Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 23: Bán đấu giá hứa thanh mây




Khu Đảo Xanh.

Tại biệt thự của Lâm Mạc Huy.

Lâm Quế Anh vẫn còn đang hôn mê, dược liệu mà Lâm Mạc Huy cần còn thiếu một cây sen tuyết ngàn năm nên tạm thời không thể làm cho cô ấy tỉnh lại.

Trần Phước Nguyên kính cẩn đứng trước mặt Lâm Mạc Huy, ông ta là do Nam Bá Lộc đặc biệt phái tới để giúp Lâm Mạc Huy làm việc.

“Cậu Mạc Huy, tôi đã nghe ngóng được rồi.” Trần Phước Nguyên trầm giọng nói nói: “Nhà họ Hứa đã mời mấy ông chủ trong ngành y đến để đấu giá cô… cô Thanh Mây…”

Trong mắt Lâm Mạc Huy lóe lên một tia lạnh lẽo, anh lạnh lùng nói: “Rất nhiều người đến sao?”

Trần Phước Nguyên: “Có tám ông chủ, đều là những người khá có năng lực trong ngành y. Nhưng chỉ cần cậu Mạc Huy nói một câu, tôi có thể giữ bọn họ không ra khỏi cửa!”

“Không cần.” Lâm Mạc Huy xua tay, lạnh lùng nói: “Những người này, dám mơ tưởng vợ của tôi, làm sao tôi có thể buông tha cho bọn họ?”

“Cậu Mạc Huy, cậu muốn làm như thế nào xin cứ việc phân phó!” Trần Phước Nguyên lập tức nói: “Hay là tôi phái người dìm bọn họ xuống sông Hải Dương?”


“Vậy thì quá tiện nghi cho bọn họ rồi.” Lâm Mạc Huy nhẹ giọng nói: “Bây giờ là mười giờ rưỡi sáng. Trước bảy giờ tối, tôi muốn bọn họ đều phá sản. Có làm được không?

“Chuyện này…” Trần Phước Nguyên sững sờ, chuyện này độ khó đúng là không thấp.

“Trên Tiểu Quy Nguyên Đan còn có Đại Quy Nguyên Đan, hiệu quả gấp mười lần Tiểu Quy Nguyên Đan.” Giọng nói của Lâm Mạc Huy lành lạnh nói: “Nếu cho ông phương thuốc này…”

Tiểu Quy Nguyên Đan đã có giá trị hơn bảy mươi tỉ, vậy Đại Quy Nguyên Đan phải có giá tới hơn ba trăm tỉ!

Trần Phước Nguyên lập tức đứng thẳng người hưng phấn nói: “Cậu Mạc Huy, cậu đừng lo lắng. Nếu trước năm giờ tối tôi không làm cho bọn họ phá sản, tôi sẽ đem đầu tới gặp cậu!”

“Không cần năm giờ!” Lâm Mạc Huy xua tay: “Nói bảy giờ là bảy giờ. Tôi muốn bọn họ biết, là tự bọn họ dính líu tới chuyện này mà phải phá sản!”

Trần Phước Nguyên: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lí ổn thỏa!”

Sáu rưỡi tối, cả nhà Hứa Thanh Mây vội vã đến biệt thự nhà họ Hứa. Hứa Thanh Tùng đích thân gửi thông điệp tới bọn họ, nếu tối nay không đến, anh ta sẽ trực tiếp gọi cảnh sát bắt cả nhà bọn họ.

Vừa bước vào Phương Như Nguyệt lại bắt đầu dặn dò: “Lát nữa thấy ông cụ Quân phải nói rõ ràng cho ông ấy biết, chuyện này do Lâm Mạc Huy làm, không liên quan gì đến chúng ta. Muốn tìm thì cứ tìm Lâm Mạc Huy đi!”

Hứa Đình Hùng mạnh mẽ gật đầu, Hứa Thanh Mây đang muốn mở miệng nói chuyện ương Như Nguyệt đã cả giận nói: “Con im miệng, còn nói nữa, mẹ cùng bố chết cho con xem!”

Cô đành bất đắc dĩ mà im lặng, hốc mắt rưng rưng.

Vào cửa đã thấy Hứa Khánh Quân cùng người nhà họ Hứa đã đợi ở đó từ bao giờ.

“Bố…” Hứa Đình Hùng lập tức đi tới chào hỏi: “Bố nghe con nói, tất cả chuyện này đều là do…”

“Được rồi, con không cần nói!” Hứa Khánh Quân xua tay: “Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, bố cũng không thể đuổi cùng giết tật mọi người được!”

Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt vui mừng khôn xiết không ngừng nói: “Cảm ơn bố, cảm ơn bố!”

“Tuy nhiên, mọi người nếu đã là một gia đình, vậy tất nhiên cũng phải cân nhắc đến lợi ích của gia đình!” Hứa Khánh Quân liếc nhìn Hứa Thanh Mây: “Thanh Mây, tối nay có vài ông chủ lớn sẽ đến nói chuyện hợp tác với chúng ta. Tối nay, cháu phải tiếp đãi bọn họ cho tốt!”

“Hả?” Vẻ mặt Hứa Đình Hùng lập tức thay đổi rõ rệt: “Bố, ý của bố là gì?”

“Vậy anh nói đó là ý gì?” Hứa Khánh Quân trừng mắt nói.


“Bố, con bé… con bé là cháu gái của bố…” Phương Như Nguyệt vội nói.

Hứa Khánh Quân: “Nó là cháu gái của tôi, vì vậy nó càng nên làm những việc có lợi cho gia đình chúng ta! Gia đình đã nuôi nấng nó nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không thể đóng góp chút gì cho gia đình sao?”

Phương Như Nguyệt: “Nhưng, bố… bố đây là…”

“Câm miệng!” Hứa Khánh Quân tức giận: “Chỉ một câu thôi, nếu tối nay nó chịu tiếp đãi khách quý cho tốt, thì cả nhà các người sẽ không sao cả. Nếu chiêu đãi không tốt, hừ, đêm nay tất cả đều sẽ phải ngồi tù!”

Hứa Đình Hùng cùng Phương Như Nguyệt đều bị dọa sợ, cúi đầu không dám nói thêm một lời nào nữa. Hứa Khánh Quân luôn thích con trai hơn con gái, trong mắt ông ta, cháu gái chính là làm ăn thua lỗ, cháu trai mới là khúc ruột thịt.

Hy sinh cháu gái của mình vì lợi ích của gia đình, ông ta căn bản sẽ không do dự chút nào!

Hứa Thanh Mây khóc nức nở: “Bố, mẹ, làm sao bây giờ…”

Hai người Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt mắt cũng đỏ hoe, nhưng bây giờ bọn họ có thể làm gì?

“Tất cả đều trách Lâm Mạc Huy vô dụng!” Hứa Thanh Tuyết tức giận nói: “Nếu không phải do anh ta, sao có thể có chuyện như bây giờ chứ!”

Phương Như Nguyệt cũng phẫn nộ nói: “Sao chổi này chỉ biết gây rắc rối cho nhà chúng ta. Đúng là một thứ rác rưởi, gây chuyện rồi bỏ chạy, một chút trách nhiệm cũng không có, cậu ta căn bản không phải là một người đàn ông!”

Hứa Đình Hùng: “Đã nói nên ly hôn với cậu ta từ lâu rồi, con không chịu nghe. Đây là kết quả của sự bốc đồng mà con phải trả.”

Nghe những lời oán giận của bố mẹ và em gái, Hứa Thanh Mây chỉ cảm thấy lạnh sống lưng. Buổi sáng Lâm Mạc Huy rời đi đã không còn thấy quay trở lại, anh đã nói sẽ không để cho cô chịu thêm chút ủy khuất nào, nhưng anh có thể làm được sao?

Lúc này bên ngoài có tám người đàn ông đi vào. Khi nhìn thấy Hứa Thanh Mây, hai mắt bọn họ lập tức sáng lên, tất cả đều tham lam nhìn chằm chằm vào cô.

Tám người này đều từng có quan hệ làm ăn với nhà họ Hứa. Về cơ bản, trước đây họ đều đề cập tới việc nếu Hứa Thanh Mây chịu tiếp bọn họ, bọn họ sẽ cho cô dự án, nhưng tất cả đều bị cô từ chối. Hứa Thanh Tùng chế nhạo nói: “Chị Thanh Mây, chị đã cân nhắc chưa? Chị chịu hy sinh bản thân hay để bố mẹ ngồi tù với chị?”

Hứa Kiều Linh hi hi cười: “Quả thực thì chuyện này cần gì phải cân nhắc chứ? Chẳng phải chỉ là chuyện nhỏ thôi sao, mấy ông chủ này nhất định sẽ rất thương tiếc chị! Nói không chừng, chị có thể còn yêu thích loại chuyện này nữa đó.”

“Nói không sai!” Một ông chủ tai to mặt lớn nở nụ cười nói: “Cô Thanh Mây, đừng lo lắng, con người tôi biết thương hoa tiếc ngọc nhất đó!”

“Con lợn chết tiệt, đêm nay cô Thanh Mây chắc gì đã chịu tiếp ông.”

“Hừ, vậy chúng ta dựa vào năng lực của chính mình xem! Người ra giá cao nhất sẽ được hưởng thôi.”


Tám người bắt đầu lớn tiếng ồn ào, như thể Hứa Thanh Mây đã trở thành đồ vật trong túi có thể đem lập tức đem ra định giá.

Hứa Thanh Mây vô cùng tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Có chết tôi cũng không cho bọn họ đụng vào!”

“Hừ, vậy chị cứ thử xem.” Hứa Thanh Tùng chế nhạo: “Nếu như chị không nghe lời, tôi đây cam đoan, bố mẹ chị cùng với em gái chị sẽ sống không bằng chết.”

Trong lòng cô lập tức lạnh ngắt, người thân chính là là điểm yếu của cô. Chẳng lẽ lần này cô thật sự sẽ bị vũ nhục sao?

Hứa Thanh Tuyết sợ tới mức lạnh run, thấp giọng nói: “Chị à, hay là… hay là chấp nhận số phận của mình đi. Chị nên vì gia đình mà kiếm thêm nhiều dự án, sau này… nhà chúng ta cũng có thể được thơm lây!”

“Con nói cái gì?” Phương Như Nguyệt tức giận mắng: “Nó là chị gái của con, sao… sao con có thể nói những lời như vậy?”

Sắc mặt Hứa Thanh Tuyết tái mét: “Con cũng không muốn như vậy, nhưng… nhưng phải làm sao bây giờ?”

Phương Như Nguyệt cũng bật khóc: “Lâm Mạc Huy, cậu cái tên giết người ngàn đao này, đến cả vợ mình cũng không bảo vệ được, còn là một thằng đàn ông sao?”

“Lúc này nhắc tới cái tên cặn bã đó cũng vô dụng rồi!” Hứa Đình Hùng nghiến răng: “Cậu ta là con rùa rụt cổ, bây giờ đã trốn đến tận nơi nào rồi, sao có thể lộ diện?”

“Các người nói xong chưa?” Hứa Thanh Tùng cười lạnh một tiếng: “Khách đều đã đến rồi, các người sao còn không nhanh đi vào?”

“Hứa Thanh Mây, đừng nói tôi không nhắc nhở chị. Nếu chị dám nói nửa chữ không, cả nhà chị sẽ trực tiếp ngồi tù.”

Hứa Thanh Mây nắm chặt tay, hai mắt cô không có chút cảm xúc, định dứt khoát đập đầu chết ở đây.

Đúng lúc này, một giọng nói đều đều từ ngoài cửa truyền đến: “Toàn bộ khách đều ở đây rồi sao? Vậy đúng là phải nhanh chóng đi vào thôi, bằng không sẽ không kịp xem kịch vui mất!”

Vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc Lâm Mạc Huy chậm rãi đi tới.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận