Trường Sinh Giới

Chương 2: Cổ bi thiên đồ


Mây đen vần vũ, trời đất tối đen như mực, hắc ám vô tận giống như tấm màn tử vong bao trùm lên tất cả, từng luồng khí tức âm u khủng bố tràn ra khắp thiên địa.

Xa xa trong những đám mây đen, thấp thoáng một tòa cổ thành bảo nguy nga tráng lệ, từng đạo huyết quang từ bên trong tòa cổ bảo dâng lên trùng thiên, khiến cho những đám mây đen ánh lên màu đỏ thê lương. Khắp nơi tĩnh lặng đến đáng sợ, tất cả tạo nên một không gian trầm tịch đầy vẻ chết chóc.

Tòa cổ bảo tràn ngập sự tang thương của năm tháng, phảng phất như từ viễn cổ phá không mà đến, nó giống như là một dòng suối tử vong, bao phủ lấy vô tận tử khí thập phương, những đám mây đen từ từ bị hút về đó chầm chầm bị cổ bảo thôn phệ.

Hắc sắc vân vụ dần dần biến mất, nhưng bầu trời lại càng tăng thêm vẻ âm u khủng bố, xong quang cổ bảo nổi lên vô tận hài cốt tạo thành vùng biển xương trắng mênh mông, cổ bảo âm u đang lơ lủng trên vùng biển xương trắng, không thể nào diễn tả nổi sự khủng bố và chết chóc của nó.

Từ bên trong cổ bảo, mấy nhân hình khô lâu trên thân có cánh màu xám bay ra, dưới sự bao phủ của vô tận khí tức tử vong, bọn chúng hạ xuống một cô đảo nằm chơ vơ trên mặt biển lớn.

Trên hải đảo, cỏ cây rậm rạp, đâu đâu cũng nghe thấy vượn kêu hổ gầm. Toàn đảo thì địa vực chiếm đến chín phần mười, khắp nơi là rừng rậm nguyên thủy, những cây cổ thụ tán rợp trời, hung thú mãnh cầm khắp nơi, cảnh tượng như ở thời đại man hoang.

Đúng lúc này, một cỗ tử vong khí tức vô cùng âm u lạnh lẽo từ trên cao trùm xuống, khiến cho đám man thú đang gào rống không ngừng trên cô đảo im lặng dần.

Sâu trong đảo tựa hồ còn có Hồng hoang cổ thú sinh sống, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng gầm gừ phẫn nộ, ngoài ra thì tĩnh mịch vô cùng.

Tiêu Thần lúc này đang nằm hôn mê trên bờ cát ở rìa hải đảo, tựa hồ cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương, thân hình vô thức run lên.

Hồi lâu sau, tử vong khí tức âm u mới dần dần biến mất, vùng biển xương trắng cũng dần dần biến mất cùng với tòa cổ thành bảo tang thương ở không trung phía trên mặt biển.

Lúc này, đất trời mới bắt đầu chậm rãi khôi phục lại sinh khí, mấy tiếng thú hống tựa như tiếng long ngâm từ sâu trong hải đảo vang lên, cả hòn đảo dần dần khôi phục lại sinh cơ thường ngày.

Mặt trời nhô lên, cũng không biết là đã trải qua bao nhiêu lâu, Tiêu Thần dần tỉnh lại, những tiếng sóng vỗ rì rầm đập vào màng nhĩ khiến hắn mở bừng hai mắt, trước mặt hắn là biển rộng xanh biếc còn bản thân hắn thì đang nằm trên một bờ cát vàng óng.

Ánh mặt trời thiêu đốt khiến hắn cảm thấy váng đầu hoa mắt, toàn thân đau đớn vô cùng, đầu lưỡi khô rát, đôi môi nứt nẻ. Hắn nặng nhọc cất mình dậy, đảo mắt xem xét tình cảnh xung quanh.

Những đợt gió biển mang theo hơi nóng từ ngoài biển thổi vào, từng đàn chim biển bay lượn trên không trung, trên mặt biển thỉnh thoảng có những con cá lớn nhảy lên khỏi mặt nước tạo lên từng đợt sóng lớn.

Các loại man thú ở sâu trong đảo gào rú giống như thiên lôi đập vào màng nhĩ, Tiêu Thần cảm giác bản thân mình dường như đã quay lại thời đại hồng hoang.

Ven bờ biển là từng rặng rừa xanh ngắt xum xuê quả tỏa bóng mát xuống mặt cát, từng cơn gió thổi qua khiến cho những tán lá rung rinh trông rất mê người.

Cảm nhận được nước dãi trong miệng tựa hồ nhểu ra ngoài, Tiêu Thần gắng sức đứng dậy, lảo đảo đi về phía trước.

Cùng với bóng râm che khuất ánh mặt trời, loại đau khổ như bị nướng chín cuối cùng đã biến mất.

Theo những cơn gió biển thổi tới, tán lá xanh rung rinh nhẹ nhàng, Tiêu Thần rốt cục đã cảm giác được chút mát mẻ sảng khoái.

Mấy quả dừa chín bất ngờ rụng xuống tạo ra những tiếng “bịch bịch”.

Yết hầu của hắn dường như có lửa đốt, cảm giác trong miệng nóng bỏng, lúc này Tiêu Thần khát đến cực điểm, toàn thân run rẩy đau đớn. Nhặt được hai quả dừa lập tức ngồi bệt xuống.

Hắn dùng nguyên khí còn sót lại đập vỡ một quả, sau đó vỗi vã kề miệng vào uống ừng ực từng ngụm nước dừa ngọt mát, loại cảm giác này thật là tuyệt vời, đối với người khát khô cả cổ như Tiêu Thần mà nói, nước dừa hiện giờ đúng là có thể so được với quỳnh tương ngọc dịch.

Tự nhiên lại bị đưa đến Trường sinh giới!

Tiêu Thần ngàn vạn lần tự hỏi, Lan Nặc phải chẳng cũng đã đến nơi này? Còn những nhân vật danh truyền thiên cổ nữa, phải chăng bọn họ cũng sống tại thế giới này? Trong lòng hắn ngập tràn nghi vấn. Đương nhiên, hắn không biết rằng Hoàng gia thiên nữ Triệu Lâm Nhi cũng tiến vào không gian này.

Cuối cùng, hắn yên lặng quỳ trên mặt đất, bái biệt cha mẹ vượt qua thời không, từ nay tiên phàm chia cắt!. xem tại truyencc.top

Hắn là người hành sự quyết đoán, hiện tại cưỡng bách bản thân quên đi những suy nghĩ thế giới cũ, bắt đầu lo lắng phải làm thế nào để sống sót tại thế giới này.

Lặng lẽ ngồi trầm ngâm trên mặt đất, lưng dựa vào một cây dừa xù xì, Tiêu Thần toàn thân lóe lên những những tia sáng trong suốt, cả thân người phảng phất như được bao bọc bởi một tầng hào quang, thiên địa tinh khí không ngừng tụ lại.

Tiếng thú hống không ngừng vang lên, nơi này tịnh không phải là một vùng đất yên tĩnh, hiện tại nhiệm vụ chủ yếu của hắn là làm cho thân thể nhanh chóng khôi phục lại chân nguyên. Tiên Thần vận hành pháp quyết, dẫn đạo thiên địa tinh khí bắt đầu trị liệu thương thế.

Pháp môn mà hắn tu luyện nguyên là được khắc trên một phiến đá thần bí.

Hắn từ nhỏ đến lớn sống bên dòng Hoàng Hà, đoạn chảy qua trước thôn của hắn có nhô lên một tấm bia đá khổng lồ, khi gạt hết bùn rêu thì hiện ra bốn chữ cổ lớn: “Vĩnh Trấn Hoàng Hà”.

Hai bên bờ Hoàng Hà được lưu truyền một truyền thuyết xa xưa, lúc Đại Vũ trị thủy, trên chín tầng trời từng hạ xuống một thần bia trấn định Hoàng Hà khiến cho thiên tai lũ lụt không xảy ra nữa.

Lúc bia đá từ dưới đáy Hoàng Hà lộ ra, dân làng lập tức nhớ đến thần bia được tương truyền từ thời xa xưa liền gột bỏ bùn rêu trên bia, ngày ngày thắp hương lễ bái.

Sau khi được gột sạch, mặt sau của tấm bia hiện lên những vết khắc, đó là một đồ hình thần bí phức tạp, dân làng không thể nào hiểu được và gọi nó là thiên thư.

“Thiên thư chi thuyết” đã gắn bó với Tiêu Thần từ bé, với vô vàn ảo tưởng, mỗi ngày hắn đều chăm chú nhìn thạch bia, cho đến hai tháng sau vào một đêm mưa bão, nước sông Hoàng Hà dâng lên cuốn lấy tấm bia đá chìm vào đáy sông.

Nhưng mà bức đồ hình thần bí phức tạp kia sớm đã được khắc sâu vào trong trí óc nhỏ bé của hắn, cho đến khi hắn bắt đầu tiếp xúc với võ học, bước trên con đường tu luyện thì mới biết đồ hình phức tạp được khắc trên thạch bia đó rốt cục là gì!.

Đó là một tấm luyện khí đồ vừa cổ xưa vừa thần bí do trời ban xuống.

Tiên Thần không biết rằng tấm luyện khí đồ được khắc trên tấm bia đó còn trên cả Thiên công bảo điển trong truyền thuyết. Từ năm mười tuổi hắn đã bắt đầu kiên trì tu luyện, trong vòng mười năm sau đó tuy không ngừng học tập những chiêu thức từ người khác nhưng tâm pháp tu luyện vẫn chưa từng thay đổi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận