Kỳ thực tên này thân thủ cũng không đến nỗi kém, chỉ là Tiêu Thần dùng thủ đoạn tập kích bất ngờ, không để cho đối phương có cơ hội phản kích, sau cuộc giao thủ vừa rồi, thế lực kia đã lâm vào tình thế khó khăn.
Tiêu Thần không hề do dự, phóng như bay đến chỗ tên thứ ba cách đó năm trăm thước. hắn ẩn nấp rồi nhanh chóng tiếp cận mục tiêu, cuối cùng ra tay lãnh khốc vô tình, lần này cực kỳ thuận lợi, nhẹ nhàng lấy mạng mục tiêu.
Biển xanh sôi sục, sóng nước cuộn trào, tựa như chưa hề có chuyện gì xảy ra nơi rừng dừa ven biển.
Tiêu Thần men theo đường cũ trở lại chỗ mấy túp lều, vẫn không thấy tăm tích Triệu Lâm Nhi đâu, chẳng biết ngày hôm nay nàng ta ở chỗ nào. Gã tóc nâu lạnh lẽo đã vào trong một túp lều, đôi nam nữ đứng đón ngay bên cửa, ngoài ra còn có ba tên khác nấp trong rừng âm thầm bảo vệ mấy căn lều.
Tiêu Thần cũng không nóng vội ra tay, hắn lẳng lặng chờ đợi cơ hội.
Quả nhiên hắn cũng không phải chờ quá lâu đã có ngay cơ hội ngon lành, đôi trai gái kia nhận lệnh ra bờ biển xem xét. Tiêu Thần lặng lẽ đuổi theo hai người, khi đã cách túp lều khá xa hắn mới tăng tốc tiếp cận hai người.
Bám theo đến chỗ rừng dừa, Tiêu Thần mới ra tay, hai mũi giáo trúc sắc bén như hai tia chớp xanh phóng thẳng vào hai người. Bất quá, cả hai đều là cao thủ không tệ, chỉ nghe tiếng gió đã nhanh chóng tách ra, tránh sang hai bên, hai mũi giáo cắm “phập phập” xuống đất.
Đánh lén thất bại, tuy nhiên Tiêu Thần vẫn tiếp tục thi triển sát chiêu liên hoàn, chưởng đao phát ra thần quang rực rỡ phạt ngang ngực gã thanh niên, đồng thời chân phải quét ngang hông nữ tử.
Hai người nhanh chóng phản ứng, tung chưởng đỡ đòn, một chưởng một cước của hắn đồng thời va chạm với đối phương, hai người như bị sét đánh. Nữ tử bị chấn lùi lại phía sau, đồng thời đôi tay của gã con trai cũng bị Tiêu Thần nắm chặt.
“Rắc!”
Tiếng xương gãy vang lên, Tiêu Thần đã bẻ gãy đôi tay của hắn, thuận thế đánh thêm một quyền vào ngực hắn khiến hắn gục luôn, ngay sau đó quay ngược lại đá quét ngang nữ tử. Loạt động tác này chỉ một hơi đã xong, có thể nói là phát sinh trong chớp mắt.
Nữ tử thân thủ bất phàm, nhanh chóng lùi lại tránh một cước của hắn, đồng thời lấy ra một quyển trục trông giống một bức tranh, đón gió phất lên, rồi dùng lực tung về phía trước.
Tiêu Thần thất kinh trong lòng, đối với vật này hắn đã khắc sâu trong trí nhớ, lần trước Vương Tử Phong tung ra một quyển trục đã tạo nên một vụ nổ năng lượng đáng sợ, đẩy hắn văng khỏi vách núi hàng trăm thước. Lại một lần nữa thấy được loại công cụ giết người đáng sợ này, theo bản năng hắn lùi lại để tránh.
Bất quá, năng lượng ba động lần này yếu hơn lần trước rất nhiều, Tiêu Thần cho rằng có thể trực tiếp đón đỡ. Nhưng xem ra hắn vẫn không có khả năng đó, nên nhanh chóng tránh né chỉ lưu lại vài tàn ảnh.
Quyển trục bộc phát, giữa ánh sáng rực rỡ, một con độc giác xà dài ba thước trông giống một mũi lao sắc nhọn bắn thẳng vào ngực Tiêu Thần, quanh nó có rất nhiều mũi băng mâu đồng thời bắn tới.
Tiêu Thần ngạc nhiên, hắn cảm giác được con độc giác xà kia chính là do năng lượng thực thể hóa, ẩn chứa một nguồn năng lượng đáng sợ, mà mấy mũi băng mâu kia cũng đều là thực thể, hoàn toàn không phải ảo giác. Điều này khiến hắn cảm thấy quái dị, một quyển trục có thể phát ra nhiều thứ giết người như vậy, quả thật quái dị.
Thân thể Tiêu Thần phát ra ánh sáng nhàn nhạt, nhanh chóng tránh đi chỗ khác chỉ lưu lại tàn ảnh ở chỗ cũ. Cả độc giác xà lẫn những mũi băng mâu đều đánh vào hư không, cuối cùng nổ tung trên mặt đất, toàn bộ băng mâu dài gần hai thước đều cắm thẳng xuống đất, độc giác xà nổ tung dưới đất khoét một hố sâu chừng hai thước.
“Có người đến…” Nữ tử kêu lên thất thanh, nhưng tiếng kêu của nàng ta hoàn toàn bị át trong tiếng sóng ào ạt. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyencc.top
Không còn gì để nói, Tiêu Thần trực tiếp phóng tới, nữ tử xoay người chạy trốn, nhưng cuối cùng bị Tiêu Thần dùng một ngọn giáo trúc xuyên qua thân thể cắm xuống bãi cát, máu tươi nhuộm đỏ cát trắng.
Mặc dù có chút tàn nhẫn, thế nhưng sự thật vốn tàn nhẫn như vậy, chỉ có giết địch mới có thể sinh tồn, không quản làm việc ác…dừng lại một chút Tiêu Thần lại trở về chỗ mấy căn lều.
Gã đực rựa tóc nâu vẫn ở trong căn lều, bên ngoài vẫn còn ba người âm thầm bảo vệ nghiêm mật. Tiêu Thần len lén tiếp cận, hắn dự tính âm thầm tiêu diệt ba tên bảo vệ rồi cuối cùng mới đối phó gã thanh niên tóc nâu.
Tiêu Thần lẳng lặng đến phía sau một tên, nhưng chỉ trong sát na đó, tên này tựa hồ cảm ứng được, từ miệng hắn phát ra một tràng âm tiết cổ quái, tay phải hắn xuất hiện một lưỡi hỏa diễm đao, rất nhanh chém mạnh về phía sau.
Tình huống có vẻ kỳ dị, trường đao do ngọn lửa ngưng tụ thành, nhiệt độ ngọn lửa nóng vô cùng nhưng không thể thiêu cháy bàn tay cầm đao. Hiển nhiên ba tên ẩn nấp này lợi hại hơn mấy người kia nhiều, nếu không thì cũng không thể làm thủ vệ được, gã này cầm hỏa diễm đao cùng Tiêu Thần qua lại hai chiêu vẫn không bị rơi vào thế hạ phong.
Tiêu Thần thở dài một tiếng, nhanh chóng lùi lại, mặc dù hắn có thể giết chết đối phương, nhưng cũng không thể một đòn ăn ngay, hắn không có nhiều thời gian, hơn nữa hai tên kia cũng đang đến chỗ này, và cả gã thanh niên kia cũng đã mở cửa đi ra.
Tiêu Thần không muốn cùng đối phương liều mạng, hiện tại quyết không thể để bị thương.
“Hừ! Ngươi chính là gã Tiêu Thần kia sao? Ta còn chưa tìm giết ngươi thì tự ngươi đã đến nộp mạng. Thực sự là thiên đường có lối mà không đi, địa ngục không cửa lại rúc vào! Nếu không phải núi rừng rậm rạp, cần có một số người nhất định để tìm ngươi, thì ta đã sớm giết ngươi rồi!” Gã tóc nâu cười lạnh lẽo, hắn cực kỳ bình tĩnh, cứ như Tiêu Thần đã là vật nằm trong tay hắn rồi.
Tiêu Thần không nói gì, đối phương là người phương nào hắn cũng không muốn biết, tập kích thất bại, hắn quyết định rút lui.
Ba tên ẩn nấp bảo vệ đều khoảng ba mươi tuổi, tu vi quả thật bất phàm, nhanh chóng truy đuổi Tiêu Thần.
“Uỳnh!”
Giữa rừng đột nhiên xuất hiện mấy dòng năng lượng dao động, tám quyển trục được triển khai từ tám cây đại thụ, phân ra tám hướng quanh khu vực mấy căn lều, dù chúng vẫn chưa bộc phát nhưng đã chặn được đường lui của Tiêu Thần.
“Mặc dù ta không nghĩ ngươi dám đến đây tập kích, nhưng chỗ ta ở đâu phải có thể tùy tiện vào ra, hừ!” Gã tóc nâu ánh mắt lạnh tanh, thần tình tàn nhẫn.
Tám bức vẽ như tám cánh cửa thông vào dị thế giới, mặt trước được bao phủ bởi một quầng đen không thể nhìn thấy được. Tiêu Thần không dám tùy tiện đột vây, hắn hiểu rất rõ sự đáng sợ của những quyển trục, hắn nhặt một cành cây khô trên mặt đất, phóng thẳng vào một quyển trục.
Gã tóc nâu dường như có thể điểu khiển quyển trục, lẩm bẩm những âm tiết quái dị, đồng thời múa tay theo một quỹ tích kỳ dị, bức vẽ lách sang một bên tránh khỏi cành khô rồi bay thẳng đến chỗ Tiêu Thần.