20 năm trước, khi Tiên Đế Đại Nam vẫn còn trị vì, Vrahta đã từng xuất quân hỗ trợ Đại Nam chiến đấu tại biên giới Bắc Hà. Viên đại pháo này đã trở thành nỗi khiếp sợ kinh hoành cho quân đội Bắc Hà.
Đại Lực Pháo! Cuồng Phong Đại Lực Đạn!
Ngay khi đạn pháo bắn ra, hai vị Bác sĩ cũng xuất thủ, một trái một phải, vây lấy đường lui của Vương Vũ Hoành.
Vị bên trái đã già, da nhăn nheo, mặc chiếc áo blouse cáu bẳn. Ông ta rút ra một ống tiêm, tiêm thẳng vào bắp tay trái của mình.
Cánh tay trái nhăn nheo bỗng gồng lên gân guốc, trong chốc lát đã biến dị thành một cánh tay quái thú, dài gần 2m.
Hoá Hình Sư. Sử dụng các ADN đột biến để biến đổi chính cơ thể mình.
Cánh tay đột biến vung vẩy trên không, những móng vuốt bẩn thỉu quơ về phía Vương Vũ Hoành.
Vị bên phải, tuổi đã trung niên, rút ra 10 cái ống nghiệm, bên trong đựng các loại máu có màu sắc khác nhau, có đỏ, có đen, có cả màu xanh lá cây, có loại còn đang sủi bọt.
Gã hất 10 loại máu vào trong không trung, các loại máu pha trộn lại trên không, tạo thành 1 thứ dung dịch đặc quánh sủi bọt xèo xèo.
Hắn giơ tay, kéo lấy đống chất lỏng, rút ra thành môt thanh Huyết Kiếm. Cây Huyết Kiếm này, pha chế bởi máu của các loài hung thú và bản thân hắn, với một tỉ lệ nhất định, chứa kịch độc, lại sắc bén vô cùng.
Huyết học, và Di truyền học, đều là 2 phân ngành của Y học, phát triển từ môn Sinh học. Hai vị Bác sĩ này, đều đã đạt 4 học vị Tiến sĩ, tuy không nói là những giáo sư đầu ngành trên thế giới, nhưng cũng có rất nhiều tiếng tăm trong giới học thuật.
Cuồng Phong Đại Lực Đạn, chỉ là yểm hộ cho 2 người lao lên. Bọn họ đã nhắm sẵn đường lui của Vương Vũ Hoành.
Vương Vũ Hoành không tránh. Không phải vì hắn ngại 2 người giáp công, mà bởi vì không tránh là lựa chọn tốt ưu nhất. Hắn tách đôi đũa ra thành hình chữ V, hướng về viên đạn, lắc cổ tay một vòng.
Một vòng lắc này, đôi đũa như cánh quạt, thổi ra cuồng phong, ngược chiều với cuồng phong của viên đạn. Hai cơn lốc bắt đầu triệt tiêu nhau. Tiếng gió rít gào càng ầm ĩ hơn nữa.
Gió hình thành từ chênh lệch áp suất. Nghiên cứu cách tạo ra chênh lệch áp suất, là có thể tạo thành gió. Tự Nhiên Thuật Sư, có thể tạo ra gió.
Vương Vũ Hoành có thể tạo ra gió, nguyên nhân thật ra rất đơn giản, đôi đũa của hắn vừa bị đốt lửa. Lửa tạo nên khí nóng. Khí nóng có áp suất thấp. Gió từ nơi có áp cao thổi tới nơi áp thấp.
Nguyên lý nghe có vẻ đơn giản, nhưng thực tế, Tự Nhiên Thuật Sư, phải biết cách điều chỉnh khí lực của bản thân, để trợ lực cho chiêu thức của mình. Đâu thể chỉ hươ hươ đôi đũa là có thể tạo nên cả một cơn cuồng phong.
Hai luồng gió triệt tiêu nhau, phong áp cũng giảm, lúc này Vương Vũ Hoành mới ung dung bước một bước sang trái. Hắn thấy rất rõ ràng, vị Bác sĩ cầm thanh Huyết Kiếm đang chém xuống người mình.
– Không hổ danh du học Phú Sơn Đảo. Huyết học rất có bài bản, mà Kiếm Pháp, cũng rất tự nhiên.
