Edit: Diệp.Beta: Ly.Rotgar ẩn mình bên cửa sổ, từ bên ngoài không thể phát hiện ra bóng dáng hắn, hắn đứng ở trên cao, nhìn đám người phía dưới không chút phát giác gì.Trước kia hắn đã từng tới Nhân giới, hắn biết Thánh Tử nhất định phải trải qua thí luyện mới có tư cách trở thành người kế vị Giáo Hoàng, cũng biết đây là Thánh Tử đang thí luyện.
Khi mỗi một Thánh Tử rời khỏi Thánh Điện không được mang theo bất kỳ kẻ nào.Trong giáo đình có lẽ có cái gọi là tín đồ vô cùng thánh kính của nữ thần Quang Minh, nhưng cũng có những người bất đồng chính kiến chỉ muốn trục lợi.
Tỷ lệ thất bại trong quá trình thí luyện của Thánh Tử có thể đạt tới hơn một nửa, đa số bọn họ không phải chết trong miệng ma thú, mà là chết trong tay “Người một nhà.”Rotgar chưa từng gặp Thánh Tử nào, trong trí nhớ của Ulysses cũng không có quen biết với đối phương, mà hắn có tự tin khi hắn bám vào người sẽ không bị bất kỳ ai, bao gồm Giáo Hoàng nhìn ra được.
Dù thực sự có ngoại lệ, Thánh Tử phát hiện ra manh mối thì đang trong thí luyện, Thánh Tử sẽ không tự tìm phiền toái.(Anh Thánh Tử không rảnh xử lí Ác Ma, thân mình còn lo chưa xong nữa mà)Tình huống trước mắt này rất thú vị.Chắc là Thánh Tử phát hiện dấu viết “Người một nhà” đến thăm mới cố ý dẫn đối phương tới chỗ hắn, mượn tay hắn làm suy yếu lực lượng “Người một nhà”.Rotgar cũng không ngại thuận tay giết vài người, nhưng hắn vô cùng chán ghét bị người ta ép giết người.Cái tên Thánh Tử kia cũng dám chơi thủ đoạn với hắn á, vậy hắn cũng nên để cho đối phương tự mình cảm nhận được mình đang làm chuyện ngu xuẩn cỡ nào nhỉ.Rotgar biết, nếu hiện tại hắn lập tức lên tiếng nói với đám chuột này bọn họ tìm sai người rồi thì chúng sẽ nhanh chóng rút đi, tìm cơ hội khác.Nhưng hắn không chờ được lâu như vậy.Cái tên Thánh Tử Victor kia tự mình chọc phiền toái, đừng nghĩ để hắn xử lý.Rotgar đội mũ lên, giấu kỹ mái tóc dài màu vàng kim nhạt thuộc về Ulysses, lúc những con chuột kia còn chưa tiếp cận, hắn nhảy xuống lầu từ cửa sổ.Nguyên tố thân hoà của Ulysses có cả nguyên tố phong, là một pháp sư tứ tinh thiên tài trẻ tuổi, Ulysses sử dụng cũng vô cùng thuần thục nguyên tố thân hoà của bản thân.
Việc này cũng tiện nghi cho Rotgar, sau khi hắn bám vào người khác có thể sử dụng năng lực của người bị hắn bám vào.
Hắn điều khiển tinh vi lực lượng của nguyên tố phong, bay thấp rồi nhẹ nhàng mà ổn định đáp xuống đất.Sau đó hắn cất bước đi tới nơi Victor ở.Khi Rotgar đột ngột nhảy ra từ cửa sổ, mấy người đang chuẩn bị vây lại đây hoảng sợ, người dẫn đầu vội vàng ngăn cản động tác của đồng bọn, thấy người mặc pháp bào kia nhanh chóng đi về một phía nào đó, người dẫn đầu tự hỏi một cái chớp mắt rồi lập tức ra hiệu các đồng bọn đuổi theo.Rất nhanh, Rotgar đã đến trước tòa nhà của Thánh Tử, đương nhiên hắn sẽ không gõ cửa mà là đạp cửa đi vào.Nơi Ulysses thì vẫn còn người hầu của hắn, nhưng nơi này chỉ có một mình Thánh Tử.
Sau khi Rotgar đạp cửa đi vào, hắn thấy tên Thánh Tử kia đang đứng bên trong, tựa như đã chờ đợi rất lâu rồi.“Xin cho phép tôi chuyển lời xin lỗi tới các hạ.” Victor nhẹ nhàng gật đầu, mái tóc dài màu bạc của anh ta mềm mại rũ xuống ở sau lưng, óng ả như tấm vải sa tanh động lòng người.Sau khi “Ulysses” xuất hiện, anh ta đã biết là kế hoạch họa thủy đông dẫn (*) của mình thất bại, nhưng anh ta cũng không hoảng loạn, anh ta vẫn bình thản như cũ nhìn đối phương nói: “Lúc trước là tôi thất lễ.
Nhưng chắc hẳn bây giờ nói còn kịp, tôi hy vọng có thể cùng các hạ trở thành bạn bè, tôi tin tưởng tương lai nếu các hạ muốn kế thừa tước vị của cha ngài thì phải có trợ giúp của tôi.”(*) Hoạ thuỷ đông dẫn: có nghĩa là sử dụng một số biện pháp nhất định để ngăn bản thân mình khỏi bị tổn thất, để người khác gánh chịu những mất mát thay mình.Rotgar cười lạnh, Ulysses nghĩ thế nào hắn không biết, nhưng hắn đương nhiên khinh thường làm bạn bè với nhân loại.Victor cơ hồ chắc chắn Ulysses, một người con thứ của công tước sẽ không từ chối cành ôliu anh ta đưa ra, chỉ cần hai pháp sư tứ tinh bọn họ liên thủ, muốn diệt trừ những kẻ đánh lén đó không khó.Nếu anh ta hoàn thành thí luyện thì Ulysses sẽ có một người bạn cực có giá trị, anh ta tin vị pháp sư tứ tinh trẻ tuổi này đủ thông minh hiểu được.Một mình anh ta đối mặt với những người vây công đó sẽ hơi vất vả, thậm chí gặp nguy hiểm.
Ban đầu anh ta đưa bọn chúng đến tòa nhà của Ulysses cũng không phải muốn đẩy Ulysses vào chỗ chết, anh ta chỉ hy vọng Ulysses có thể hấp dẫn lực chú ý của kẻ địch, cho anh ta một nhân cơ hội tốt ra tay diệt trừ bọn họ.Anh ta không thể bị thương, bằng không sau đó rất khó thoát khỏi những kẻ tập kích khác.Chính là vì Victor chắc chắn đối phương sẽ dễ dàng đồng ý đề nghị của mình nên khi Rotgar sử dụng phong nguyên tố lao đến trước mặt anh ta trong chớp nhoáng, anh ta còn không kịp phản ứng.Rotgar cười lạnh, bắt lấy cánh tay Victor, ném anh ta ra ngoài.Victor phản ứng lại ở giữa không trung, nhanh chóng điều chỉnh tư thế, vững vàng đáp xuống đất.
Dù trong lòng tràn đầy nghi hoặc nhưng Victor biết lúc này không phải cơ hội tốt để dò hỏi, bởi khi anh ta vừa xuất hiện ở bên ngoài thì đã bị nhóm tập kích vây công.Nhìn thấy mái tóc dài màu bạc mang tính biểu tượng kia của Victor, nhóm tập kích nhanh chóng xông tới, mặc dù bọn họ rất tò mò làm sao anh ta lại bị người khác ném ra, nhưng lúc này giết người mới là chính sự!Victor nhíu mày, duỗi tay sờ lên mặt dây chuyền chữ Y đảo ngược trên cổ, nó lớn hơn nhiều so với mặt dây chuyền bình thường, một bàn tay anh ta vừa vặn nắm được, phía trên dây chuyền khảm đầy pha lê rỗng, đây là “Pháp trượng” của anh ta.Mỗi pháp sư căn cứ vào sở thích của mình sẽ có các loại pháp trượng hình dạng khác nhau, ký hiệu chữ Y đảo ngược này đại biểu cho nữ thần Quang Minh, là Thánh Tử, pháp trượng như vậy vô cùng phù hợp với thân phận của anh ta.Victor là một Thánh Tử có thiên phú nhất đi ra từ trong thí luyện, đầu năm anh ta mới trở thành mục sư tứ tinh, bởi vậy anh ta cũng là Thánh Tử bị nhắm vào nhiều nhất, dọc theo đường đi không biết bị tập kích bao nhiêu lần nhưng đều bị anh ta tránh thoát.Nhưng lần tập kích này thì khác, “Người một nhà” của anh ta đã đổ vào rất nhiều tiền, trong đám tập kích có hẳn một pháp sư tứ tinh, còn lại đều là pháp sư tam tinh.Victor nắm chặt pháp trượng, trên mặt lại không nhìn ra chút khẩn trương nào.
Khóe miệng anh ta nhếch lên một độ cong rất nhẹ, giống như môi anh ta trời sinh đã thế.( Tác giả tả cái môi kì ghê ha)“Các ngươi thật sự muốn làm như vậy ở phủ Bá Tước hả?” Victor nhàn nhạt nói: “Ulysses Russell, vị pháp sư tứ tinh kia đang ở đây.”Lời Victor vừa dứt, kẻ tập kích đều ngẩn người.
Theo ý bọn họ hiểu, Victor đang nói cho họ rằng còn một vị pháp sư tứ tinh đứng về phía hắn, nếu bọn họ không muốn chết ở chỗ này thì nhanh chóng cút đi.Nói thật, anh ta nói như vậy quả thật làm bọn họ sinh ra ý muốn rút lui.Nhưng một giây sau sự việc lại phát triển nằm ngoài dự đoán của bọn họ.Từ cửa phòng bay ra một đạo gió mạnh, thẳng hướng Victor mà lao tới.
Người phía sau dường như đã sớm chuẩn bị, nhẹ nhàng nâng tay, ánh sáng màu trắng hiện lên, va chạm với gió mạnh rồi biến mất.Rotgar đứng trong bóng tối sau cánh cửa, chỉ có âm thanh thờ ơ, thậm chí là lãnh khốc truyền ra: “Mấy người có thể chơi chết hắn.”Lời Rotgar nói khiến người khác kinh nghi bất định, người dẫn đầu do dự một lát, thấy vị pháp sư tứ tinh bên trong cánh cửa kia thật sự khoanh tay đứng nhìn, gã lập tức định thần lại, làm ra một thủ thế.
Sau đó, nhóm đồng lõa của gã liền đồng loạt lao về phía Victor.Victor cũng không cho rằng “Ulysses” sẽ tốt bụng để anh ta mượn tên tuổi dối gạt cho qua, nên sau khi thất bại anh ta đã lập tức làm xong công tác chuẩn bị chiến đấu.Thánh Tử Thánh Điện phải có thân thể thuần nguyên tố quang, nhưng mục sư thì không có yêu cầu này.
Có một vài mục sư thậm chí không am hiểu pháp thuật hệ quang, bởi vậy trong lúc nhất thời, ngoài pháp thuật hệ quang đặc biệt có ánh sáng trắng, các màu sắc khác cũng đồng thời cũng điểm xuyết trong trận đấu.Tuy nơi này có vị trí hẻo lánh, nhưng đánh nhau gây ra động tĩnh kịch liệt như thế nên sẽ rất nhanh dẫn tới sự chú ý.
Bởi vậy, kẻ tập kích muốn kết thúc nhanh một chút, bọn chúng sử dụng pháp thuật vừa tàn nhẫn lại xảo quyệt.Rotgar cứ đứng một chỗ nhìn, nhưng hắn không phải chỉ đứng trơ không làm gì cả.Ví dụ, khi Victor đang ở thế thượng phong, hắn sẽ thình lình ném ra một đạo gió mạnh, đánh gãy ưu thế của anh ta.Lại ví dụ, khi một kẻ trong nhóm tập kích có người bị thương phải rời khỏi cuộc chiến, hắn sẽ đi bổ một đao chém đứt cổ đối phương.Nói ngắn gọn, hắn muốn tất cả những người này nằm lại nơi này.Theo nhân số nhóm tập kích càng ngày càng giảm, vết thương trên người Victor cũng càng ngày càng nhiều.Trang phục Thánh Tử vốn trắng tinh của anh ta đã có vết rách và dính máu, do sử dụng tinh thần lực quá độ khiến đầu anh ta đau đớn.
Cho dù biết rõ tên con thứ của công tước ở một bên như hổ rình mồi, anh ta cũng không thể tiết kiệm chút tinh thần lực, bởi một khi anh ta không dốc hết toàn lực, lập tức sẽ bị người tập kích đả thương.Mắt thấy kẻ tập kích từ tám giảm còn bốn người, mục sư tứ tinh đứng đầu đã bị anh ta đả thương, anh ta biết mình không thể tiếp tục dây dưa như vậy nữa.Nếu không thừa dịp này dời đi, chờ lát nữa không biết tên con thứ của công tước kia sẽ làm gì nữa.Dù trong lòng tràn đầy nghi hoặc, Victor cũng không định hỏi rõ ngay bây giờ, anh ta nhắm ngay một cơ hội, mượn thời cơ chặn công kích của đối phương lại, cố ý nhảy về sau, thoát khỏi khu vực chiến đấu.Nhưng khi anh ta vừa xoay người lại muốn chạy, nghênh đón anh ta lại là một con hỏa long.“Muốn trốn à?”Âm thanh âm lãnh của Rotgar truyền đến từ phía sau, khi Victor xoay người sang chỗ khác vừa lúc nhìn thấy Rotgar vặn gãy đầu gã mục sư cuối cùng còn sót lại.Victor từng muốn lợi dụng “Ulysses” để kiềm chế những kẻ tập kích đó, nhưng kết quả lại là anh ta đánh cùng bọn họ đến lưỡng bại câu thương, còn “Ulysses” lại chiếm được món lời.Độ hung tàn của “Ulysses” đã vượt qua tưởng tượng của Victor.
Tuy áo bào của Thánh Tử đã rách nát nhưng lưng anh ta vẫn thẳng tắp, ánh mắt Victor bình thản nhìn người đàn ông đang đi về phía mình: “Vì sao?”Rotgar cười nhạo một tiếng, hắn bỗng bắt lấy bả vai Victor, ném anh ta vào trong tòa nhà.Sau đó, ngón tay hắn khẽ vung, hỏa long bổ nhào vào những thi thể ngã trên đất rồi “Nổ tung”, đốt rụi toàn bộ quần áo lông tóc bọn họ, nguyên tố hoả mất đi khống chế trở thành ngọn lửa đơn thuần, tiếp tục thiêu đốt tạo nên âm thanh lốp ba lốp bốp trên những thi thể.Sau đó, hắn từng bước tiến vào tòa nhà.Vì sử dụng tinh thần lực quá độ nên giờ đầu óc Victor đã choáng váng.
Trong trận chiến vừa rồi trên người anh ta cũng không ít vết thương, nặng nhất là trên bả vai.
Đó là vết thương do gió mạnh cắt qua khi Rotgar đánh lén khiến anh ta không thể tránh được.Sau khi bị Rotgar ném vào tòa nhà, anh ta không thể đứng vững, một hồi lâu sau mới đứng lên được.
Victor lẳng lặng nhìn Rotgar đi vào.“Vì sao?” Victor hỏi lại.Anh ta không đợi được câu trả lời, giây tiếp theo “Ulysses” đã ngã trên mặt đất, một bóng đen từ trong thân thể hắn tràn ra, sau khi bóng đen kia thành hình, đôi cánh đen giương to dường như lấp đầy toàn bộ phòng khách.Victor không thể tiếp tục duy trì vẻ mặt bình tĩnh nữa.
Mặc kệ Ulysses xuất phát từ mục đích gì mà làm như vậy với anh ta thì anh ta cũng sẽ không thấy kinh ngạc.
Nhưng mọi chuyện lại không phải do Ulysses làm!“Anh là…… Ác Ma từ ma giới?” Victor kinh ngạc hỏi.Đã rất lâu Ác Ma chưa từng xuất hiện trong sách vở, lần cuối cùng Ác Ma hiện thân ở Nhân giới đã là hơn một trăm năm trước.
Cái tên Ác Ma đó đã tàn sát cả một thành, mà khi các pháp sư ngũ tinh xung quanh chạy tới, tên Ác Ma kia đã sớm biến mất.Trước kia Victor chưa từng tận mắt thấy Ác Ma, anh ta không biết tên trước mắt cũng tên Ác Ma tàn sát dân trong thành có phải cùng một người hay không, nhưng anh ta vô cùng rõ ràng, cái tên Ác Ma này cũng không phải hạng người lương thiện gì.Rotgar không trả lời vấn đề của Victor, hắn bước đến gần anh ta.
Trong bóng tối, hai con ngươi đỏ như máu hiện lên ánh sáng không rõ.“Rốt cuộc anh có mục đích gì?”Không nhận biết được nguy hiểm khiến Victor cực kỳ bất an, anh ta lui về phía sau nửa bước.
Đột nhiên Victor nghĩ rằng, có lẽ trên thế giới này còn có những việc đáng sợ hơn cả cái chết.Hai con ngươi huyết hồng tràn đầy ác ý của Rotgar nhìn chằm chằm anh ta, khóe miệng hắn khẽ kéo lên ý cười dữ tợn: “Mượn thân thể mi dùng chút thôi.”Thoạt đầu Victor cũng không hiểu ý của Rotgar, cho đến khi Rotgar lần nữa hóa thành bóng đen rồi tiến gần về phía anh ta.Trước khi mất đi ý thức, Victor lâm vào sợ hãi cực độ.Ngày hôm sau, Anna vừa đến phủ Bá Tước đã phát hiện bầu không khí không đúng lắm.Cô vụng trộm đến sau lưng đám người đang tám chuyện, nghe một lát mới nghe ra được đại khái câu chuyện.Đêm qua có một lũ đạo chích xông vào phủ Bá Tước, chúng tập kích Thánh Tử đại nhân thánh khiết lại còn làm kinh động đến Ulysses đại nhân.
Sau một phen chiến đấu kinh thiên động địa, tất cả kẻ tập kích đều bị giết sạch, Thánh Tử đại nhân bị trọng thương.
Khi người phủ Bá Tước chạy tới, những kẻ tập kích đó đều đã cháy thành than đen hết rồi.Anna nghe được câu chuyện thì dựng thẳng chân mày (Nhíu mày), sự thật không phải là Ác Ma và Thánh Tử đánh một trận chứ?Ngày hôm qua Thánh Tử hỏi cô chỗ ở của Ác Ma là vì phát hiện sự tồn tại của tên khốn Ác Ma đó nhỉ?Thánh Tử bị trọng thương… Ác Ma thật đúng là tương đối lợi hại.Anna không ngừng ra câu hỏi với linh hồn nhỏ bé mong manh của mình, nhưng rất nhanh cô đã trấn định lại.Chuyện hôm qua đã cho cô niềm tin rất lớn.
Dibian nói, thiên phú của cô rất mạnh, dù thời gian cô bắt đầu học pháp thuật muộn hơn rất rất nhiều so với các pháp sư khác, nhưng khẳng định rất nhanh thì cô có thể đuổi kịp những người có thiên phú bình thường.Trở thành pháp sư ngũ tinh không phải mơ, nhất định cô có thể làm được!Anna đã nghĩ đến rất nhiều phương pháp, nhưng cuối cùng tất cả đều thất bại, chỉ có con đường trở thành pháp sư ngũ tinh này cô mới có cơ hội thử một lần.“Anna.”Nghe thấy có người gọi mình, Anna nhanh chóng quay đầu lại.
Đứng phía sau là phó quản gia phủ Bá Tước – phu nhân Mary bình thường hiếm khi nhìn thấy.Anna vội vàng hành lễ vấn an.Phu nhân Mary lời ít ý nhiều nói: “Thánh Tử đại nhân bị thương, cần người chăm sóc, cô bị điều tạm qua đó.
Phải chăm sóc Thánh Tử đại nhân cho tốt, không được bôi đen danh dự của phòng bếp biết chưa.”Sau khi bà ta nói xong, thấy vẻ mặt Anna cổ quái, bà nhíu nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”Anna vội nói: “Tôi mới đến phủ chưa tới một tháng, chỉ sợ không chăm sóc Thánh Tử đại nhân chu đáo được, xin phu nhân Mary đổi người khác giàu kinh nghiệm hơn đi đi ạ.”Phu nhân Mary lạnh mặt, lời nói ra khiến hi vọng cuối cùng trong lòng Anna tan biến: “Không được, là tự thân Thánh Tử đại nhân chỉ đích danh muốn cô qua đó.”Sắc mặt Anna nháy mắt suy sụp hẳn đi, cô biết mà! Cô đã biết mọi chuyện nhất định sẽ biến thành như vậy mà! Sao đời cô khổ thế này!Cô cũng đã giả vờ giả vịt với Parish như vậy, rõ ràng cô còn không dám liếc mắt nhìn Thánh Tử đại nhân nhiều hơn một cái, vì sao tên Ác Ma kia còn xuống tay với Thánh Tử chứ!Phu nhân Mary thấy vẻ mặt Anna không quá đẹp, vốn dĩ bà ta cho rằng Anna đã ngầm làm gì đó sau lưng nhưng giờ có vẻ không phải như vậy.
Sắc mặt bà cũng hòa hoãn lại, nhưng giọng điệu vẫn có nề nếp như cũ: “Cô biết vì sao Thánh Tử đại nhân chỉ tên cô không?”“Tôi không biết……” Anna lắc đầu, đương nhiên cô biết rồi, nhưng cô lại không thể nói: “Có lẽ là ngày hôm qua, Thánh Tử đại nhân tìm tôi hỏi đường, tôi trả lời ngài ấy.
Tôi đã gặp Thánh Tử đại nhân hai lần, một lần khác là khi lãnh chúa đại nhân và Thánh Tử đại nhân cùng nhau đi dạo vườn hoa, lần đó tôi và ba người Abigail ở cạnh nhau, Thánh Tử đại nhân hẳn cũng không nhìn thấy tôi.”Phu nhân Mary gật gật đầu nói: “Khả năng là lần hỏi đường kia khiến Thánh Tử đại nhân nhớ kỹ cô.
Không cần lo lắng, tôi nghe Rebecca nói, cô học hành rất tốt, tôi tin cô có thể chăm sóc tốt cho Thánh Tử đại nhân.
Không được làm mất mặt phủ Bá Tước, biết không?”“Vâng, tôi đã hiểu rồi ạ.” Anna đồng ý.Chuyện tới nước này, cô nào có quyền lựa chọn.Anna không thể bại lộ chuyện mình biết Ác Ma tồn tại, bởi vậy trước khi cô đi chăm sóc Thánh Tử nay đã là Ác Ma, cô còn muốn đi tìm Ulysses nói rõ, cô không thể đưa cơm cho hắn ta nữa, cũng không theo hắn ta tiếp tục học tập.Người lần này cô gặp là Ulysses chân chính.Bởi vì cô biết nội tình nên chỉ cần tưởng tượng đến khi cô tìm hắn ta nói những chuyện mà hắn ta căn bản không biết gì, thậm chí có khi còn cho rằng cô điên rồi, cô đã cảm thấy bản thân thật sự sắp điên rồi.Về phần Parish, tùy tiện nói một tiếng với nam phó Vodo bên cạnh hắn ta là đủ rồi.Anna chờ phu nhân Mary rời đi rồi cô nhanh chóng đi tìm Ulysses, nào biết cô vừa mới đi đến hoa viên đã nhìn thấy hắn ta.
