaka Minae vậy? Vì Kishinaka Reiji không thể tạo ra một con búp bê hoàn hảo ư?” Shinsuke hỏi, nhớ lại nội dung quyển sổ Kishinaka Reiji để lại.

“Lúc đầu tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng gần đây lại có cảm giác hình như không phải vậy.”

“Vậy là tại sao?”

Kiuchi húp cà phê bằng một động tác từ tốn. Trông anh ta như đang sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu. Không lâu sau, anh ta hỏi: “Khi nhìn vào mắt cô ấy, cậu có cảm thấy điều gì không?”

“Không một lần nào là không có cảm giác gì.” Shinsuke thành thực trả lời. “Từ lần đầu tiên gặp cô ta. Cứ nhìn vào đôi mắt đó, tim tôi như bị hút vào.”

“Tôi cũng vậy. Và tôi đã từng nhìn thấy đôi mắt đó rồi.” Kiuchi để cái cốc xuống bồn rửa ở bếp. “Đó là đôi mắt của Kishinaka Minae. Đôi mắt cô ta thể hiện ra ngay trước lúc chết. Dù Midori có biến thành Kishinaka Minae thì cũng không thể nào tái hiện lại đôi mắt đó.”

“Ý anh là linh hồn của Kishinaka Minae đã nhập vào cô ta hả? Chẳng phải anh nói bị ám chỉ là cách nói ẩn dụ thôi sao?” Shinsuke định cười, nhưng gò má anh chỉ xếch lên với hình dáng kỳ lạ.

“Tôi không định nói đến hiện tượng tâm linh. Nhưng mà dùng cách gọi đó có khi lại đúng. Hồn ma không đeo bám, nhưng tâm tư như truyền đến cô ấy.”

“Tâm tư ư?”

“Là thuật thôi miên.” Kiuchi nói. “Tôi nghĩ phải chăng Midori bị vướng vào một loại thôi miên nào đó.”

“Thuật thôi miên, bị ai thôi miên mới được?” Shinsuke hỏi, thấy sốt ruột trong lòng, nhưng bản thân anh đã biết trước câu trả lời.

“Đương nhiên là bị Kishinaka Minae thôi miên rồi. Ánh sáng phát ra trong đôi mắt cô ta ngay trước lúc chết hàm chứa một sức mạnh đáng sợ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận