Trong lòng Khương Thiến lại run lên.
Nàng rất rõ ràng, sự yêu thương của tổ mẫu trước giờ đều là có điều kiện.
Phụ thân nàng có tiền đồ hơn so với Đại bá phụ, làm đích nữ duy nhất của phụ thân, nàng từ nhỏ đã nhận được yêu thương nhiều hơn so với các tỷ muội khác, sau khi nàng gả đến Trường Hưng Hầu phủ tổ mẫu càng coi trọng hơn mấy phần, điều này là từ mỗi lần nàng về nhà ngoại dựa vào thái độ của tổ mẫu liền có thể nhìn ra.
Thế nhưng hai lần gần đây, tổ mẫu rõ ràng có chút không đúng.
Khương Thiến lặng lẽ nhìn về phía Nhị thái thái Tiêu thị, trên mặt Tiêu thị mang nét cười vừa đúng, nhìn không ra chút manh mối nào.
Ánh mắt của nàng liền lướt qua mấy người, rơi vào trên người Khương Tự.
Thiếu nữ yên lặng ngồi ở trong góc trên người mặc một váy áo màu xanh tươi nửa mới nửa cũ, trên búi tóc Song Nha kế quy củ cài hai đóa trâm hoa bình thường, mặt mày tinh xảo bao phủ tia hờ hững việc không liên quan đến mình.
Dù là như thế, nàng vẫn cứ đẹp đến như phát ra ánh sáng, khiến người ta nhìn vào liền sinh ra cảm thán tạo vật bất công.
Nghi hoặc trong lòng Khương Thiến liền nặng hơn.
Trong sáu vị cô nương Bá phủ, đại tỷ thiên tính nhu nhược, Tam muội là nữ nhi con trai thứ, Ngũ muội, Lục muội đều là thứ nữ, ưu tú nhất chính là Khương Tự.
Khương Tự rất rõ ràng ưu thế về tướng mạo của mình, cho dù ở trong nhà, mỗi lần xuất hiện trước mặt người khác đều là dáng vẻ tỉ mỉ trang điểm qua.
Chừng nào thì bắt đầu thay đổi thế?
Khương Thiến lập tức nhớ tới, hai ngày trước khi về nhà ngoại Khương Tự ăn mặc rất tùy ý, chỉ là khi đó nàng bị Khương Tự khiêu khích một cách khó hiểu nên tức giận không nhẹ, không để ý đến điểm này.
Khương Thiến cũng không phải là người ngu, mặc dù không có chứng cớ gì, nhưng lại chắc chắn thái độ chuyển biến vi diệu của Phùng lão phu nhân ắt hẳn có liên quan đến Khương Tự.
“ Thiến Nhi, nếu đã làm vợ người ta, thì không cần về nhà ngoại thường xuyên như thế, miễn cho Hầu phủ có ý kiến.” Phùng lão phu nhân nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương bên trái nói.
Khương Thiến nhu thuận gật đầu: “ Cháu gái hiểu được, chỉ là ngày hôm trước về thấy tổ mẫu khí sắc không được tốt lắm, trong lòng không bỏ xuống được, nên mới trở về xem sao.”
Khương Tự lặng lẽ cong khóe môi.
Khương Thiến vì thể hiện hiếu thuận, quả nhiên không nhắc tới thư của nàng, mà là về đây tự mình cẩn thận quan sát sắc mặt.
“ Nha đầu con thật sự là có lòng. Đến cái tuổi này của tổ mẫu, người cũng đã sắp xuống mồ rồi, còn có cái gì mà khí sắc với không khí sắc.” Lời của Khương Thiến khiến Phùng lão phu nhân rất là dễ chịu, cười đến nếp nhăn trên khóe mắt đều giãn ra.
Khương Thiến che miệng cười nói: “ Lời này của tổ mẫu sai rồi, lấy thân thể cùng phúc báo của người nhất định sẽ sống đến một trăm tuổi.”
“ Đúng vậy, chờ Thương Ca nhi lấy vợ sinh con, tằng tôn của Người trưởng thành còn chờ Người chọn nàng dâu cho nữa mà.”Nhị thái thái Tiêu thị phụ họa nói.
Khương Thương là trưởng tôn, là long phượng song sinh với Khương Thiến, hiện giờ cũng chưa cưới vợ.
Khác với nhà huân quý kết hôn sớm, những học trò đi đường khoa cử phần lớn kết hôn muộn, bọn họ một khi thi đậu công danh, xuất thân của nhà gái có thể bay lên một tầm cao mới.
Cử tử (Học trò được cử đi thi) của Đại Chu vì đậu Tiến sĩ mà nhịn đến ngoài ba mươi mới thành thân có khối người, chớ nói chi là Khương Thương còn chưa tới hai mươi tuổi.
Phùng lão phu nhân hiển nhiên cũng không vì Khương Thương đến nay chưa lập gia đình mà sốt ruột, nghe vậy thì nở nụ cười.
Bà vừa cười, mắt trái bỗng nhiên nhói đau một cái, giống như có một cây châm đột nhiên đâm vào mắt vậy.
Phùng lão phu nhân lập tức nhắm mắt, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.
Bầu không khí hòa hợp trong phòng bỗng nhiên đình trệ.
Nhị thái thái Tiêu thị cùng Khương Thiến liếc nhau, đều có chút nghi hoặc.
Một lát sau, Phùng lão phu nhân chậm rãi mở mắt.
“ Lão phu nhân ——”
Phùng lão phu nhân nhấc tay, ngăn Tiêu thị nói chuyện, thản nhiên nói: “ Ta có chút mệt mỏi, các ngươi tất cả giải tán đi.”