Vị Bác sĩ này nhíu mày. Lời nói này, nghe thế nào cũng thấy giống trưởng bối động viên hậu bối. Trong bối cảnh sinh tử này, nghe càng mỉa mai.
Gã chỉ thấy, chớp qua trước mắt mình, một đôi đũa, lại giống như một chiếc bút, vẽ trong không trung một nét tuyệt đẹp, vụt qua gã. Hay đúng hơn, là gã đã vụt qua Vương Vũ Hoành.
Huyết Kiếm của hắn chém vào không khí. Trong khi bụng của hắn, máu đã tuôn chảy ào ào. Hắn lịm dần, rơi xuống đất.
Vị bác sĩ có cánh tay đột biến cuối cùng đã tới kịp. Nhìn đồng nghiệp của mình tử trận, ông già thét luôn, vung cánh tay to lớn đập về phía hắn.
“Phập!”
Đôi đũa cắm thẳng vào một điểm khuỷu tay của ông ta. Cả cánh tay to đùng bỗng nhiên nặng nề, không thể động đậy, gân mạch cuộn lên, phồng rộp. Ngay cả những bộ phận khác không bị đột biến, cũng bắt đầu run rẩy, quằn quại.
– Phương pháp đột biển rất khá, nhưng lại quá dựa vào kinh nghiệm, khuyết thiếu lý luận. Độ tương thích khá tốt, nhưng vẫn còn rất nhiều sơ hở. Kinh mạch quá hỗn loạn. Nếu bị địch nhân điểm vào tử huyệt, cẩn thận bị phản phệ nha. À mà, phản phệ mất tiêu rồi còn đâu…
Ông già trợn mắt, không còn kịp nghe Vương Vũ Hoành chép miệng làu bàu nữa. Toàn bộ thất khiếu của ông ta lùng bùng, trào máu. Ông ta rơi xuống đất, đôi mắt vẫn còn trợn trừng.
Cho tới giờ, Vương Vũ Hoành vẫn chỉ dùng hai chiếc đũa.
Văn giật mình nghe giọng nói của Linh. Giống như đa số những học sinh trường Kình Ngư khác trong nhà thể chất này, nó cũng há hốc mồm ngơ ngác chứng kiến trận chiến trên màn hình.
– Cầm cây đũa chọc vào tay ấy á?
– Không phải! Trước đó kìa. Bệ hạ cầm đôi đũa mà chém ra một đường nhìn như Kiếm Pháp ấy!
– Ưm. Nhìn rất đẹp!
– Bạn thì biết cái gì gọi là đẹp chứ – Linh bĩu môi chê bai – Mình muốn nói là chiêu ấy xấu tệ luôn!
– Xấu sao? – Thằng Văn ngơ ngác.
– Chiêu đó nhìn như Kiếm Pháp, nhưng rõ ràng lại là Thư Pháp. Mẹ mình cũng biết Thư Pháp, mình vẫn hay nhìn mẹ viết. Bệ hạ biến đôi đũa thành bút, nét vừa rồi chắc chắn là Vịnh Sơn Hoạ Thuỷ! Nhưng vẽ ra một nét này, ngòi bút vừa phải cứng rắn, kiên quyết, vừa phải mềm mại, thanh thoát. Vịnh Sơn Hoạ Thuỷ, phải vừa có Sơn, vừa có Thuỷ. Sơn thì hùng vĩ, Thuỷ thì uốn lượn. Nhưng nét vừa rồi, Sơn thì lùn tịt, Thuỷ thì cứng đơ, cứ như là dùng quãng đường nhanh nhất để đi nét vậy, Như vậy là theo đuổi kết quả, buông tha cho thẩm mỹ, không thể chấp nhận được!
– Chỉ cần đạt được kết quả… là ổn rồi mà. – Văn gãi đầu, nó nghĩ như vậy cũng rất hợp lý.
Linh trừng mắt nhìn nó, bĩu môi. Thằng này cũng không biết nghệ thuật là cái quái gì.
Thứ mà mọi người gọi là Âm nhạc, trong mắt Vương tộc, chỉ là một chuỗi âm thanh có tiết tấu. Hội hoạ, chỉ là màu sắc, đường nét, hình khối đứng chung với nhau trên một trang giấy. Văn học, chỉ là tổ hợp các ngôn từ.
Trong lúc hai đứa nhóc đang tán nhảm, trên bầu trời thành Vira, chiến sự vẫn tiếp diễn.