Quả nhiên Ác Ma đã biến mất trong cơ thể hắn.Cô phát hiện hình như Ulysses rất thích đứng trong hoa viên, mà sau khi Ác Ma kia bám vào trên người Ulysses không bao giờ an tĩnh đứng đó như Ulysses cả.Không biết vì sao cho dù Ác Ma không nói lời nào, khi Anna nhìn Ác Ma cô cũng cảm thấy hắn thật ầm ĩ.
Chắc cô đã nghe thấy tiếng gào thảm của những linh hồn đáng thương bị hắn thu hoạch đi.“Ulysses đại nhân.”Anna đến gần hắn ta, nhẹ giọng gọi.Ulysses quay đầu, nhìn thấy Anna, mày hắn ta nhẹ nhàng nhíu lại, trong trí nhớ của hắn, không lâu trước đây hắn vừa từ chối thỉnh cầu muốn làm học sinh của hắn của thị nữ này.Nhưng là…Nghĩ đến chuyện đêm qua, mặt mày Ulysses trầm xuống.Hắn ta mất đi ký ức rất nhiều ngày, từ trong lời Fergie nói, hắn ta nghe ra ngày hôm qua dường như hắn ta và Thánh Tử cùng nhau ngăn địch, nhưng… Cái gì hắn ta cũng không nhớ rõ.“Thật xin lỗi, từ hôm nay trở đi, Thánh Tử đại nhân yêu cầu tôi đến chăm sóc ngài ấy.
Vậy nên sau này tôi không thể chuẩn bị một ngày ba bữa cho ngài nữa, nhưng xin ngài hãy yên tâm, sẽ có thị nữ thích hợp hơn tôi phụ trách việc này.” Anna căng da đầu, coi như không biết Ulysses mất trí nhớ, tiếp tục nói: “Còn chuyện học chữ với ngài cũng không thể không tạm dừng.
Vô cùng cảm tạ mấy ngày nay ngài đã thật tình dạy dỗ, tôi đã học được rất nhiều điều.”Dừng một chút, giờ Anna rất muốn chạy nhanh thoát khỏi cái bầu không khí xấu hổ này, nhưng cô vẫn nói tiếp: “Nếu ngài không có gì phân phó, tôi xin đi trước.”Anna nói xong, chỉ tạm dừng một giây liền quay đầu muốn chạy.“Từ từ đã.”Anna nuốt một ngụm nước miếng, xoay người ra vẻ nghi hoặc nhìn Ulysses: “Xin hỏi ngài có gì phân phó?”Vâng! Đến lúc khảo nghiệm kỹ thuật diễn xứng đáng đạt giải Oscar của cô rồi!Ulysses nhìn chằm chằm Anna, vẻ mặt hắn ta lạnh nhạt: “Vì sao tôi lại đồng ý dạy cô học chữ?”Hắn ta hiểu rõ bản thân mình, cho dù mất trí nhớ hắn ta cũng không thể đồng ý dạy một người bình dân học chữ.Anna ra vẻ kinh ngạc nhìn Ulysses, nghi hoặc nói: “Ulysses đại nhân, tôi không rõ ngài có ý gì…Tôi biết thiên phú của tôi không được tốt, ngài dạy tôi thật sự rất vất vả, nhưng… Lúc trước là ngài chủ động muốn dạy tôi, bây giờ ngài lại hỏi tôi vì sao ngài phải dạy tôi, tôi thật sự không nói ra nguyên nhân được.”Ulysses làm thế nào cũng không nhớ nổi đoạn ký ức kia, hắn ta trầm mặc một lát, mở miệng: “Cô đi đi.”