“ Tổ mẫu ——” Bỗng nhiên bầu không khí chuyển đổi khiến Khương Thiến thấy hơi không cam lòng.
Phùng lão phu nhân nhìn chằm chằm Khương Thiến một chút, đè xuống cảm xúc phức tạp: “ Nếu đã trở về, liền bồi mẹ ngươi ăn bữa cơm rồi hãy trở về.”
Tiêu thị nghe xong lời này, trên mặt lập tức nóng lên.
Bà nào nghe không ra, Phùng lão phu nhân còn vì chuyện bà thám thính Từ Tâm Đường mà buồn bực đây mà.
Nhưng Khương Thiến lại không biết những khúc mắc này, thấy Phùng lão phu nhân như thế, đành phải theo đám người lui ra ngoài.
Nhìn Khương Tự tiêu sái rời đi, Khương Thiến mấp máy bờ môi, có ý muốn gọi lại nói với nhau vài câu, Tiêu thị lại nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Khương Thiến nhìn về phía Tiêu thị.
“ Đi Nhã Hinh Uyển đi.”
Hai mẹ con trở về Nhã Hinh Uyển, cho lui hạ nhân, Khương Thiến không kịp chờ đợi hỏi: “ Trong phủ hẳn là đã xảy ra chuyện gì? Con cảm thấy thái độ của tổ mẫu có chút kỳ quái.”
Tiêu thị chịu đựng xấu hổ đem tình huống kể cho Khương Thiến nghe.
“ Mẫu thân xác thực quá nóng nảy, lấy tính tình mạnh mẽ của tổ mẫu, sao có thể tha thứ cho việc có người tìm hiểu chuyện của Từ Tâm Đường chứ. Nương nếu như nhẫn nại một thời gian rồi lại ra tay, thì Khương Tự sẽ không thể kéo tới trên người tổ mẫu, một vãn bối như nàng ta lại chống đối nương như vậy, tổ mẫu sẽ không chấp nhận được.”
“ Nương vốn nghĩ lúc ấy cho chút giáo huấn sẽ làm cho nha đầu kia về sau trung thực hơn, ai ngờ được tính tình nó lại như lưu manh không biết xấu hổ!” Tiêu thị vừa nghĩ tới bị một vãn bối làm cho mặt xám mày tro, trong lòng liền nén giận.
“ Không đúng ——” Lông mày thanh tú của Khương Thiến nhíu lại.
“ Sao vậy, Thiến nhi?”
“ Thái độ của tổ mẫu không phải từ chuyện mẹ phái người nghe ngóng Từ Tâm Đường mới không đúng.” Khương Thiến hiển nhiên không phải người sơ ý, nhíu mày cẩn thận suy tư.
Một lát sau, lông mày nàng giãn ra, ngữ khí chắc chắn nói: “Là giấc mộng kia, ngày đó sau khi Khương Tự bỗng nhiên nhắc đến gặp một giấc mộng, thái độ của tổ mẫu mới bắt đầu không đúng!”
“ Khương Tự mơ thấy hai con gà cảnh mổ mắt của nó?” Tiêu thị ở phương diện này cũng không ngốc, suy nghĩ chốc lát sắc mặt đột nhiên thay đổi, “ Ta hiểu rồi, tổ mẫu con chắc chắn là từ hai con gà cảnh kia liên tưởng đến trên người con!”
Khương Thiến có chút không thể hiểu được: “ Cái này có quan hệ gì tới con?”
Trong mắt Tiêu thị lóe lên tia tàn khốc: “ Khương Tự không phải hỏi tổ mẫu con có gặp ác mộng hay không sao, nói không chừng nó gặp giấc mộng kia là giả, tổ mẫu con gặp giấc mộng kia mới là thật, chỉ là nha đầu chết tiệt kia không biết làm sao nghe được phong thanh! Thiến Nhi con nghĩ đi, trong các cô nương Bá phủ con đứng hàng nhị, vẫn là thuộc gà……”
“ Tổ mẫu còn tin những cái này?” Sắc mặt Khương Thiến trở nên khó coi.
Khương Tự mắt cao hơn đầu, đối với tỷ muội Bá phủ thái độ nhàn nhạt, duy chỉ có đối với nàng là khá thân cận, làm sao bỗng nhiên liền thành tình trạng này?
Về phần tổ mẫu, yêu thương nàng nhiều năm như vậy, thật sự sẽ vì một giấc mông không thể hiểu được liền chán ghét mà vứt bỏ nàng ư?
“ Thiến Nhi con còn trẻ, chờ đến cái tuổi này của nương thì sẽ biết, con người ấy à, tuổi tác càng dài càng tiếc mệnh, cho nên sẽ càng thêm tin tưởng những thứ này.”
Khương Thiến chậm rãi gật đầu, trên mặt đột nhiên phủ kín sương lạnh, lẩm bẩm nói: “ Vốn dĩ con còn có chút không đành lòng ——”
“ Thiến Nhi, con đang nói cái gì?”
Khương Thiến hoàn hồn: “Không nói gì.”
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vàng, tiếp đó là thanh âm của nha hoàn truyền đến: “ Phu nhân, Từ Tâm Đường bên kia xảy ra chuyện rồi.”
Tiêu thị lập tức kêu nha hoàn tiến vào: “ Đã xảy ra chuyện gì?”
“Một con mắt của Lão phu nhân bỗng nhiên không nhìn thấy nữa!”
“ Cái gì?” Tiêu thị không khỏi lui lại nửa bước, nghĩ đến suy đoán vừa rồi của hai mẹ con, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía Khương Thiến.