“Vâng, đại nhân.” Trong lòng Anna nhẹ nhàng thở ra, sau khi vội vàng hành lễ thì rời đi.Chờ ra khỏi vườn hoa, Anna lặng lẽ quay đầu lại nhìn, Ulysses vẫn đứng ở đó như cũ, bộ dáng đang phiền não vô cùng.Trong lòng cô thở dài.Thật là một cậu nhóc đáng thương, bị Ác Ma bá chiếm thân thể lại không biết chút gì cả… Ác Ma còn tiêu một đống tiền của hắn, đốt nhiều tiền như vậy cũng không biết để lại cho hắn nhiều hay ít nữa.… Không được, không thể suy nghĩ nữa, nghĩ nữa cô lại phải đau lòng.Anna về phòng bếp trước, xin Rebecca sắp xếp người đưa cơm cho Parish và Ulysses, sau đó thu thập đi về phía tòa nhà Thánh Tử ở.Khi đến trước tòa nhà, cô không nhịn được dừng bước chân lại cẩn thận quan sát, quả nhiên nhìn thấy trên mặt đất còn lưu lại rải rác vài vết bẩn chưa làm sạch được.Nghĩ đến mấy cỗ xác chết cháy đã từng nằm trên mặt đất, cô không nhịn được run bần bật, vội vàng chạy vào phía trong.“Thánh Tử đại nhân?”Anna vừa đi vừa nhỏ giọng kêu, cô phát hiện bên trong có dấu vết chiến đấu, cũng không biết tình hình chiến đấu đêm qua thảm thiết thế nào.Kết cấu của tòa nhà này tương đối giống với nơi Parish ở, Anna nghĩ mặc kệ thật hay giả, nếu đã bị trọng thương thì Ác Ma hẳn đang nằm trên giường ở phòng ngủ.
Cô đi lên lầu hai, nhanh chóng tìm được phòng ngủ chính.Cô đứng trước cửa, nhẹ nhàng gõ gõ cửa: “Thánh Tử đại nhân, tôi là thị nữ tới chăm sóc ngài, Anna.”Bên trong cánh cửa truyền đến một âm thanh suy yếu lại dễ nghe: “Vào đi.”Anna hít sâu một hơi thật sâu, đẩy cửa bước vào.Giữa phòng ngủ có một chiếc giường lớn, nhìn từ phía cửa, qua tấm màn che là vị Thánh Tử bị trọng thương đang nằm trên giường.
Khuôn mặt tinh xảo có chút tái nhợt, hai mắt hắn nhẹ nhàng nhắm lại, lông mi cong cong thật an tĩnh, một mái tóc dài màu bạc chưa từng bị hao tổn trước kia lộn xộn trải ra khắp giường, tựa như khổng tước xòe đuôi khi theo đuổi bạn đời.Hình như nghe thấy tiếng động, người đàn ông tinh xảo trên giường mở mắt, con ngươi màu lam nhạt như chứa ánh sáng khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp kia rạng rỡ hơn không ít.
Trong nháy mắt hắn từ một con rối lạnh băng không có sự sống trở thành thiên sứ yêu thương thế nhân.Thiên sứ nhẹ nhàng cong môi, lộ ra nụ cười dịu dàng, âm thanh dù đang suy yếu vẫn vô cùng dễ nghe.“Em tên Anna nhỉ? Dường như tôi nhất kiến chung tình với em rồi.”Người bị túi da của Thánh Tử kinh diễm rồi lại sợ hãi sự tồn tại của Ác Ma bên trong đang lâm vào cảm xúc mâu thuẫn nhưng lý trí thì vẫn khoẻ mạnh – Anna: “……”CMN! Tôi cầu xin anh, làm quỷ tốt đi! Đừng chà đạp Thánh Tử tốt đẹp nhà người ta được không!.